Đúng vậy, nhất định là Mạc tướng quân kia đánh thắng trận, Hoàng thượng muốn ban thưởng cho tướng giỏi có công,
liền đem nàng một cước đá ra cho hắn!
Nhị Vương gia! Đúng, Nhị Vương gia nhất
định là đã biết, đi ngả bài với Hoàng thượng muốn nàng, Hoàng thượng
nhất định là tức giận hỏi tội Nhị Vương gia, Nhị Vương phi mới đến cầu
nàng buông tha Nhị Vương gia!
Về phần thái tử điện hạ… Chẳng lẽ… Má ơi! Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm được phái đi thu thập chiến trận, thì ra Hoàng thượng đã sớm lên kế hoạch lập hắn làm thái tử a! Nhị Vương phi nhất
định là thấy nàng cùng Mạc Kỳ Lâm giao hảo tốt, liền nhờ nàng cầu xin
thái tử!
Xong rồi! Xong rồi!
Lăng Tuyết Mạn nhất thời cảm giác trời sắp sập!
Tình nhân!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết
Mạn biến hóa ra rất nhiều cảm xúc, làm đám người Mạc Ly Hiên mờ mịt
không thôi, nhưng, còn chưa chờ bọn họ mở miệng hỏi, Lăng Tuyết Mạn đã
đứng lên, chạy ra ngoài!
“Mẫu thân muốn đi đâu?”
“Vương phi!”
Mấy người kinh hô một tiếng vội đứng dậy
đuổi theo, Lăng Tuyết Mạn không quan tâm bay thẳng đến Ngự Thủy Các, chỗ ở tạm của Thiên Cơ lão nhân và Hoa Mai bà bà.
“Lão gia gia!”
“Bà bà!”
Vừa chạy vừa kêu, chạy mệt, Lăng Tuyết
Mạn ngừng lại một chút, lại nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo,
Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, thấy bốn người Mạc Ly Hiên đuổi tới, đành
vô lực nói: “Đuổi theo ta làm cái gì? Ta đi tìm bà bà không được sao?”
“Mẫu thân, ngài không sao chứ? Có phải nơi nào không thoải mái không?” Mạc Ly Hiên nhìn đến sắc mặt Lăng Tuyết Mạn hơi tái, vội khẩn trương đỡ nàng.
“Các ngươi đều trở về đi, ta không sao, ta đến Ngự Thủy Các một chuyến.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, ánh mắt nhìn quản gia, nói trắng ra: “Quản gia, ta đã đi thư phòng của phu quân, không cẩn thận mở ra một cơ quan, ta không biết đóng cửa, ngươi đi xem một chút đi.”
“Vương phi, nô tài đã biết, Vương phi
không cần khẩn trương, mở ra thì mở ra đi, kính xin Vương phi yên tâm ở
trong phủ chờ tin tức từ Hoàng thượng, trước mắt cũng chỉ có thể như
vậy.” Quản gia cúi đầu nói.
Lăng Tuyết Mạn vô lực gật đầu, “Ta đã biết, đều lui ra đi.”
“Vâng, nô tài cáo lui!”
“Nô tì cáo lui!”
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên cảm thấy khổ sở, ngậm miệng, nhìn Lăng Tuyết Mạn, cuối cùng nhịn không được ám chỉ: “Mẫu thân, Hoàng gia gia nhất định sẽ an bài cho mẫu thân một kết quả tốt,
mẫu thân nhất định sẽ hạnh phúc, ngài tin Hiên nhi, chúng ta không cần
lo lắng gì, chỉ an tâm chờ đợi được không?”
“Kết quả tốt?” Lăng Tuyết Mạn thì thào lặp lại, toét miệng có chút tự giễu, “Cái gì là kết quả tốt? Hoàng thượng cho rằng tìm một nam nhân tốt chính là kết quả tốt cho ta sao?”
“Mẫu thân!” trong lòng Mạc Ly Hiên nếu như bị kim đâm, hắn sắp thốt ra, “Mẫu thân, nếu không…”
“Đừng nói nữa, Hiên nhi, con cũng trở về đi thôi, để ta đi một chút.” Lăng Tuyết Mạn gượng cười, nói xong, xoay người tiếp tục đi hướng Ngự Thủy Các.
“Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà nhìn đến Lăng Tuyết Mạn đang cúi gằm đầu đi tới, kinh ngạc nói: “Như thế nào? Một chút tinh thần cũng không có?”
“Bà bà!” Lăng Tuyết Mạn hô lên một tiếng, nhất thời ủy khuất khóc lên, thở dài, sà vào trong lòng Hoa Mai
bà bà, khóc thút thít, nói nhỏ: “Bà bà, bà bảo Tình nhân tới gặp con… con muốn kêu chàng dẫn con đi, bà đi tìm chàng được không?”
