Lăng Tuyết Mạn tỉnh dậy, trợn mắt, đã sắp đến buổi trưa, duỗi cánh tay, nặng nề ngáp, “A……”
“Vương phi!”
Xuân Đường từ bên cạnh bàn đứng dậy, theo thói quen hô lên, chạy đến trước nhấc màn lụa lên, mỉm nói: “Nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo đi!”
“Ách……” Lăng Tuyết Mạn ngốc ra, tiếp theo mừng rỡ bắt được tay Xuân Đường, “Xuân Đường thật là ngươi sao? Ha ha, ngươi thật bị tình nhân bắt cóc rồi!”
Xuân Đường có chút lúng túng, “Khụ
khụ, Vương phi, nô tỳ không phải là bị bắt cóc, là bị Đương Kim hoàng
thượng tuyên vào cung, à, Thu Nguyệt cũng tới hầu hạ Vương phi.”
“Hì hì, bất kể là làm sao tới, khi
thấy ngươi cùng Thu Nguyệt ta thật vui vẻ. Xuân Đường, làm sao ngươi còn gọi ta Vương phi a, ta đã không phải làVương phi……” Lăng Tuyết Mạn
kích động không biết vì sao, thậm chí đã quên ngay cả toàn thân mình còn trần trụi, ngồi lên, chăn gấm tuột xuống, “A! Ta không có mặc y phục!”
“Ha ha……” Xuân Đường khẽ mặt đỏ, không nhịn được cười khẽ, cũng không nhịn được trêu chọc: “Nô tỳ hầu hạ Vương phi hai năm, lại cũng không biết… không biết Vương phi……”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn 囧đỏ bừng gò má,
muốn tìm một cái lỗ chui vào, việc như vậy bị biết, mặt của nàng thật
không có chỗ đặt a! “…… Xuân Đường, ta…… ta cũng vậy, cũng là bị bất đắc dĩ, ngươi… ngươi đừng cười nhạo ta……”
“Nô tì không dám.” Xuân Đường vội nói.
Lăng Tuyết Mạn níu lấy góc chăn, che kín mình, tránh cho chút vết hôn trên người nàng bị Xuân Đường thấy, “Xuân Đường, ngươi… ngươi còn biết những gì?”
“Nô tỳ cái gì cũng không biết, chỉ nghe hoàng thượng nói Vương phi có thân phận đặc biệt, bảo tụi nô tỳ hầu hạ cho tốt.” Xuân Đường lập tức nói.
“A, vậy… vậy hoàng thượng không quá xấu nha.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, mắt hướng ra ngoài nhìn một vòng, kinh ngạc hỏi: “Thu Nguyệt đâu rồi, sao không thấy nàng ấy?”
Xuân Đường cười, nói: “Thu Nguyệt
chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi đi, lập tức sẽ trở lại, Vương phi, nô tỳ
hầu hạ ngài thay quần áo đi, tất cả áo ngài ở Tứ Vương phủ nô tỳ đều
mang đến, chỉ là hiện tại không có tiện tắm rửa, đợi đến buổi tối công
tử sẽ tắm cho ngài.”
“Công tử? Người nào?” Lăng Tuyết Mạn mờ mịt hỏi.
“Công tử chính là… chính là chủ tử của nô tì, là bằng hữu của Hoàng thượng, hoàng thượng nói đưa Vương phi cho công tử, ngày hôm đó thân thể Vương phi không thoải mái, bên cạnh công
tử đều là nam không có tiện chăm sóc, cho nên hoàng thượng đem nô tỳ
cùng Thu Nguyệt vào cung thay công tử chăm sóc ngày.”
“A? Vậy công tử tên là gì?” Con mắt Lăng Tuyết Mạn lóe sáng, lập tức hỏi.
Xuân Đường lại khép chặt miệng, lắc đầu một cái.
“Xuân Đường, van cầu ngươi nói ra đi,
nói cho ta biết được không? Xuân Đường, ta đối đãi ngươi như tỷ muội,
ngươi đừng lừa gạt ta!” Lăng Tuyết Mạn lắc cánh tay Xuân Đường, nói lời đáng thương.
“Vương phi, nô tỳ không biết a, nô tài không dám hỏi chuyện các chủ tử.” Xuân Đường lắc đầu, cộng thêm một câu, “Chủ tử làm việc bí hiểm, nô tỳ tuy nói là cận thân hầu hạ chủ tử, nhưng quy củ là phải giữ.”
“Nản, sao phiền phức quá vậy!” Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, tức giận: “Chớ gọi ta Vương phi, ta và chủ tử hoàng thượng của ngươi không còn quan hệ rồi! Giúp ta thay quần áo!”
Xuân Đường hơi mím môi, không dám nói
nhiều chọc Lăng Tuyết Mạn mất hứng, mang quần áo chuẩn bị xong lấy ra,
giúp Lăng Tuyết Mạn mặc chỉnh tề, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Khí trời có chút âm trầm, trong cung trên dưới rất bận rộn, chuẩn bị cho lễ phong phi nạp hỉ ngày mai.
