Thật lâu, Lăng Tuyết Mạn chưa nói một
lời, trong đầu hò hét rung động, nghe không rõ Mạc Kỳ Hàn đang nói cái
gì, cũng không biết nàng nên mừng hay là nên sầu, chỉ đắm chìm trong cơn hoảng hốt, chậm rãi tiêu hóa sự việc ngoài ý muốn từ trên trời giáng
xuống này.
Mang thai… Nàng thật sự có một bé cưng
thuộc về bọn họ… Đây là từng đã giấc mộng, hiện tại không có vui sướng
của người làm mẹ, lại để cho nàng như rơi vào hố sâu!
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía một
khuôn mặt tuấn tú vui mừng đến trong mi trong mắt đều là cười, lời nói
muốn phá thai đến bên miệng, lại thế nào cũng nói không nên lời, nàng có thể tưởng tượng, nếu như nàng nói ra, hắn sẽ có phản ứng kịch liệt ra
sao.
“Chàng rốt cục… Thực hiện kế hoạch dùng đứa bé trói chặt ta!” Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ, rồi sau đó nhẹ nhàng cười, nụ cười lạnh bạc bi ai.
“Mạn Mạn, trẫm không có, trẫm rất muốn nàng có thể mang thai, bởi vì tuổi trẫm thật sự không còn trẻ, tuổi
nàng cũng không nhỏ, nhưng trẫm không nghĩ dùng đứa bé trói chặt nàng!” Mạc Kỳ Hàn bị kiềm hãm, lập tức lắc đầu, lại có chút bối rối, tay vừa mới nới lại nhanh nắm lấy, “Mạn Mạn, trẫm cùng nàng yêu nhau, nếu trẫm muốn giữ nàng, đó là dùng chân
tâm của trẫm giữ nàng! Nàng không nên suy nghĩ bậy bạ được không?”
Lăng Tuyết Mạn không nói nữa, mà trầm mặc.
Ở bên trong hồ Nguyệt Lượng, băng đã hòa tan một phần, trên mặt băng nhẹ phản xạ lên ánh sáng..
Tay Lăng Tuyết Mạn bị nam nhân bên cạnh gắt gao nắm chặt, như sợ nàng xúc động, sẽ nhảy xuống hồ.
Trong nháy mắt, nàng giật mình nhớ lại
một màn năm đó phát sinh ở nơi này, nàng rơi xuống nước, Vô Giới bay tới cứu nàng… Nghiêng mắt, nàng nhịn không được khẽ hỏi: “Năm đó, là chàng giả thành Vô Giới cứu ta lên bờ à?”
“Ừ, là trẫm cứu nàng, ngoại trừ lúc
xuất chinh, còn mọi lúc trong cuộc sống, trẫm vẫn luôn ở bên cạnh nàng,
sẽ ở Hương Đàn Cư, buổi tối tới gặp nàng, đi bằng đường hầm, cửa ra ở
trên tường đá sau tấm bình phong.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng nói.
“Vô Giới cùng ta đá cầu, kỳ thực cũng là chàng, đúng không?”
“Đúng.”
“Lâm Mộng Thanh thì sao? Xem ra hắn cũng không phải là biểu đệ của quản gia đúng không?”
“Mộng Thanh là sư đệ trẫm, cũng là đồ đệ của sư phụ, hắn và trẫm cùng xuất chinh.”
“Chàng muốn quét sạch loạn đảng là ai? Người nhiều lần giết ta là ai? Nam nhân bắt ta đi đêm nguyên tiêu là ai?”
“Mẫy chuyện này, trẫm chưa chuẩn bị
nói cho nàng biết, đôi khi, khó có được hồ đồ. Nếu không biết, còn có
thể sống vui vẻ, nếu như nàng biết, từ đây nàng sẽ không vui vẻ.”
Lăng Tuyết Mạn không hỏi nữa, chỉ cần hắn không chịu nói, nàng lại thế nào hỏi cũng không thể có được đáp án,
miễn cưỡng nói, chỉ có thể là lừa gạt.
