Tình dục nhịn đã lâu, Mạc Kỳ Hàn mút cùng vuốt ve như cơn sóng tình đáp úp tới, thân thể Lăng Tuyết Mạn không tự
chủ run lên, nắm chặt hai vai Mạc Kỳ Hàn, nhưng bụng đồng thời hoảng
hốt, không tự nhiên nhìn quanh, phảng phất như Tứ vương gia đang nhìn
chằm chằm nàng, vừa nghĩ thế, tay lập tức buông lỏng, sau đó chợt đẩy
ra, thoát khỏi Mạc Kỳ Hàn, tựa như nai con bị kinh sợ, nàng trốn vào
trong chăn, quấn mình lại thật chặt.
Mạc Kỳ Hàn nằm nghiêng, tay trái chống
thân thể, không nói một lời nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, trong ánh
mắt, tình dục tản đi từng chút một.
Lăng Tuyết Mạn không dám nhìn hắn, nhắm
hai mắt thật chặt lại, nhưng rõ ràng vì quá căng thẳng, lông mi không
ngừng rung, hai tay siết chặt cổ áo ngủ, đầu óc trống trơn, nàng chỉ hi
vọng hắn không tức giận, không hung dữ với nàng, không bỏ mặc nàng.
Đợi hồi lâu, hắn vẫn không mở miệng nói
chuyện, nàng rốt cuộc không nhịn mở mắt ra một chút, len lén nhìn hắn,
không mong đợi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh vô ba của hắn, đôi mắt sáng
trong đêm tối vẫn thấy rõ, đôi mắt tựa như xa lạ, lạnh nhạt, lại vẫn như cũ, nóng bỏng cùng yêu thương.
Nhìn nhau mấy giây sau, nàng lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng không ngừng đánh trống, do dự, bàng
hoàng, khổ sở, đủ loại cảm xúc xông lên đầu, làm nàng bất an, tay không
khỏi nắm chặt một phần.
Hắn đột ngột mở miệng, giọng bình thường không chút gợn sóng, “Mạn Mạn, ta cho rằng hơn mười ngày không gặp nàng, nàng sẽ giống ta, nhớ
nhung nàng, tương tư nàng, đáng tiếc… ta không miễn cưỡng nàng, ta cho
nàng ít thời gian để tỉnh táo lại, để cho nàng gìn giữ, ba năm, thời
gian cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nàng muốn ta chờ
nàng, ta có thể chờ. Nàng ngủ đi, ta đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo
thật tốt, tịch mịch bước đi, vòng qua bình phong, đứng yên nửa phút đối
mặt với bức tường, rốt cuộc không nghe được bất kì chữ nào giữ người
lại, mười ngón tay hắn nắm chặt đến không thể chặt hơn, cuối cùng nhấn
cơ quan rời đi.
Đôi mắt nhắm chặt của Lăng Tuyết Mạn đã
sớm mở ra, ngơ ngác nhìn bình phong, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng,
một chữ cũng không thốt lên được, nàng hi vọng hắn sẽ quay đầu lại, chỉ
ôm lấy nàng ngủ, nhưng mà cũng biết rõ, với tính tình của hắn nói đi là
đi, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại…
Có đến nửa canh giờ, nàng cứ bình tĩnh
như vậy nhìn bình phong, đợi chờ kỳ tích xuất hiện, hắn đột ngột quay
trở về, nhưng hi vọng mất dần từng chút từng chút, rốt cuộc, nàng không
tiếng động òa khóc lên, dùi đầu vào chăn, nước mắt rất nhanh rơi ướt đệm giường…
Hắn ít nói lời yêu, nhưng lại nói nhớ
nhung, lại cho rằng nàng không nhớ hắn, thật ra thì nàng rất nhớ, rất
nhớ, ban ngày thường nghĩ hắn đang làm gì, buổi tối lại nghĩ đến hắn trở nên bực bội vì Nhã Phi cứ ở đây mà lo lắng vô cùng…
Ai ngờ, thật vất vả gặp mặt, nàng lại không vượt qua được ám ảnh trong lòng…
Một đêm chưa chợp mắt.
Hoa nở vì ai, mùi vì ai thơm nồng. Đợi đến khi không còn hoa nữa, có ngắt cũng vô ích.
Hồng mai hé nở, gió lạnh thổi tới, từng
mảnh cánh hoa cuốn theo gió mà rơi, bay dập dềnh giữa không trung tựa
như chiếc lá đỏ, trong cao ngạo mang theo một phần xinh đẹp, chói mắt,
mấy phiến hạ xuống vai, hương mai nhẹ xông vào mũi, mai hồng điểm trên
trường sam tuyết trắng, trong gió đêm, tóc dài bồng bềnh, tay áo dài
tung bay, trái tim lửa nóng kia vốn đã lạnh. (Rin: ách… mấy cái tả cảnh này làm ta dịch toát mồ hôi hột)
Tứ vương gia… tình nhân… lão công…
Hắn, lấy thân phận tình nhân, ăn giấm với Tứ vương gia – chính hắn sao?
Vừa đứng, lại chính là thật lâu.
