Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 437: Chương 437




Xa xa, nhiều tiếng kêu gọi rõ ràng lọt vào tai.

Nước mắt không cầm được xuôi gò má chảy xuống.

Nàng nghe tiếng bước chân liền biết có bao nhiêu người đang vội vàng tìm nàng. Từ xế chiều đến bây giờ, tiếng kêu gào không ngừng vang lên, đến giờ đã tối.

Buổi trưa thời điểm nàng chạy loạn đến Ngự Thiện Phòng này, nhìn thấy có xe ngựa kéo thức ăn ra vào trong cung, vì vậy lặng lẽ chui vào hòm gỗ lớn trên xe ngựa, mong có thể theo xe ngựa này ra hoàng cung, vĩnh viễn rời đi nam nhân kia.

Vậy mà xe ngựa này chưa từng chạy, cho đến lúc cửa phòng kho bị khóa lại, nàng vẫn ở trong cung.

Sáng sớm ngày mai mới xuất cung vận chuyển thức ăn đi.

Nếu ngày mai nàng đi được……

Mạc Kỳ Hàn lao ra cung Đế Hoa, lại không biết nên chạy đi đâu. Nếu nàng trở về, hắn nên đi đâu tìm?

“Mạn Mạn, nàng đang ở đâu? nàng muốn tức giận muốn nháo muốn ồn ào cái gì cũng được, chỉ là đừng rời khỏi ta, Mạn Mạn, cầu xin nàng……”

Vào thời khắc này, hắn bởi vì nàng mà vô dụng như vậy, như vậy thương tâm, tuyệt vọng như vậy……

Thân thể cao to chạy đến những nơi Lăng Tuyết Mạn thường đi, Xuân Đường Thu Nguyệt tất tả xách theo đèn soi đường, họ nhìn bộ dáng chủ tử lúc này, lòng đau như cắt.

Đột nhiên hắn đứng lại, không quay đầu, trầm giọng hỏi: “Thu Nguyệt, ngươi nói nàng hôm nay từ Hoán Y Cục đi ra ngoài là muốn làm cái gì?”

“Thưa hoàng thượng, Hoa ma ma nói Lăng cung nữ muốn đi Ngự Thiện Phòng làm bánh mứt táo gì đó…” Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, lập tức nói.

Vì ngăn ngừa tai vách mạch rừng, Thu Nguyệt cố ý đổi cách gọi.

“Ngự Thiện Phòng?”

Mạc Kỳ Hàn dứt khoát nói: “Trẫm đi Ngự Thiện Phòng tìm lần nữa!”

Chạy vào Ngự Thiện Phòng, đầu bếp trực ở ngoài viện thấy hoàng thượng đích thân tới, lập tức kinh hãi quỳ xuống đất hành lễ, “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Toàn bộ lui ra!” Mạc Kỳ Hàn không tỏ vẻ gì, nói.

“Dạ, hoàng thượng!”

Mắt quét qua phòng ăn trống không, Mạc Kỳ Hàn chưa từ bỏ ý định kiểm tra mỗi cái góc, thất vọng dần dần leo lên tròng mắt, không có…… không có nàng……

Trong mắt Xuân Đường Thu Nguyệt xông lên nước mắt, nhẹ vịn cánh tay Mạc Kỳ Hàn khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài về cung nghỉ ngơi đi, để nô tỳ tìm, chưa tìm được nàng, chúng nô tỳ chưa trở lại gặp hoàng thượng!”

“Không, các ngươi không thể tìm thấy nàng, trẫm muốn đích thân tìm, trẫm nhất định có thể tìm được, nhất định có thể……” Mạc Kỳ Hàn lẩm bẩm bước ra Ngự Thiện Phòng, mắt vô hồn tùy ý quét bốn phía, không có nàng.

“Đi thôi, đến nơi khác tìm!”

Mạc Kỳ Hàn nhẹ bước đi ra ngoài, bước chưa xa đột nhiên đứng lại, hắn ngưng thần tỉ mỉ lắng nghe, hình như có tiếng thút thít đứt quãng vô cùng yếu ớt truyền vào trong lỗ tai!

