Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 420: Chương 420




“Hừ! Bản cung sẽ không sợ nàng, dựa vào địa vị đại tướng quân của phụ thân ta, phụ thân nàng ta chỉ là một Ngự Sử nho nhỏ, nàng ta có thể làm gì bản cung? Chính là Tam Vương gia ra mặt…” Hạ Lệ Nhân thập phần không vui kêu la vài câu, lại đột nhiên nhớ tới Hạ Chi Tín nhắc nhở, oán hận im miệng, không có tiếp tục.

Chân phải vừa nhấc, cự ly này cách cái vỏ chuối còn có mười cm, vốn là nàng có thể né qua, đạp trúng sẽ là một quý nhân khác, nhưng mà, trời không bảo vệ nàng, nàng đột nhiên xem đến trong bồn hoa có một đóa hoa cực xinh đẹp, vì thế, bước chân dời đến, đồng thời hỏi: “Đây là hoa gì a? Thật là đẹp mắt!”

Mà đồng thời, Bạch Tử Di xem đến cái vỏ chuối kia, vì thế, nhẹ đẩy Hạ Lệ Nhân một cái, cũng cười vui sướng, “Lệ quý phi nàng xem, hoa này thật đẹp đó!”

Lăng Tuyết Mạn dừng cười, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà! Ha ha! Trong lòng đếm thầm, một, hai, ba, bốn…

“Tỷ tỷ, đó là…” Một người mới đáp nửa câu…

“A – “

Một tiếng thét chói tai vang lên, Hạ Lệ Nhân trượt chân, ngã ngửa, cái ót đập trên nền đá lát, phát ra “Bốp!” một tiếng thật lớn!

“Tỷ tỷ!”

“Lệ quý phi!”

“Nương nương!”

Vô số tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên theo, Lăng Tuyết Mạn nén cười đỏ bừng mặt, thật sự nhịn không được, lại “Ha ha” cười to ra tiếng, kết quả, nụ cười này, bại lộ!

Hạ Lệ Nhân được một đám người ba chân bốn cẳng nâng dậy, trâm ngọc, trâm hoa, khuyên tai rải rác rớt trên đất, tóc cũng có chút hỗn độn, cả người chật vật không thôi, vừa nghe được tiếng cười kia, lập tức giận phát run kêu to: “Lôi ra! Lôi kẻ đó ra cho bản cung!”

Một tổ thái giám tuôn lại, Lăng Tuyết Mạn không phải người ngu chờ bị bắt, lập tức nhảy ra khỏi bụi hoa chạy hướng ngược lại, mịa nó, đánh không lại, bà cô đây chạy không được sao? Mấy ngày nay, không có gì làm, liền luyện chạy trăm mét!

“Đuổi theo! Bắt con tiện tỳ đó lại cho bản cung! Bản cung muốn rút gân ả! Lột da ả!”

Hạ Lệ Nhân rống giận, lúc này nàng sớm đã quên cảnh cáo của cha nàng, đã quên Hoàng thượng căn dặn, cả người giận điên lên, cũng đau, một tay ôm gáy, một tay chỉ vào bóng lưng của Lăng Tuyết Mạn, không hề giữa hình tượng không ngừng chửi bậy, hạ mệnh lệnh!

Vì thế, toàn bộ thái giám cung nữ đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu, “Đứng lại! Ngươi đứng lại!”

Bạch Tử Di hài lòng mỉm cười, hai hổ giao tranh, tất có một bị thương, nàng ngồi xem hổ đấu, cớ sao mà không làm? Lăng Tuyết Mạn, đây là kết cục ngươi không hợp tác cùng bản cung!

Hạ Lệ Nhân vừa dậm chân, vừa hổn hển quát: “Bản cung không thể nhẫn nhịn! Bản cung muốn đi cung Phượng Thần xin Thái Hậu nương nương làm chủ!”

Vì thế, cho người tiếp tục đuổi theo, Hạ Lệ Nhân mang theo mấy quý nhân đáp bừng bừng đi cung Phượng Thần…

Mà Lăng Tuyết Mạn giống như con khỉ, lúc chui vào trong núi giả, lúc vọt vào trong đội ngũ Ngự Lâm quân tuần tra, nàng không sợ chết mới chạy vào, nhưng thái giám cung nữ đuổi theo nàng cũng không dám va chạm Ngự Lâm quân, vì thế, Ngự Lâm quân thành tấm bia chắn cho Lăng Tuyết Mạn, mấy đại ca đáng thương bị nàng làm choáng váng đầu óc, lại không ai dám trách cứ nàng hoặc là bắt nàng.

