“Mạn Mạn, ta cùng Lục ca ngày mai phải đi luyện binh, hôm nay tới thăm ngươi một chút, ngươi đừng dập tắt hưng
phấn của mọi người được không?” Mạc Kỳ Dục mang giọng khẩn trương, không chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn nói.
Mạc Kỳ Sâm nhẹ cười, “Tuyết Mạn, bọn
họ đều gọi tên nàng, ta đây cũng gọi như vậy. Tiểu Thất nói đúng, sáng
mai hai người chúng ta phải đi, ít nhất sẽ nửa năm không gặp, nàng nể
mặt chút đi?”
“Ách, ta…” Lăng Tuyết Mạn xoay
xoay con mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì, kỳ thực nàng cũng
không muốn phát hỏa đả thương người, chỉ là không thể khống chế nổi cáu
kỉnh.
“Được, Nhã Phi đợi đã nửa ngày rồi, đi nhanh lên đi, không đi, quá giờ Khổng Tước sẽ không hót.” Mạc Kỳ Minh lãnh đạm nói xong, đi thẳng hướng cổng lớn.
Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn một chút, nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Minh, đột nhiên cảm giác bộ dáng giống
như đã từng quen biết, nhưng nghĩ sâu một chút, lại là rối bòng bong,
nghĩ không ra rõ ràng. Nhẹ thở dài một hơi, quay đầu hỏi: “Nhã Phi chờ ở đâu đâu?”
“Nhã Phi đi đến vườn rồi.” Mạc Kỳ Diễn nói tiếp.
“A, vậy, vậy đi thôi, ta khỏi đổi xiêm y.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, hơi liếc về Mạc Kỳ Diễn như đang có đăm chiêu nhìn nàng, bất giác có chút lúng túng nói: “Nhị Vương gia, có đi hay không?”
“Đi thôi.”
Mạc Kỳ Diễn thu hồi ánh mắt, bước đi.
Những người còn lại, bao gồm Mạc Ly Hiên cũng không nói gì mà đuổi theo.
Ra cổng lớn, năm nam nhân cưỡi ngựa tới, Lăng Tuyết Mạn nhìn, nói: “Ta muốn ngồi xe ngựa.”
“Được.”
Mạc Kỳ Diễn gật đầu, lại nhìn Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi con cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa?”
“Con… Con cưỡi ngựa đi!” Mạc Ly
Hiên nhỏ giọng trả lời một câu, không dám nhìn ánh mắt phụ vương của nó, thông minh lựa chọn cưỡi ngựa, sợ bọn họ lại nghĩ khác.
Lăng Tuyết Mạn không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi lên xe ngựa, trong lòng nghĩ nàng có thể đánh một giấc ngủ ngon trong xe.
Kết quả là, một lúc lâu sau đến vườn, xe
ngựa dừng lại, Lăng Tuyết Mạn đang ngủ say, bởi vì quán tính, ‘bốp’ một
tiếng liền từ trên sạp lăn xuống sàn, “A – “
Lập tức sáu nam nhân lớn nhỏ nghe tiếng kêu, đều nhảy đến bên xe, mấy cánh tay đưa qua vội vàng mở cửa xe, lo lắng hô: “Tuyết Mạn!”
“Ah… Ah…, ta ở chỗ này!” Lăng Tuyết Mạn gian nan đứng lên, ôm đầu muốn khóc, “Ta ngã xuống! Tên khốn kiếp nào ngừng xe, sao không nói một tiếng a?”
“Nàng, tại sao nàng có thể ngã xuống?” Mạc Kỳ Diễn cấp bách hỏi, muốn đưa tay đỡ Lăng Tuyết Mạn xuống xe, vươn đến giữa không trung lại thấy không ổn, Mạc Ly Hiên hiểu ý, vội đưa
tay, “Mẫu thân, xuống dưới lại nói.”
Xuống xe, Mạc Kỳ Lâm liếc mắt, cau mày nói: “Tuyết Mạn, nàng lấy tay ra, ta nhìn xem đầu nàng có bị thương không?”
Lăng Tuyết Mạn dời tay, mấy cái đầu đưa tới gần, Mạc Kỳ Minh đứng ở một bên không hề động, lạnh nhạt nói: “Có thể có chuyện gì, nếu bể đầu, nha đầu kia sớm khóc đến trời long đất lở rồi!”
“Ách, không có việc gì, chỉ là tránh không khỏi đau đớn thôi.” Mạc Kỳ Lâm chậc lưỡi.
“Mạn Mạn, rất đau có phải không?”
Trên mặt Mạc Kỳ Dục rõ ràng viết hai chữ đau lòng, thân thiết muốn đưa
tay giúp Lăng Tuyết Mạn xoa xoa, nhưng nhiều người như vậy, hắn không
dám.
