Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 448: Chương 448




Hạ Lệ Nhân không cam lòng còn muốn nói tiếp cái gì, miệng mới mở liền bị Mạc Kỳ Hàn chặn lời, “Ái phi, nha đầu này không tốt, thật sự khiến trẫm hận không thể đánh ả mấy gậy dạy ả quy củ, nhưng chung quy tính mạng của trẫm là do ả cứu, nếu không có nha đầu này, mấy năm trước trẫm đã chết, hơn nữa…… Cho nên… ai! Trẫm hôm nay sẽ tha ả một lần!”

Dứt lời liền hướng bên ngoài hô: “Từ An!”

Cái âm thanh này rất có trọng lượng, Từ An kinh hãi bước tới, mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, lập tức cúi đầu, “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”

“Đem công văn tấu chương hôm nay tới cho trẫm.” Mạc Kỳ Hàn nói.

“Nô tài lập tức đi lấy đến.”

Từ An đáp một tiếng, liền giống như chạy nạn lui ra ngoài.

Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, giọng nói trở nên bình thản, “Ái phi đi xuống đi, trẫm bận chính sự!”

“Dạ, hoàng thượng, thần thiếp cáo lui!”

Hạ Lệ Nhân buồn bã không thôi nhìn Mạc Kỳ Hàn, xoay người đi ra ngoài.

“Hoàng thượng, nô tỳ cũng cáo lui!”

Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội bỏ lại một câu liền chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy, ai ngờ cánh tay bị kéo về, Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt nói: “Đấm chân bóp vai cho trẫm, còn phải châm trà nữa!”

“Ách……” Lăng Tuyết Mạn ‘cầu cứu’ kêu Hạ Lệ Nhân: “Lệ Quý Phi, cứu ta với!”

“Hừ!”

Hạ Lệ Nhân hất khăn trong tay, nhanh bước đi ra ngoài.

Cửa bị Xuân Đường Thu Nguyệt đóng lại, chủ tử bọn họ có thể làm gì được nương nương sao.

“Buông ta ra!”

Không có người ngoài, Lăng Tuyết Mạn mạnh mẽ đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, Mạc Kỳ Hàn từ phía sau lưng ôm lấy nàng, gấp giọng nói: “Mạn Mạn, nàng đừng đi trẫm đuổi Lệ phi đi chính là muốn nàng ở lại.”

“Không cho phép đụng ta!” Lăng Tuyết Mạn tức giận không dứt, cắn răng nói: “Ta không muốn ở với chàng! Chàng thả ta đi, thả ta đi! Ta muốn về nhà, trở về hiện đại, ta hận chàng! Hận chết chàng!”

“Mạn Mạn! Không, không được đi, trẫm không cho phép nàng đi!” Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nhất thời tái trắng, theo bản năng ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, sợ hãi nói.

Lăng Tuyết Mạn tránh không khỏi nổi giận, khóc: “Cái người khốn kiếp này! Chàng cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta, chàng cho ta là cái gì? Ta không cần với kẻ sở khanh như chàng, ta muốn trở về hiện đại, ta cũng không muốn gặp lại chàng!”

“Mạn Mạn, nàng đừng khóc, đừng khóc, thật xin lỗi, là lỗi của trẫm, là trẫm để cho nàng thương tâm, mới vừa rồi nàng có phải ở bên ngoài nghe được cái gì mà hiểu lầm hay không?” Trên trán Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ không cẩn thận ông trời sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nàng, mang nàng về.

“Ta hiểu lầm cái gì? Ta quấy rầy chuyện tốt của chàng phải không? Đúng vậy, chàng có thể không chạm ta bởi vì chàng còn có mấy nữ nhân dự bị, tùy tiện ngoắc một cái chính là một đống lớn!” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu gầm nhẹ.

“Không có, nàng nghĩ sai rồi, chuyện không phải như vậy!” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, lập tức ôm Lăng Tuyết Mạn đi tới ngự tháp.

“Chàng muốn làm gì? Không cho phép đụng ta!” Lăng Tuyết Mạn nhìn nệm tơ vàng trên ngự tháp liền giãy giụa lên.

