Cốc Vũ Mị khẽ run, nặn ra một nụ cười nhu hòa nói: “Tiểu Vương gia nói đùa, chúng ta sao dám khi dễ Vương phi tỷ tỷ? Vừa rồi là hiểu lầm thôi. Xuân Đường chống đối ta, ta giận liền đánh ả một chút. Chắc là ta ra mặt thay Vương phi tỷ tỷ, Vương phi tỷ tỷ mới tức giận!”
Tôn Uyển Dung thấy thế cũng nặn ra một nụ cười từ ái, “Tiểu Vương gia, ngài cũng không nên bất công. Chúng ta là trắc Vương phi của phụ vương ngài, coi như là di nương của ngài đó!”
Nghe vậy, mặt quản gia vẫn không chút
thay đổi, còn hai mắt Lăng Tuyết Mạn phun lửa muốn mắng chửi người, Mạc
Ly Hiên lại kịp nói trước khi nàng mở miệng, giọng điệu vẫn không nhẹ
không chậm, “Nói như thế là mẫu thân của ta sai lầm rồi phải không?”
Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung nghe vậy, có chút không hiểu nhìn Mạc Ly Hiên. Đối với vị tiểu Vương gia tới làm con nuôi này, các nàng tất nhiên là không quan tâm. Chỉ là một đứa nhỏ mà
thôi. Quyền hành trong Tứ Vương phủ các nàng đương nhiên nắm trong tay
mình, cho nên đối với tân Vương phi Lăng Tuyết Mạn, bọn họ muốn ăn hiếp
từ lúc mới đến, khiến nàng không có cơ hội thay đổi tình thế!
Nhưng sự tình có vẻ không như kế hoạch. Chỉ thấy Mạc Ly Hiên ngây thơ cười nói: “Quản gia, ta là chủ Vương phủ này phải không?”
“Thưa tiểu Vương gia, ngài kế tục tước vị Vương gia. Vương gia mất đi, ngài đương nhiên là chủ tử lớn nhất Tứ Vương phủ!” Quản gia cung kính trả lời.
Mạc Ly Hiên giống như bừng tỉnh đại ngộ, vừa tựa như không hiểu hỏi: “Chủ tử lớn nhất? Vậy mẫu thân ta, ngay cả ta là chủ tử lớn nhất cũng phải
kính trọng, những người khác có nên kính trọng không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt quản gia rốt
cục có chút biến hóa, trong ánh mắt có giật mình. Đến lúc này hắn rốt
cuộc biết tiểu chủ tử này không đơn giản. Ngừng lại một chút, càng thêm
cung kính trả lời: “Đó là đương nhiên. Vương phi là chính phi
của Vương gia. Trong Tứ Vương phủ, nếu kẻ nào bất kính với Vương phi,
đều lấy gia pháp xử trí!”
Mạc Ly Hiên gật đầu, thanh thúy nói: “Được. Hôm nay ta hỏi rõ việc này. Ta tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được không quy củ sao còn thể thống.
Phiền quản gia thông cáo Vương phủ, mọi người nếu có ngỗ nghịch phạm
thượng, vô luận là người nào, đều lấy gia pháp xử trí, hơn nữa trục xuất khỏi Tứ Vương phủ! Mọi người bao gồm hai vị trắc Vương phi! Ha ha, kêu
hai vị di nương thì không được rồi. Từ xưa dòng chính lớn hơn thứ. Trắc
phi chính là trắc phi. Phượng hoàng chỉ có một, nếu không an phận, ta
thấy hậu viên còn có hai gian phòng cũ, hai vị qua đó ở đi!”
Nghe lời này, tất cả mọi người choáng váng, khiếp sợ trừng lớn mắt!
Mặt Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung trắng
bệch, ngớ ra nhìn khuôn mặt ngây thơ của Mạc Ly Hiên. Rét run từ lòng
bàn chân không ngừng lan tràn.
Đây tuyệt đối không phải một đứa nhỏ chín tuổi! Thủ đoạn, tâm cơ cùng xử sự tàn nhẫn của nó thật sự là làm người ta sợ!
Quản gia cùng gia đinh cúi đầu hết sức thấp. Mạc Ly Hiên nhìn sang, quản gia bình tĩnh trả lời: “Nô tài nhớ kỹ, nhất định tuân theo lệnh tiểu Vương gia!”
Tiếp theo, Mạc Ly Hiên chỉ cúi xuống liền lại lộ ra tươi cười vô hại, nâng Lăng Tuyết Mạn dậy, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, hôm nay ngài bị người ta làm mất mặt, con đã lấy lại công bằng cho ngài. Nếu như ngày khác ngài bị người ta tổn thương một phần, con sẽ đả thương người đó mười phần để bồi thường ngài. Hoàng thất Mạc gia chưa bao giờ dễ dàng để người ta khi dễ! Tuy ngài mới gả vào phủ, phụ vương mất không có chỗ dựa vững chắc, nhưng
ngài có con. Con sẽ thay phụ vương bảo vệ ngài sống quãng đời còn lại!”
Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn Mạc Ly
Hiên. Nàng thật sự không nghĩ tới Mạc Ly Hiên lại tốt với nàng như thế!
Có chút chất phác mở miệng, “Ly Hiên ta…”
“Mẫu thân, hôm nay coi như cho người bất kính ngài một cái cảnh cáo, không cần so đo.” Mạc Ly Hiên cười nhợt nhạt, quay đầu nhìn về phía Xuân Đường, vô tà nói: “Xuân Đường hôm nay vì mẫu thân ta mà bị đánh, ta sẽ ghi ở trong lòng.”
“Tiểu Vương gia, đây là việc nô tì phải làm.” Xuân Đường được sủng thành lo quỳ xuống trả lời.
Mạc Ly Hiên hướng Xuân Đường gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, “Ha ha, mẫu thân, Ly Hiên mới học một bộ kiếm pháp. Chúng ta đi giáo trường, con luyện cho ngài xem được chứ?”
Lăng Tuyết Mạn có chút máy móc gật đầu, “Được.”
Mọi người đi ra, để lại Cốc Vũ Mị cùng
Tôn Uyển Dung. Đến khi bốn phía hoàn toàn an tĩnh, hai nữ nhân này mới
giật mình phục hồi tinh thần. Hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ đến lời nói
cùng biểu tình lúc nói chuyện của Mạc Ly Hiên, thân mình run lên suýt té xuống đất!