“Nha đầu, xảy ra chuyện gì?” Thiên Cơ lão nhân từ trong nhà đi ra, giựt giựt khóe miệng.
“Lão gia gia!” Lăng Tuyết Mạn khóc sướt mướt, lại túm chặt tay áo Thiên Cơ lão nhân, cầu khẩn: “Lão gia gia, ông tìm Tình nhân đến, chúng ta lập tức đi được không? Hoàng thượng muốn gả con cho người khác!”
“Hả? Làm sao có thể?” Hai vị lão nhân đồng thanh nói.
“Thật sự đó, Hoàng thượng nhốt con
lại, không cho con ra Tứ Vương phủ, có rất nhiều người trông coi, ông ấy nhất định là muốn gả con cho Mạc tướng quân củng cố chính quyền!” Lăng Tuyết Mạn đong đưa cánh tay hai người, nước mắt rơi lộp bộp, “Các ngài giúp con đi tìm chàng đến được không, con muốn gặp chàng ấy!”
“Khụ khụ, nha đầu Mạn Mạn, hiện tại làm sao có thể a? Ban ngày ban mặt, sao nó dám tới tìm con?” Thiên Cơ lão nhân nháy nháy với Hoa Mai bà bà, tung ánh mắt ám chỉ, Hoa Mai bà bà vội vàng nói theo: “Mạn Mạn, con đừng vội, Hoàng thượng không nhất định là có ý này, con yên tâm, Tình nhân nhà con
khẳng định có biện pháp giải quyết, con trước bình tĩnh một chút, bình
tĩnh!”
“Con làm sao bình tĩnh được chứ? Con sắp điên rồi!” Lăng Tuyết Mạn dậm chân, ở trong mắt nàng, hiện tại chính là ngày tận
thế! Nhị Vương gia đáng thương còn bởi vì nàng mà bị liên lụy, làm sao
bây giờ? Làm sao bây giờ a!
“Mạn Mạn, con đừng vội, con đi về trước ngủ một giấc, chờ con tỉnh dậy đến buổi tối không chừng Tình nhân nhà con sẽ tới đó!” Hoa Mai bà bà cũng gấp, vừa trấn an vừa đẩy Thiên Cơ lão nhân một cái, sẳng giọng: “Lão nhân, ông nhanh tìm đồ đệ ông đi!”
“A, ta đi tìm, nha đầu Mạn Mạn con trở về chờ, ta đi tìm người a!” Thiên Cơ lão nhân phụ họa theo, rồi nhảy lên biến mất.
Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu nhìn Thiên Cơ lão nhân, rốt cục an tĩnh lại, “Được, con trở về chờ.”
Kết quả, Lăng Tuyết Mạn đợi đến nửa đêm, trong phòng trống chỉ có một mình nàng, nửa cái bóng dáng của Tình nhân cũng không có!
Dại ra, trong phòng không có chút đèn,
Lăng Tuyết Mạn như là con rối gỗ, ánh mắt trống rỗng vô thần, nước mắt
liên tục rơi, Xuân Đường Thu Nguyệt bị nàng cản ở ngoài cửa không đi vào được, chỉ có thể vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, nhưng Lăng Tuyết
Mạn lại sợ Tình nhân đến đây bị bọn họ nhìn đến, liền cường ngạnh đuổi
người, sau đó chỉ ngồi chờ một mình ở trên giường.
Trời sáng!
Mặt trời chậm rãi dâng lên từ đường chân trời, Lăng Tuyết Mạn ngồi một đêm, rốt cục chịu không được ngã đầu ngủ mất!
Mà Mạc Kỳ Hàn ở Đông cung, cũng một đêm không ngủ.
“Chủ tử, sương lạnh, ngài phủ thêm cái áo này đi!” Vô Cực ôm áo choàng trong ngực, đứng ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, ân cần nói.
“Kẻ địch ở sau cổng Hương Đàn Cư vẫn còn theo dõi sao?” Mạc Kỳ Hàn chưa quay đầu, cũng không khoác thêm áo choàng, chỉ mở miệng hỏi vội vàng.
“Hồi chủ tử, vẫn theo dõi, nô tài phái người đi dẫn dụ rời đi, nhưng chỉ có thể dẫn dụ một phần, vẫn còn có
người đang ngó chừng.” Vô Cực cau mày nói.
“Thật là âm hồn đáng chết không tiêu tan!” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú như phủ đầy sương mù, “Bản cung không nghĩ giết quá nhiều người vô tội, hắn lại muốn ép bản cung!”
“Chủ tử, vậy phải làm thế nào?” Vô Cực sầu muộn nói, trên mặt tuôn sát khí, “Chủ tử, không cân nương tay, đối với phó loại người như vậy, không cần nhân hậu!”