Êm ái đặt Lăng Tuyết Mạn xuống, Mạc Kỳ Hàn lấn nửa người lên chế trụ hai tay của nàng, ánh mắt nóng bỏng, trong mắt tràn đầy tình dục, môi gần sát môi của nàng, giọng nói khàn khàn: “Mạn Mạn, nàng không phải nói là muốn hầu hạ trẫm sao? Lúc này trẫm thật sự muốn nàng một lần được không?”

“Y phục cởi ra, nữ nhân đều giống nhau, đi tìm ái phi của chàng đi! Hừ, chàng chỉ là vài ngày không có đụng ta liền đụng nữ nhân khác! Buổi tối canh ba thừa dịp ta ngủ liền đi ra ngoài lâm hạnh nữ nhân khác, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!” Lăng Tuyết Mạn càng nói càng tức, đôi tay tránh không thoát liền liều mạng uốn éo người, nổi điên nói: “Chàng ghê tởm chết! Chàng bẩn! Ta mới vừa rồi hôn chàng, ta đều cảm thấy bẩn!”

Nàng uốn éo ma sát Mạc Kỳ Hàn khiến cho phía dưới hắn càng thêm bành trướng. Lăng Tuyết đụng phải chỗ cứng rắn của hắn, sắc mặt ửng đỏ, đồng thời càng thêm vội vàng uy hiếp: “Chàng dám cưỡng bức ta, ta liền tuyệt thực! Ta lập tức trở về hiện đại!”

“Mạn Mạn, trẫm…… Trẫm không có, không có!”

Mạc Kỳ Hàn rối rắm, buông Lăng Tuyết Mạn ra, đứng dậy đi tới trước bàn châm ly trà lạnh rót vào trong cổ, bình ổn ham muốn nóng bỏng trong cơ thể.

Lăng Tuyết Mạn nằm ngang thở hổn hển, mới hỏi: “Không có gì, đừng nói với ta chàng không có bẩn, không có chạm qua nữ nhân khác ngoài ta, một chữ ta cũng sẽ không tin!”

“Tùy nàng có tin hay không!” Mạc Kỳ Hàn phiền não rót tiếp ly trà lạnh.

“Chàng!” Lăng Tuyết Mạn sắp tức điên, thái độ này giống như là nàng cố tình gây sự, thở thở gấp gáp, Lăng Tuyết Mạn lật người bò dậy nhảy xuống ngự tháp, liền muốn chạy ra bên ngoài.

“Đi đâu, đứng lại!”

Mạc Kỳ Hàn nhanh nhanh kéo tay Lăng Tuyết Mạn, tức giận nói: “Nàng muốn khiến trẫm nóng chết có phải không?”

“Ta không gả cho tên lừa đảo! Nếu không, ta thà làm vợ bé cho người khác!” Lăng Tuyết Mạn xoay người lại liền nói: “Tam Vương gia yêu thích ta, Nhị Vương gia cũng yêu thích ta, ta gả cho bọn họ đi!”

“Nàng dám! Lăng Tuyết Mạn, trẫm cảnh cáo nàng lần nữa, nàng không được lui tới cùng Mạc Kỳ Minh!” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên lo lắng vô cùng.

“Tại sao chàng không thích hắn? Các chàng không phải huynh đệ sao? Hắn không phải Tam ca của chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, liên tục hỏi.

Mạc Kỳ Hàn chợt siết chặt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt càng thêm giận dữ, nói: “Hắn không xứng! Trẫm không có huynh đệ! như vậy Nhớ, nàng tuyệt không thể thổ lộ nửa câu với Mạc Kỳ Minh về quan hệ với trẫm, đáp ứng trẫm!”

“Chàng đang nói gì vậy?” Lăng Tuyết Mạn bị phản ứng dị thường của Mạc Kỳ Hàn dọa sợ, đầu lưỡi líu lại.

Mạc Kỳ Hàn ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, giọng nói nhu xuống, thì thào: “Mạn Mạn, trẫm thật muốn cho nàng một thế giới sạch sẽ, không muốn nàng thấy quá nhiều chém giết tàn nhẫn, nụ cười của nàng luôn là hồn nhiên như vậy, trong suốt như vậy, lòng của nàng thiện lương như vậy, trẫm không muốn những việc xấu xí đó làm bẩn con mắt của nàng, cho nên trẫm cái gì cũng gạt nàng, từ đầu tới cuối……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.