Lăng Tuyết Mạn quẫn lợi hại, nhìn chung
quanh một chút, liếc mắt trừng hướng Mạc Kỳ Minh khoanh tay đứng ở một
bên nói mát, tức giận: “Tam Vương gia, ta thực sự đắc tội ngài sao? Làm sao mang một bộ dáng muốn ăn thịt ta chứ?”
“Ta…” Mạc Kỳ Minh không lời nào để nói, sắc mặt liền trầm hơn, vung tay áo đi đến trong vườn, để đám người ngây ngốc ở phía sau.
Lăng Tuyết Mạn bực mình dị thường, “Ta không phải là ngủ ngã xuống sao? Sao lại tức giận với ta? Không được, ta phải hỏi rõ ràng!” Nói xong, Lăng Tuyết Mạn xách váy nhanh chạy theo sau, cũng không quay đầu lại, hô: “Các ngài theo sau tới đi.”
“Haiz -”
Mạc Kỳ Minh đã đi vào trong vườn, Lăng Tuyết Mạn cũng chạy đến, còn nhanh hơn thỏ.
Trên mặt Mạc Kỳ Diễn mặc dù mang theo
tươi cười quen thuộc như ngày thường, nhưng ánh mắt cũng là sắc bén hết
sức, trong mắt thậm chí có chút tối đen.
“Haiz, chúng ta chậm rãi đi thôi.” Mạc Kỳ Sâm cười cười, cảm xúc không nhiều lắm, bắt đầu thong thả bước.
Mạc Kỳ Lâm nắm tay nắm chặt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, âm thầm cắn chặt răng.
Lăng Tuyết Mạn đuổi theo Mạc Kỳ Minh, đưa tay kéo tay áo của hắn, hỏi: “Tam Vương gia, ta thực hiểu không rõ, thời điểm tiết nguyên tiêu ở trong
cung, ngài còn không phải là người như thế, làm sao kể từ đêm sau, ngài
thật giống như có thù oán với ta? Ta chọc ngài sao?”
“Đúng, là nàng chọc ta!” Mạc Kỳ Minh giận dữ, thốt ra, “Lăng Tuyết Mạn, nàng mỗi ngày gạt người rất vui sao? Đùa bỡn tình cảm của
người khác nàng rất hả dạ sao? Có phải mấy nam nhân đều vây quanh nàng,
là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nàng sao?”
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, tiện đà cau mày nói: “Ngài… ngài nói cái gì? Ta nghe không rõ, ta lừa người nào? Ta nghĩ các ngài
xem ta là bạn bè, xem ta là em dâu, chiếu cố ta quan tâm ta, trên miệng
ta mặc dù không buông tha chọc người, nhưng trong lòng ta thật cảm kích
các ngài, ta cũng coi các ngài là bạn bè a, Tam Vương gia, ta cũng không có kêu các ngài vây quanh ta a!”
“Nàng!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc
Kỳ Minh tối tăm, trừng mắt gương mặt vô tội của Lăng Tuyết Mạn, trong
nháy mắt tình cảm phá tan lý trí, giữ lại cổ tay trắng nõn của nàng,
dùng sức kéo, Lăng Tuyết Mạn liền bị kéo đến cạnh hắn, gần trong gang
tấc, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc
không thôi, ngốc ngây ra một lúc mới phản ứng kịp, vội giãy giụa, dùng
sức bỏ tay Mạc Kỳ Minh, “Buông ta ra, ngài muốn làm gì?”
“Lăng Tuyết Mạn, ta cho nàng biết, ta
không có khả năng vây quanh nàng! Trước kia là mắt ta bị mù, về sau
tuyệt đối không thể, chết sống của nàng, hỉ nộ ái ố của nàng, hết thảy
của nàng không liên quan gì tới ta!” Mạc Kỳ Minh rống giận, trong
mắt thâm thúy là sát ý dọa người, có vẻ như ngay sau đó, ánh mắt hắn khẽ nhắm liền có thể bóp đứt cổ tay Lăng Tuyết Mạn.
Nam nhân kia! Đáng chết!
Lăng Tuyết Mạn bị chấn kinh, lại có chút
ngây ngốc ra, chỉ cảm thấy cổ tay đau vô cùng, nhịn không được nhăn
khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tam Vương gia, ngài rốt cuộc đang nói cái gì? Ngài sao lại mù mắt? Ta rốt cuộc làm gì sai chứ?”
“Trong lòng của nàng rõ ràng! Nàng làm cái chuyện gì không dám gặp người, nàng còn hỏi ta?” Một khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh đông lạnh, một đôi ánh mắt bén vô cùng.
Lăng Tuyết Mạn đổ hít một hơi lạnh, đã bởi vì đau cổ tay, hay bởi vì lời nói củaMạc Kỳ Minh, thật sự đau đớn tăng lên, nói: “Đau quá, ngài buông ta ra được không?”