Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 416: Chương 416




Lăng Tuyết Mạn khóc sướt mướt, nói dài dòng một tràng, có chút chuyện đúng là Mạc Kỳ Hàn không biết, tỷ như chuyện ngày nàng mới vào Hoán Y Cục bị Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan khi dễ, trong mắt khép chặt lặng yên nhiễm lên ý lạnh, lẳng lặng nghe, không nói được lời nào.

Nha đầu này sao không nói cho hắn chứ?

Thẳng đến, Lăng Tuyết Mạn nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại bỗng nhiên nhớ lại, nàng còn muốn mang theo thái giám An An đi bắt trộm, vội lung tung lau nước mắt một cái, nói: “Hoàng thượng, chuyện thành toàn ta cùng Tình nhân bỏ trốn ngài suy nghĩ thật kỹ một chút, ngài trước chủ trì công đạo cho ta, bảo bối của ta bị Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan trộm, còn có Lưu ma ma, ba nữ nhân này quá hư, ngài cho ta mượn An An một chút, ta muốn đi bắt kẻ trộm!”

“Hả?” Mạc Kỳ Hàn lặng lẽ nheo mắt thành một đường nhỏ, “Bảo bối gì? Từ đâu tới?”

“Chính là một đống lớn, rất nhiều, là ta cướp đoạt từ trong tay vài vị Vương Gia, không đúng, là ta quang minh chính đại thắng được!” Lăng Tuyết Mạn nói đến đây, “Khụ khụ” hai tiếng, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng chồng trước, mấy thứ này là tài sản riêng của ta, không phải của Tứ Vương phủ ngài, ngài không thể quá đáng thu hồi đi nha! Huống chi, dù sao ta cũng làm lão bà danh nghĩa hai năm cho ngài, khi chúng ta ly hôn, ngài cũng nên phân cho ta một ít tài sản, không thể keo kiệt vắt chày ra nước như vậy, liền đem ta đuổi ra khỏi nhà…”

Mạc Kỳ Hàn suýt nữa bị nghẹn chết, khuôn mặt tuấn tú xanh trắng giao thoa, chuyện da mặt dầy như vậy, còn muốn nói là thực có can đảm! Vì thế, “Khụ khụ, Lăng Tuyết Mạn, trẫm không thu bảo bối của ngươi, nhưng trẫm cũng sẽ không thể chia tài sản cho ngươi, ngươi muốn bắt kẻ trộm liền nhanh đi bắt đi, sau đó đi cung Cảnh Hiên dùng cơm trưa, buổi chiều chơi ở cung Cảnh Hiên, bữa tối tiền trở lại Hoán Y Cục là được. Nhớ kỹ, về chuyện ngươi có Tình nhân, không thể nói ra nửa câu!”

“A, đã biết!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, không được chỗ tốt, cũng không được chỗ hỏng, đứng lên, phủi mông chạy lấy người!

Đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, Lăng Tuyết Mạn vội quay đầu lại, chạy tới, ghé vào trên lỗ tai Mạc Kỳ Hàn, hảo tâm nhắc nhở hắn, “Hoàng thượng, Di Quí Phi của ngài muốn học chuyện phòng the, có phải ngài không được không? Loại bệnh này phải sớm trị một chút, nếu không làm trễ nãi hương khói truyền thừa là việc nhỏ, mất mặt mũi nam nhân cũng là việc nhỏ, mấu chốt là, chuyện phòng the không hài hòa sẽ ảnh hưởng thân thể kiện khang, Hoàng thượng đẹp trai như vậy, nếu vì tráng niên mất sớm…”

“Cút!”

Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lập tức đứng thẳng lên lui liền hai bước, nàng lo lắng quan sát cặp mắt kia, hai tay đồng thời che lên miệng, tự mình đánh mình, “Hoàng thượng, ta sai lầm rồi, ngài đừng ném ta… ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngài một chút thôi…”

“Đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn quay lại, khuôn mặt tuấn tú co lại mãnh liệt, xanh biếc thành một mảnh, nếu điều kiện cho phép, hắn hiện tại có thể làm cho nha đầu chết tiệt này tự thân cảm thụ một chút, hắn rốt cuộc được hay không!

Tùy tay nắm bát trà trên bàn, Mạc Kỳ Hàn nổi trận lôi đình ném văng ra ngoài, trên trán nổi gân xanh, mắt mở to, trừng mắt nữ nhân không biết sống chết nào đó, ngực thở gấp gáp, gầm nhẹ: “Từ An!”

Từ An, Xuân Đường Thu Nguyệt chờ ở phía ngoài nghe được một tiếng vang thật lớn, tất cả đều hoảng hồn, Từ An lập tức đẩy cửa tiến vào quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”

“Lập tức mang Lăng Tuyết Mạn đi Hoán Y Cục, đừng để cho trẫm phải nhìn nữ nhân đáng chết này nữa!” Mạc Kỳ Hàn tức giận đến không nhẹ, chút cắn răng nghiến lợi.