Một lần nữa xoay người lại, Vô Cực đứng ở một nơi xa, nhìn hắn, lại cúi đầu xuống, “Bên ngoài trời lạnh, chủ tử quý giá ngàn vàng, liên quan đến thiên hạ trăm dân, nô tài khẩn cầu chủ tử trở về nhà nghỉ ngơi.”
“Vô Cực, ngươi có thể hiểu chuyện không?” Mạc Kỳ Hàn nhẹ hỏi.
Vô Cực ngẩn ra, nhẹ lắc đầu, “Nô tài chỉ biết hầu hạ chủ tử, lấy chủ tử làm trọng!”
“Ngươi đi theo bổn vương nhiều năm,
thực hiện vô số nhiệm vụ, cũng vô duyên cùng nữ tử quen biết, là bổn
vương nợ các ngươi, chờ xong đại sự, bổn vương tứ hôn cho ngươi, thưởng
cho ngươi tình yêu nam nữ thế gian.” Mạc Kỳ Hàn buồn bã nói.
Vô Cực ngẩn người, lập tức quỳ xuống nói: “Nô tài hết thảy đều tuân theo chủ tử, bất cứ chuyện gì cũng do chủ tử quyết định!”
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, “Ừ, đêm đã khuya, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, có Vô Ảnh thay phiên trực đêm, không cần lo lắng.”
“Nô tài một lần nữa xin chủ tử trở về nhà, trời lạnh, vạn nhất tổn thương thân thể sẽ không tốt.” Vô Cực kiên trì nói.
“Được.”
Mạc Kỳ Hàn mím môi, bóng người sắc tuyết đi hướng vào bên trong nhà.
Thoáng một cái hơn mười ngày trôi qua, mỗi đêm, mỗi ngày, đối với Mạc Kỳ Hàn, đối với Lăng Tuyết Mạn đều là một loại đau khổ.
Nàng không muốn làm trái lời thề, giùng
giằng trong mâu thuẫn cùng do dự, hắn yên lặng chờ nàng, tựa như rối
rắm, không bước vào phòng ngủ kia nửa bước.
Đang lúc hoàng hôn, vừa dùng bữa, Thu Nguyệt tới.
“Bẩm chủ tử, hôm nay, vương phi khỏe mạnh, khẩu vị như thường, chẳng qua càng ngày càng không thích cười.”
Đũa bạc trong tay ngừng lại giữa không
trung, Mạc Kỳ Hàn cứng đờ mấy giây, lại khôi phục động tác gắp thức ăn,
để tới bên miệng, hầu kết chuyển động, đợi nuốt xuống, mới nhàn nhạt
hỏi: “Hôm nay, nàng lại đi từ đường dâng hương sao?”
“Bẩm chủ tử, đúng vậy, vương phi mỗi sớm tối đều dâng hương, quỳ đến nửa canh giờ, bọn nô tỳ khuyên không được.” Thu Nguyệt cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
“Độn đệm dầy thêm chút, tránh tổn thương đầu gối.” Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Kì Hàn lóe lên một cái, nói.
“Vâng, chủ tử. Còn có một chuyện, Liễu tiểu thư phủ Thái Phó gửi thư đến vương phi, vương phi sau khi xem
xong, ngồi yên thật lâu, nô tỳ cùng Xuân Đường hỏi, vương phi không
nói.” Thu Nguyệt hơi nâng mắt, quan sát vẻ mặt Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn trầm mặc một hồi nói: “Vậy thư ở đâu?”
“Vương phi giữ lại.”
“Nói cho quản gia, nếu là Ngô Đồng
tới, ngăn lại, không cho vào vương phủ. Mấy ngày này, không cho phép
vương phi bước ra khỏi vương phủ một bước, thị vệ giữ cửa cũng phải chú
ý, nếu không thấy vương phi, toàn bộ đầu các ngươi rơi xuống!” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói, ánh mắt lại nhanh chóng trở nên sắc bén.
Thu Nguyệt khẽ run lên, “Vâng, chủ tử, nô tỳ đi nói việc này cho quản gia!”
“Đi xuống!”
“Nô tỳ cáo lui!”
Ngô Đồng viết thư cho Mạn Mạn, là ý gì? Trong thư nói cái gì? Tại sao Mạn Mạn lại không nói lời nào với Xuân Đường Thu Nguyệt?
Mạc Kỳ Hàn cau mày, tay cầm đũa bạc thật
chặt, xem ra tối nay hắn phải tự mình đi tìm phong thư kia, nha đầu kia
sẽ giấu đồ ở chỗ nào đây?
Vừa hơn mười ngày, Mạc Kỳ Hàn khẽ nhắm
mắt lại, nàng không thích cười, nàng đã từng vui vẻ như vậy, hiện tại
trở nên không thích cười… trong lòng nhất thời thắt lại, hắn không khỏi
hận mình, đều là vì hắn, mới khiến cho nàng rơi vào trong ám ảnh, không
thoát được, nhưng mà hiện tại hắn không thể làm được gì!
Đến tối nay, lại có thể thấy nàng, trong
lòng kích động, lại suy nghĩ, gặp nàng rồi nên nói cái gì? Nàng sẽ có vẻ mặt gì? Nàng sẽ nói cái gì?