Vô Cực lập tức đến gần, chắp tay nói: “Hồi hoàng thượng, gian phòng này là phòng ngủ của chủ tử khi còn sống, từ
mùa đông năm ngoái bệnh tình chủ tử nặng hơn, liền rời nơi này, trở lại
Cúc Thủy Viên, chúng nô tài mỗi ngày ba lượt quét dọn sửa sang lại, để
chủ tử chủ tử có thể về ở lại bất cứ lúc nào, sau chủ tử lại…… Sau khi
chủ tử đi, chúng nô tài tưởng niệm chủ tử, vẫn theo lẽ thường dọn dẹp
gian phòng này, thật giống như chủ tử vẫn còn ở nơi này, trong lòng cũng tốt hơn chút.”
“Vậy sao?” Chân mày Mạc Ngự Minh
khẽ nhúc nhích dưới, bước chân thong thả đi tới bên giường, nhẹ nhàng
ngồi xuống, đưa tay vuốt ve đệm giường màu lam mềm mại, vẻ mặt bình
tĩnh, con ngươi cụp xuống, thất vọng lặng lẽ ẩn ở trong con ngươi, trong lòng rất đau khổ.
Lăng Tuyết Mạn đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây
ngốc, ở trong căn phòng xa hoa này, nàng lại ngửi thấy mùi đàn hương
nhàn nhạt, lại nhớ lại, Xuân Đường cùng Nhã Phi từng nói, Tứ Vương Gia
thích đàn hương, ở trong phòng thường đốt đàn hương, tình nhân là bạn
hắn, sở thích chắc là giống nhau rồi.
Mạc Ngự Minh ngồi ở trên giường một hồi,
không nói một lời, khiến cho trong phòng tĩnh lặng, ai cũng không dám
phát ra một âm thanh.
Rốt cuộc, Mạc Ngự Minh đứng dậy, đang lúc đứng lên, thân thể chợt choáng một cái, Vô Cực tay mắt lanh lẹ xông tới đỡ, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, bảo trọng long thể!”
Mạc Ngự Minh nhắm mắt lại, không nói chuyện, bước chân trầm trọng đi ra khỏi Hương Đàn Cư.
Mạc Ngự Minh hồi cung rồi, Lăng Tuyết Mạn ôm lòng tràn đầy nghi ngờ đi về Cúc Thủy Viên, nàng thật không biết Mạc Ngự Minh hơn nửa đêm đến làm cái gì? Là nhớ con quá độ sao?
Hương Đàn Cư, tất cả lại khôi phục yên tĩnh.
Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc không cách nào tĩnh
tâm, nằm ở trên giường, không tự chủ được đưa tay vuốt ve nơi Mạc Ngự
Minh sờ qua, khóe mắt dần dần ướt.
Phụ hoàng nhớ hắn như vậy, như vậy mẫu hậu thì sao? Mẫu hậu nhất định là thường rơi lệ ban đêm đi!
Hắn dấu bọn họ mười năm, trước mười bốn
tuổi thân thể hắn thật sự là kém, nhưng năm mười bốn tuổi hắn hộ tống
phụ hoàng ra kinh, có cơ duyên làm quen Thiên Cơ lão nhân ẩn cư giang hồ ba mươi năm, Thiên Cơ lão nhân có võ công cùng y thuật thành danh giang hồ, đặc biệt thích hắn, cho là hắn là luyện võ thiên tài, liền đem võ
công tuyệt học cả đời truyền cho hắn. Mà hắn cũng được sư phụ chữa trị,
thân thể khỏi hẳn, võ công tiến bộ rất nhanh.
Nhưng vốn kín đáo, hắn không dám tùy tiện thể hiện mình đã khôi phục, cũng không dám dễ dàng để lộ tung tích
Thiên Cơ lão nhân, vì vậy, vẫn làm bộ nhiều bệnh, cách xa triều chính.
Lúc đó hắn chỉ biết giấu tài năng, cũng
không có tâm cơ tính toán gì, cho đến năm mười chín tuổi, Thiên Cơ lão
nhân vốn xuất quỷ nhập thần, lại trở về, mới chẩn ra hai năm trước hắn
bị người ta hạ độc! Mà độc ở trong cơ thể con người năm năm mới phát
tác, may mắn phát hiện sớm, sư phụ y thuật cao minh, mới kịp thời giải
độc cho hắn!
Đến đây, hắn mới biết có người muốn hại
hắn, à khai mới bí mật điều tra, hơn nữa vì không nhổ cỏ động rắn, giả
bộ càng ngày càng bệnh, yếu ớt, mặt khác, do Thiên Cơ lão nhân âm thầm
giúp một tay, huấn luyện tổ chức ám vệ của hắn, dùng để đặc biệt bảo vệ
người thân của hắn an toàn, cùng với thu tin tình báo.
Hai năm sau, hắn hai mươi mốt tuổi thì
thái tử bệnh đột nhiên chết, lòng hắn cả kinh, hắn không tin ca ca ruột
thân thể luốn khỏe mạnh của hắn lại đột nhiên bạo bệnh mà chết, vì vậy
hắn tìm sư phụ, ở buổi tối thứ hai sau ngày đại ca chết, lẻn vào phủ
thái tử nghiệm thi thể đại ca, lúc này mới phát hiện ra, đại ca trúng
cùng một loại độc với hắn! Bởi vì hắn phát hiện sớm nên giải độc, đại ca không có phát hiện, cho đến năm năm sau độc phát!
Hắn ôm thù hận, bắt đầu bày trận, thành
lập Hương Đàn Cư, sử dụng tình báo của tổ chức, âm thầm điều tra nghe
ngóng, rốt cuộc đánh hơi được một đầu mối, mà đem mục tiêu đặt ở trên
người Tam vương gia khác cha khác mẹ với hắn!
Trong bóng tối, Mạc Kỳ Hàn lau nước mắt,
bàn tay rủ xuống ở hai bên thân thể không ngừng siết chặt, phụ hoàng,
xin ngài nhẫn nại một thời gian nữa, nhi tử sắp hoàn toàn vạch trần hung thủ rồi!