“Vâng, nô tài tuân chỉ!”

Vì thế, Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa đi ra Cung Đế Hoa, làm ánh mắt thái giám cung nữ thị vệ nhìn nàng đều biến thành đồng tình, vốn cho là, vị phi bị bỏ này có khả năng được Hoàng thượng sủng hạnh, như vậy lại sẽ nhảy thành chủ tử cao cao tại thượng, không nghĩ tới, Hoàng thượng còn chưa thích, vẫn là chán ghét đến cực điểm…

Trên đường, Lăng Tuyết Mạn nhịn không được hỏi: “An An, ta thật sự rất kém cỏi sao?”

“Lăng cung nữ, gần vua như gần cọp, trước mặt Hoàng thượng nói chuyện cần cẩn thận, ngươi không chừng mực như vậy, làm Hoàng thượng tức giận cũng phải.” Từ An co rúm khóe miệng, lại gọi hắn An An!

“Ư, ta chính là quản không được miệng ta thôi, An An, ngươi trở về có thể giúp ta nói vài câu ở trước mặt Hoàng thượng hay không , ta không cố ý chọc giận hắn, ta là… Haiz!” Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy một lời khó nói hết, sao người tốt khó làm như vậy chứ?

Mặt Từ An tiếp tục co rút, đi nhanh đến Hoán Y Cục.

Vừa vào sân, Từ An liền ngăn lại các nô tài thỉnh an, sau đó vung tay lên hướng thái giám thủ hạ của hắn, tám gã thái giám kia liền nhanh chóng chạy về phía phòng Lý ma ma!

“Bốp!”

Một tiếng vang thật lớn, phá cửa mà vào!

Lý ma ma cùng Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan ba cái đầu đang tụ cùng một chỗ nói gì đó, nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu, tiện đà kinh hãi mở to đôi mắt!

“Người đâu, bắt chúng cho ta!”

Từ An đứng ở cửa, ra lệnh một tiếng, thái giám thủ hạ liền vào nhà tìm kiếm, lục soát trong ngoài mấy lần, lục xong Lý ma ma phòng ở, tiếp tục lục phòng Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan, lục soát cả ba người từ trên người xuống dưới, cái rổ đặt trước mặt Từ An, có khuyên tai trân châu, trâm vàng, vòng tay thúy ngọc… tất cả đều là bảo bối ở bên trong thùng gỗ lim của Lăng Tuyết Mạn, bao gồm mấy thứ ngày đầu tiên nàng chủ động cho bọn họ.

“Nô tài lớn mật! Dám trộm đồ của Lăng cung nữ, quả nhiên là không biết sống chết!” Từ An lạnh mặt, lại hỏi Lăng Tuyết Mạn, “Lăng cung nữ, ngươi kiểm tra một chút, còn thiếu cái gì không?”

Lăng Tuyết Mạn ôm thùng, cẩn thận đếm nửa ngày, mới cười híp mắt nói: “Không có, đủ rồi.”

“Tổng quản đại nhân, khuyên tai không phải chúng nô tì trộm, là… là Lăng Tuyết Mạn tự mình đưa cho chúng nô tì, bảo chúng nô tì thay nàng giặt quần áo a!” Lý ma ma cố cải.

“Ồ? Làm sao có thể?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt, nói rất là vô tội: “Tổng quản đại nhân, ta không có đưa, là Lý ma ma cùng Lưu ma ma tự mình nói muốn giúp ta giặt quần áo, bọn họ rảnh rỗi không có việc làm, thay ta giặt quần áo xem như là hoạt động gân cốt, ta không chịu, bọn họ cứ đau khổ cầu xin, thế này mới đồng ý!”

“Không phải! Lăng Tuyết Mạn ngươi nói bậy!” Lưu ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan kêu lên, cánh tay bị thái giám cưỡng chế, vừa đau vừa lo lắng.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cười rộ lên, “An An, vừa rồi đùa thôi, khuyên tai đúng là ta đưa, lúc ấy nếu không đưa, ta sẽ chịu thiệt, trâm vàng trên đầu ta bị Lý ma ma giật lấy muốn bảo quản thay ta, ta vì không để bị người ta bạt tai, đành phải đưa.”

Nói xong, liếc ba nữ nhân quỳ trên mặt đất, cái mặt xám như tro tàn, khẽ cười: “Bọn họ cho là chiếm tiện nghi của Lăng Tuyết Mạn ta dễ như vậy sao? Nếu là các ngươi chẳng phải lòng tham không đáy, kim trâm cùng khuyên tai ta cũng không so đo, cố tình bọn họ còn hết một tới hai, hết hai tới ba trộm đồ của ta, vậy cũng chớ trách ta không khách sáo! Ha ha, lại báo cho bọn họ biết một chút cũng không sao, mấy thứ này là Nhị Vương gia, Tam Vương gia, Ngũ Vương gia đưa, bọn họ có phúc hưởng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.