Trong lòng đột nhiên cứng chặt, hắn lập tức vòng lại, đứng ở trước một cánh cửa đen đã khóa.

Mạc Kỳ Hàn đè thấp giọng nói hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Hoàng thượng, hình như là phòng kho của Ngự Thiện Phòng để đặt xe chở thức ăn, đồ dùng lặt vặt.” Xuân Đường cũng thấp giọng trả lời.

“Mở ra”

“Dạ!”

Tiếng mở khóa làm Lăng Tuyết Mạn tỉnh hẳn, kinh hãi lấy tay che miệng thật chặt, không dám để cho mình phát ra tiếng động, trong bóng tối mở to hai mắt, kinh hoảng nhìn nắp rương gỗ, tâm thần bất an.

Hiện tại sắp xuất cung sao?

Trong đầu đang nghĩ loạn, tới lúc nghe được tiếng bước chân bước vào, cách nàng càng ngày càng gần…

Tâm nhất thời khẩn trương, Lăng Tuyết Mạn che miệng lại chặt hơn không dám động.

Mạc Kỳ Hàn dừng chân bên cạnh xe ngựa, mắt nhìn chằm chằm hòm gỗ, càng thêm ngưng thần lắng nghe tiếng hít thở nhàn nhạt kia, tay nhẹ phất một cái.

Xuân Đường gật đầu một cái, tay nhanh như chớp mở nắp hòm gỗ, Thu Nguyệt giơ đèn chiếu vào cái rương!

“A!”

Lăng Tuyết Mạn bị này ánh sáng đột nhiên chói mắt hù dọa, kinh sợ hét lên nhắm mắt lại!

Bên ngoài cái hòm, Xuân Đường Thu Nguyệt vui mừng bật khóc, mím chặt môi lui ra một bên, chỉ giơ đen lên trước hòm gỗ.

Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm cô gái co rúc ở trong hòm gỗ, lồng ngực phập phòng kịch liệt, vô cùng đè nén kích động mất mà lại được, cũng không nói một lơi, hai ngón tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn làm nàng ngủ mê đi.

Nghiêng người cẩn thận ôm nàng ra, hơi suy tư nói: “Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức đưa nàng về Hoán Y Cục cho Hoa Mai bà bà chăm sóc!”

“Nô tỳ tuân lệnh!”

Xuân Đường Thu Nguyệt gật đầu, cõng Lăng Tuyết Mạn lên, dùng tốc độ rất nhanh rời khỏi.

Mạc Kỳ Hàn cũng trở về cung Đế Hoa.

“Từ An, truyền khẩu dụ của trẫm, đã tìm được Lăng Tuyết Mạn đem về Hoán Y Cục, không có thủ dụ do đích thân trẫm viết, bất kỳ ai cũng không được tới gặp Lăng Tuyết Mạn, người vi phạm lập chém không tha!”

“Vô Cực, Vô Giới, lệnh cho các ngươi nghiêm cẩn trông chừng gian phòng kia ở Hoán Y Cục, không được sai sót!”

“Nô tài tuân chỉ!”

Dưới bầu trời đêm, hoàng cung rất nhanh khôi phục yên tĩnh.

Trận náo loạn kinh thiên động địa rốt cuộc chấm dứt.

Trừ Mạc Kỳ Minh là vừa mừng vừa bi thương, còn những người khác đều chân chính hân hoan, vô luận là cái tâm tình gì cũng có thể an tâm đi về nghỉ.

Dưới màn đêm, Mạc Kỳ Minh lần nữa bồi hồi ở ngoài Hoán Y Cục, trong tâm sầu khổ liên tiếp.

Hắn nghĩ như thế nào mới có thể mang nàng đi. Bên cạnh nàng tất nhiên có tai mắt của các huynh đệ, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng có, hắn muốn phái người bắt nàng đi cũng không phải chuyện dễ dàng!

Nhưng nếu không mang đi, hoàng thượng lấy nàng hoặc là giết nàng, hai cái lựa chọn này đều là hắn vạn lần không muốn!

Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Mạc Kỳ Minh lần nữa dán chặt mắt vào cánh cửa kia, sau đó rất quay người xuất cung rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.