Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 24: Chương 24




Ngồi ở trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, Lăng Tuyết Mạn thất thần, đáy mắt lại một lần nữa trở nên mơ hồ.

Không dám cho nha hoàn thấy đầy người nàng là dấu vết bị người ta chiếm đoạt, làm cho người ta biết nàng đã không còn hoàn bích, cho nên nàng dấu đi tấm drap giường dính máu, lấy cớ bảo nha hoàn đổi cái mới, lại đuổi các nàng đi ra.

Hiện tại chỉ có một mình, nàng muốn khóc rống một hồi nhưng lại chỉ dám khóc nức nở hòa với hơi nước quanh thân thể.

Ăn không thấy ngon, dùng xong đồ ăn sáng liền ngủ.

Trong mộng Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn từng bước một đi về phía nàng chất vấn: “Ngươi đội nón xanh cho bổn vương sao? Nếu không muốn sống thì đi xuống gặp bổn vương đi! Đi! Đi!”

“Không phải lỗi của ta, không phải ta. Ta cũng không muốn. Không được. Ta không thể chết. Không được!”

Lăng Tuyết Mạn chảy đầy mồ hôi, nói mê, hai tay giơ loạn trong không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Đột ngột tỉnh lại, mắt mở thật to quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình còn ở trong gian phòng kia! Than một tiếng, chui vào chăn gấm, nước mắt trút xuống không dứt.

Khóc một lúc, Lăng Tuyết Mạn mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến lúc Xuân Đường Thu Nguyệt tiến vào gọi nàng rời giường.

“Vương phi, công chúa Nhã Phi đến phúng viếng. Nô tì hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”

Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, ngước mắt hỏi: “Công chúa?”

“Công chúa Nhã Phi là con gái của Hoàng Hậu nương nương, là huynh muội ruột với Vương gia chúng ta, lúc này đang khóc ở trước linh đường Vương gia! Vương phi mới gả vào phủ, vẫn nên nhanh đi ra ngoài, miễn cho người khác mượn cớ hãm hại.” Thu Nguyệt bình thản nói.

Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cách máy móc, “Hiện tại giờ gì?”

“Hồi Vương phi, đã là buổi trưa!”

“Ừ.”

Thay quần áo xong, ngồi trước bàn trang điểm, Lăng Tuyết Mạn lần đầu tiên nghiêm túc nhìn mình trong gương. Một lúc sau nhếch miệng tự giễu “Sống lại thành mỹ nữ thì như thế nào? Còn chưa cất bước vào đời đã vào ở trong lồng giam này! Trở thành quả phụ tàn hoa bại liễu!”

“Vương phi, mắt ngài sao sưng như vậy? Nô tì lấy khối băng tới cho ngài đắp một chút đi.” Xuân Đường cau mày nói xong liền vội đi ra.

Thu Nguyệt tiếp tục búi tóc cho Lăng Tuyết Mạn, môi giật giật muốn nói cái gì, lại gắt gao ngậm miệng.

Lăng Tuyết Mạn luôn luôn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, mãi cho đến khi đi vào linh đường, nhìn thấy năm vị Vương gia ngày hôm qua cùng với một cô nương khóc lóc thương tâm được Mạc Kỳ Diễn nhẹ ôm trong ngực, nhỏ giọng an ủi.

Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng bước đến gần, giọng nói có chút trầm bởi vì đã khóc nhiều, “Bái kiến các vị Vương gia! Bái kiến Công chúa!”

Nghe vậy mấy người đều đưa ánh mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn. Đôi mắt sưng phồng trên mặt rất rõ ràng, thế cho nên bọn họ có chút kinh ngạc.

Công chúa Nhã Phi nỉ non nhỏ dần, ngẩn ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghi ngờ hỏi: “Nàng chính là Tứ Vương phi sao?”

“Ừ. Là ta.”

Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng gật đầu. Công chúa Nhã Phi này thoạt nhìn tuổi cũng cỡ nàng, là nữ tử kỳ cực xinh đẹp, khí chất cao quý, trán có bảy tám phần tương tự Tứ Vương gia, trên má có một lúm đồng tiền nho nhỏ. Lúc này bởi vì thương tâm mà trên mặt đầy nước mắt.

Lăng Tuyết Mạn lấy khăn gấm của nàng ra, thò tay lau nước mắt trên mặt công chúa Nhã Phi, cũng buồn bã nói: “Đi cũng đã đi rồi, người ở lại không khóc không có nghĩa là đã quên, mà là đem thương tâm chôn sâu ở đáy lòng. Hắn không có chết mà là đi đến một nơi rất xa. Ở đó không có ốm đau, không có ưu sầu, chỉ có hành phúc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.