Trong cung Phượng Thần, Hạ Lệ Nhân, Bạch
Tử Di, còn có các thiếu nữ xuất thân từ nhàbách quan được tuyển chọn,
toàn thể quỳ trong điện, lắng nghe Thái hậu dạy.
“Đêm qua ai gia nghe nói hoàng thượng
bệnh nhẹ, Thái Y Viện đêm khuya còn sắc thuốc cho hoàng thượng, ai gia
không an tâm, hoàng thượng từ nhỏ thân thể yếu đuối, thực là nỗi lo của
ai gia, cho nên, các ngươi hôm nay ai cũng không cho phép đi quấy rầy
hoàng thượng, để hoàng thượng tĩnh tâm dưỡng bệnh, nghe không?”
“Dạ, nô tì cẩn tuân ý chỉ Thái hậu!”
“Khởi giá cung Đế Hoa, ai gia đi thăm hoàng thượng!”
“Dạ!”
Một trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây bị rung kêu vù vù, gió lạnh thổi ở trên mặt, như dao cạo.
Cẩm y xanh đậm, áo choàng dầy cộm nặng nề khoác lên trên vai, gió càng lớn, dưới chân bước lại càng nhanh!
“Chủ tử, trời sắp đổ tuyết!” Mặc Thanh lên tiếng nhắc nhở.
“Ừ.”
Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt đáp một tiếng, bước không ngừng, vẻ mặt bình tĩnh, song đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm
phía trước, từ xa xa nhìn tới ba chữ ‘Hoán Y Cục’ thì bỗng dưng càng
thêm tăng nhanh bước chân.
Mặc Thanh nóng nảy, cũng bước nhanh theo, mạo hiểm vượt quá phận nói: “Chủ tử, hoàng thượng hạ chỉ không cho gặp, ngài hiện tại đi, không phải rõ ràng không để hoàng thượng ở trong mắt sao?”
“Lắm mồm!” Mạc Kỳ Minh không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Mặc Thanh vội ngậm miệng, nhưng ở bọn họ đứng ở bên cửa Hoán Y Cục vẫn là không nhịn được khuyên nhủ: “Chủ tử, cứ để các Vương gia quan tâm đi, còn có trưởng thân Vương a, ngài ấy khẳng định nóng lòng hơn……”
“Bọn họ là bọn họ, Bổn Vương là Bổn Vương!” Mạc Kỳ Minh cắt đứt, sau đó vén tà áo, bước lên bậc thang, đi vào bên trong.
“Chủ tử!”
Mặc Thanh khuyên không nổi, chỉ đành cất bước đuổi theo.
“Nô tài/nô tì tham kiến Tam Vương gia!” Trương chấp sự nhận ra Mạc Kỳ Minh, vội mang theo bầy thái giám cung nữ bận rộn quỳ xuống đất thỉnh an.
“Phòng của Lăng Tuyết Mạn ở đâu?” Mạc Kỳ Minh không có có đứng lên, hỏi thẳng.
Gương mặt lạnh lùng, làm nô tài quỳ trong viện run sợ, trên thực tế, kể từ hôm qua Lăng Tuyết đến, bọn họ liền
đều trong tình trạng khẩn trương, mọi lúc chuẩn bị nghênh đón hoàng thân quốc thích đột nhiên tới.
Trương chấp sự cúi đầu, e dè đáp: “Thưa Tam Vương gia, Lăng cung nữ ở gian phòng trong cùng phía tây.”
Mạc Kỳ Minh mím chặt môi, không nói một lời, cất bước thẳng hướng nhà tây đi tới.
Vô Cực nâng kiếm đứng, sau lưng là hai Đại Nội Thị Vệ vẻ mặt lạnh lùng, chia hai bên bảo vệ cửa phòng.
“Nô tài ra mắt Tam Vương gia!”
“Miễn lễ!”
Mạc Kỳ Minh nhìn chằm chằm cửa phòng, nói: “Vô Cực, Bổn Vương chỉ nhìn Lăng Tuyết Mạn, nếu nàng còn sống, Bổn Vương liền đi, như thế nào?”
“Thưa Tam Vương gia, hoàng thượng có
chỉ, Lăng Tuyết Mạn quấy nhiễu thánh giá tội ác tày trời, bất kỳ ai cũng không được gặp! Xin thứ cho nô tài vô lễ!” Vô Cực khom người trả lời.
“Vô Cực, nếu nàng bệnh chết trong phòng thì sao?” Trong tròng mắt Mạc Kỳ Minh dính vẻ lo lắng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Vô Cực.
Vô Cực ngước mắt, mặt không tỏ vẻ gì đáp: “Nếu Lăng Tuyết Mạn bệnh chết, nô tài cũng phải gặp hoàng thượng xin chỉ, mới vừa có thể đem thi thể nàng ra ngoài!”