Đêm yên tĩnh, trong cung Long Dương, nến
để cả đêm kể từ sau khi hai hoàng tử qua đời, bởi vì Mạc Ngự Minh Kinh
giật mình tỉnh giấc, tỉnh lại thấy bóng tối sẽ nóng nảy phát giận, vì
vậy, tối nay cũng sáng, sẽ không làm bất luận kẻ nào hoài nghi.
Màn đã bị buông, phụ tử hai người nằm
song song ở trên long sàng, Mạc Ngự Minh lẳng lặng lắng nghe Mạc Kỳ Hàn
kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra mười năm này, ông không thể tin được,
đứa cháu ông một tay nuôi lớn coi như con ruột lại là sài lang hổ báo
như thế!
“Phụ hoàng, không thể cứu được đại ca, là nỗi đau đớn cả đời của nhi thần, nhi thần nhặt được một cái mạng về, sư phụ đối với nhi thần ân trọng như núi, nếu không có sư phụ, nhi thần đã sớm chết rồi, chỉ là đại ca, nhi thần……” Cổ họng Mạc Kỳ Hàn khô khốc, nói không được nữa.
Mạc Ngự Minh ôm chặt lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn, cũng rơi lệ, “Hàn Nhi, chuyện này không liên quan đến con, con có thể giữ được mạng đã là trời cao khai ân, đại ca con chết đi, chỉ có thể trách lòng dạ súc sinh kia quá độc ác, phụ hoàng bây giờ có thể thấy con còn sống, thân thể
con hoàn toàn tốt, còn có một thân võ công, phụ hoàng cao hứng, biết
hành động của súc sinh kia, phụ hoàng đau xót a!”
“Phụ hoàng, tối nay nhi thần tới gặp
ngài, vì đã tra rõ chân tướng mọi việc, đó là Mạc Kỳ Minh muốn báo thù,
nhưng nguyên nhân ra sao, nhi thần không rõ ràng lắm, nhưng hắn có ý
giành giang sơn với phụ hoàng, phụ hoàng cần sớm phòng bị a!” Mạc Kỳ Hàn nói.
“Hàn Nhi, trẫm cũng không biết, con
lại kín đáo như vậy, những năm này một mực không lộ diện trước mặt trẫm
cùng văn võ cả triều, nhìn con trai ta hiện tại văn thao võ lược, thông
minh cơ trí, trẫm có thể yên tâm giang sơn giao cho con rồi! Con chuẩn
bị tái xuất hiện như thế nào?” Mạc Ngự Minh cao hứng lau nước mắt, nói.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ bây giờ còn
chưa tới lúc, nhi thần một mực theo dõi Mạc Kỳ Minh, hắn chỉ là hoài
nghi nhi thần không có chết, nhưng không cách nào xác định, hơn nữa,
Tang Phượng kia dẫu có chết cũng không chịu đứng ra chỉ điểm Mạc Kỳ
Minh, huống chi đại ca đã qua đời ba năm, không cách nào khám nghiệm tử
thi nữa, hiện tại muốn trị tội Mạc Kỳ Minh, chúng ta còn chưa có chứng
cớ, nếu tùy tiện sống lại, ngược lại sẽ ép Mạc Kỳ Minh nhổ cỏ tận gốc để ngừa hậu hoạn, nhi thần không sợ hắn, nhưng chỉ sợ hắn sẽ xuống tay với phụ hoàng, chúng ta không thể mạo hiểm!”
“Mặt khác, phụ hoàng biết không, đại
tướng quân Hạ Chi Tín cùng Bình Dương Hầu Bạch Tĩnh An từng là thủ hạ
của Lăng vương hai mươi năm trước, bọn họ đã sớm cấu kết cùng Mạc Kỳ
Minh.”
Nghe vậy, Mạc Ngự Minh tỉ mỉ suy tư một phen, nói: “Hàn Nhi, con phân tích đúng, trẫm biết Hạ tướng quân cùng Bạch Tĩnh An từng là người của Lăng vương, nhưng cũng không biết lại có chuyện như vậy!
Nếu có thể giải quyết hai người này, lại bắt súc sinh kia cũng dễ dàng,
nhưng Hạ Chi Tín chắc chắn công khai mưu phản, đến lúc đó, thiên hạ đại
loạn!”
“Đúng vậy, hiện tại loạn trong giặc
ngoài, ít nhất phải bình định loạn Nam Chiếu trước mới được, những năm
này phụ hoàng vô cùng tín nhiệm Hạ Chi Tín, trong tay hắn có hai mươi
vạn đại quân, nhưng hắn âm thầm chiêu binh mãi mã cho Mạc Kỳ Minh, hiện
tại sợ là hơn ba mươi vạn rồi! Lại nói trong triều đình, Bình Dương hầu
nắm trong tay Lại bộ, Binh bộ, Hình bộ, văn võ cả triều có không ít âm
thầm đầu phục hắn, đều vì Mạc Kỳ Minh, quyền thế của hắn đã ngập trời
rồi!” Mạc Kỳ Hàn lo lắng nói.