Bởi vì góc độ nhìn vấn đề của bọn họ không giống với các nữ nhân, bọn họ nghĩ chính là, ngày ấy Lăng Tuyết Mạn làm càn trước ngự giá như vậy, Hoàng thượng cũng chưa chém nàng hoặc là phạt nàng một đầu ngón tay, quân tâm khó dò, Lăng Tuyết Mạn còn có nhiều đại thụ giúp nàng che gió che mưa như vậy, ai dám cầm đầu của mình làm tiền đặt cược?

Toàn bộ hoàng cung bởi vì này một hồi truy đuổi mà ầm ĩ lật trời, mấy thái giám cung nữ khác ào ào lén đến xem náo nhiệt, có đại thần đi trong cung nhìn thấy, cũng đều khiếp sợ dừng chân, đã quên muốn làm gì.

Nhã Phi được tin tức vội vàng tới, Mạc Ly Hiên càng là ngại đi đường chậm, dùng khinh công bay tới, Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm từ trong nha môn trở về chưa kịp nghỉ ngở, nghe vậy đến quan phục cũng không đổi, liền nóng lòng như lửa cháy chạy tới.

“Dừng tay!”

“Lớn mật! Làm càn! Toàn bộ dừng lại!”

Mấy tiếng hô liên tục, rốt cục làm thái giám cung nữ cung Vĩnh Ninh ngừng lại, hơn nữa thở hổn hển quỳ xuống, “Nô tài/nô tì tham kiến các vị Vương gia! Tham kiến trưởng công chúa!”

Lăng Tuyết Mạn mệt bò ra, đặt mông ngồi trên mặt đất, mặt đỏ thở hổn hển, trên trán mồ hôi chảy ròng, Mạc Ly Hiên cùng Nhã Phi đều cầm khăn lau cho nàng, kéo nàng hỏi gấp: “Xảy ra chuyện gì? Làm chi chạy khắp hoàng cung a?”

“Thưa… Thưa Thất Vương gia, chúng nô tài thuộc cung Vĩnh Ninh, phụng lệnh Lệ quý phi nương nương muốn bắt Lăng Tuyết Mạn!” Một thái giám nơm nớp lo sợ trả lời.

Mạc Kỳ Dục trong cơn giận dữ, hét: “Làm càn! Có bổn Vương ở đây, ai dám chạm vào Lăng Tuyết Mạn, bổn Vương chặt đầu kẻ đó!”

Nghe vậy, nô tài lập tức quỳ trên đất, thở cũng không dám thở mạnh.

Mạc Kỳ Sâm không hiểu hỏi: “Mạn Mạn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng tại sao lại dính vào Lệ quý phi?”

“Hừ, nữ nhân kia cùng một đám nữ nhân trách móc ta câu dẫn Hoàng thượng, là hồ ly tinh, vừa vặn bị ta nghe được, vừa vặn nàng đạp vỏ chuối ngã xuống, vì thế, ta cao hứng cười, nữ nhân kia thẹn quá thành giận liền sai người bắt ta!” Lăng Tuyết Mạn phồng má, nói không chút khách sáo.

Nhưng mà, Lăng Tuyết Mạn mới nói xong, lại nghe được -

“Thái Hậu nương nương, ngài nghe một chút, vỏ chuối kia khẳng định chính là ả cố ý ném, muốn hại thần thiếp ngã xuống!”

Giọng nói hổn hển của Hạ Lệ Nhân đột nhiên truyền đến, mọi người nghe tiếng, toàn bộ quay đầu, chỉ thấy Thái Hậu dẫn theo cung nữ, mang theo nhóm quý phi quý nhân chậm rãi đến!

“Tham kiến Thái Hậu nương nương! Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Mọi người lập tức quỳ xuống đất, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra nhìn Thái Hậu, từ ngày đó nghênh đón quân nam chinh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, trầm tĩnh mỹ lệ, tươi cười ôn hòa.

“Thái Hậu nương nương, Lăng Tuyết Mạn cư nhiên không quỳ!” Hạ Lệ Nhân không buông tha bất luận một cơ hội nào vặn ngã Lăng Tuyết Mạn, vừa chỉ thân mình đứng thẳng của nàng, lập tức nói.

Một tiếng kêu này, làm Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, chậm rãi quỳ xuống, trong mắt đã mờ mịt, môi nhấp vài cái, cũng là xưng hô theo thói quen, “Con dâu tham kiến mẫu hậu!”

Một tiếng này, kinh ngạc mọi người!

Thái Hậu cũng cả kinh, ánh mắt lóe ra, mới muốn nói chuyện, Hạ Lệ Nhân lại giành nói: “Thái Hậu, ả dám hồ ngôn loạn ngữ!”

“Ai gia lãng tai!” Thái Hậu liếc liếc Hạ Lệ Nhân, ánh mắt lại dời về trên mặt Lăng Tuyết Mạn, đè nén cảm xúc kích động, thản nhiên nói: “Lăng Tuyết Mạn, ngươi nên gọi ai gia là Thái Hậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.