Mạc Ngự Minh thở dài một tiếng, “Đều
do trẫm, không có sớm nhận rõ bộ mặt nghiệt tử kia, không ngừng trao cho hắn quyền lợi, Nhị ca của con tính tình hiền lành, trẫm vẫn không dám
đem Đại Lý Tự giao cho nó, sợ nó không quả quyết, lòng dạ đàn bà, Ngũ đệ của con cũng con may, liều hơn Nhị ca con mấy phần, trẫm đã cho hắn
tiếp quản Đại Lý Tự, Sâm nhi cùng Dục nhi trẫm tính phái đi Cát Giang
luyện binh, để cho chúng học hỏi kinh nghiệm, về sau có thể giúp đỡ
con.”
“Phụ hoàng, Nhị ca thật ra không hiền
lạnh như phụ hoàng thấy, nhi thần nhìn rất rõ ràng, Nhị ca có năng lực
và thủ đoạn, phụ hoàng, chúng ta bây giờ phải làm, chính là dần dần
triệt tiêu thế lực của Bạch Tĩnh An, phụ hoàng ngài từng bước thu hồi
những nha môn quan trọng, giao cho Nhị ca, Ngũ đệ, Lục đệ cùng Thất đệ,
còn nữa…, lần này giao chiến, cũng không thể cho Hạ Chi Tín xuất binh
rồi!”
“Đây là đương nhiên, ngày hôm nay lão
Tam còn tới xin trẫm, muốn cùng Hạ Chi Tín xuất chinh! Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là bọn họ nghĩ thừa cơ hội này thu trọn quyền thống lĩnh tam
quân, trẫm không thể để hắn thành công, trẫm muốn ngự giá thân chinh!”
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Phụ hoàng muốn đi biên quan đánh giặc? Không thể được, nhi thần tìm đến
ngài, còn có một chuyện, chính là nhi thần muốn đi, phụ hoàng cho Lôi
Nguyên soái thống lĩnh, phong cho nhi thần chức tướng quân, nhi thần có
lòng tin có thể đánh bại quân Nam Chiếu, cũng mượn cơ hội này nắm trong
tay mấy mười vạn quân quyền, có thể chống đỡ được Hạ Chi Tín a!”
“Hàn Nhi con phải xuất chinh? Con không phải nói là không thể để cho người ta biết con còn sống sao?” Mạc Ngự Minh trợn to hai mắt, không thể tin.
“Phụ hoàng, ngài muốn giao giang sơn
cho nhi thần, nếu trên tay nhi thần không có quân đội cùng tướng quân
tâm phúc, sao nhi thần có thể ngồi vững đây? Cho nên, nhi thần phải đi!
Một khi thắng, lấy thân phận Tứ Vương Gia sống lại, thiên hạ chấn động,
thu phục lòng dân, cả triều ai dám không phục? Hạ Chi Tín sao dám manh
động? Mà nhi thần liền có thể nuốt hắn từng bước một, cuối cùng loại bỏ
được u nhọt Mạc Kỳ Minh!”
Trong mắt Mạc Kỳ Hàn lóe ra ánh sáng tự tin, khẽ mỉm cười, “Thế nào? Không phải phụ hoàng có đội ám vệ sao? Không phải toàn bộ bọn họ
mang mặt nạ, cũng không lấy dung mạo chân thật gặp người sao? Nhi thần
chính là đứng đầu ám vệ của ngài, thay phụ hoàng xuất chinh!”
“Hả? Hàn Nhi, làm con sao biết? Ám vệ của Trẫm rất bí ẩn a!” Mạc Ngự Minh sợ rồi.
Mạc Kỳ Hàn giật nhẹ miệng xin lỗi, “Phụ hoàng, tổ chức ám ảnh của nhi thần cũng là nơi tình báo, trong lúc vô tình biết được chuyện đội ám vệ của phụ hoàng.”
“Hàn Nhi, không nhìn ra a, con là con
trai của trẫm sao? Sao Trẫm giống như chưa bao giờ biết con? Trẫm vẫn
cho là con đơn thuần, sau khi đại ca con chết, trẫm vẫn cùng mẫu hậu con lo lắng, con tính tình như vậy, lại thêm thân thể không tốt, sẽ không
ngồi vững ngôi vị hoàng đế!” Mạc Ngự Minh giữ chặt tay Mạc Kỳ Hàn, vừa ngạc nhiên lại kích động.