Trên đường hồi cung, nàng ngủ gối lên
trên đùi của hắn, nàng ngủ hết sức an nhàn, không biết mơ thấy cái gì,
trong cơn ngủ mơ khóe miệng của nàng hơi vểnh, nhưng mà, rất nhanh liền
nhau mày, lại chưa từng giãn ra.
Buổi tối hai người nằm ngủ, hắn nhẹ ôm
nàng vào lòng, không ngừng hôn khẽ môi nàng, cái trán của nàng, gương
mặt nàng, bàn tay to nhịn không được cũng lặng lẽ phủ trên ngực nàng,
lại cực lực nhịn xuống, chỉ ngọt ngào ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Đêm nay canh ba, hắn chưa từng rời đi, đang ngủ say, bên môi hắn cũng giơ lên nụ cười hạnh phúc.
Không vui của nàng, hắn xem ở trong mắt,
đau ở trong lòng, hắn biết, trừ khi hắn cho nàng chính mắt xem hắn sủng
hạnh hậu cung là thế nào, bằng không nàng sẽ không tin.
Hắn quyết định nhẫn nại, chỉ cần cho hắn
ôm nàng ngủ, hắn liền không chạm vào nàng, nhẫn nại chờ đợi ngày nàng
cam tâm tình nguyện.
Canh năm, hắn tỉnh, ngồi ở trên giường mặc quần áo, tùy ý thoáng nhìn, kinh ngạc nói: “Mạn Mạn, nàng cũng tỉnh? Là trẫm ầm ĩ đến nàng sao?”
“Không có, ngủ không được.” Lăng
Tuyết Mạn nhẹ nhàng cười, chăm chú nhìn Mạc Kỳ Hàn, đèn cháy sáng chói
lọi, nàng liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia, toét miệng, “Quả nhiên là chàng nói đúng, chàng xứng với ta, bất luận xuất thân hay là dung mạo, đều dư sức.”
“Ha ha, xứng hay không, không quan trọng, chỉ cần nàng thích là được.” Mạc Kỳ Hàn trêu tức nhìn, sau đó, cài lên ngọc đái bên hông, lại sửa
sang lại một chút phụ tùng trên thắt lưng, là hai cái ngọc bội một trái
một phải.
“Ngọc bội của chàng, thật là đẹp mắt.” Lăng Tuyết Mạn nhìn, hình như rất có hứng thú hỏi: “Ngọc bội rất đáng giá phải không?”
“Đó là đương nhiên, đây là lễ vật đại ca trẫm đưa trẫm năm hai mươi tuổi.” Mạc Kỳ Hàn cầm ngọc bội bên trái, nói xong, lại cầm ngọc bội bên phải nói: “Còn đây là tượng trưng cho thân phận trẫm, bất luận kẻ nào nhìn thấy nó,
giống như trẫm đích thân tới, sao không đáng giá được?”
“A, thì ra là vậy.” Lăng Tuyết Mạn hiểu biết gật đầu, thập phần nhu thuận, thản nhiên cười, “Vậy chàng đi vào triều đi, nếu có thời gian, ta ở mật thất chờ chàng dùng bữa.”
“Ừ, Được.” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cúi người, hôn nhẹ một cái ở trên trán Lăng Tuyết Mạn, sau đó thỏa mãn rời đi.
Thượng thư phòng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thái tử Nam
Chiếu Hiên Viên Cốc Cẩn đã dẫn sứ đoàn đến kinh, Cố đại nhân đã nghênh
đón đến Dịch quán! Cung thỉnh Hoàng thượng, khi nào vào cung yết kiến?”
Mạc Kỳ Sâm quỳ trước bàn, trên mặt trầm ổn hơi lộ ra vui sướng.
“Lục đệ, truyền chỉ dụ của trẫm, hôm nay thái tử Nam Chiếu tạm nghỉ một ngày ở dịch quán, ngày mai lâm triều yết kiến!” Mạc Kỳ Hàn mang chút ý cười, nói xong, suy nghĩ một chút nói: “Lục đệ, trẫm lệnh cho đệ cùng Lễ bộ tiếp đãi thái tử Nam Chiếu, tuy rằng
hai nước giao chiến, Đại Minh thắng, nhưng không thể sơ suất, người tới
là khách, lấy lễ đãi!”
“Vâng, Hoàng thượng, thần đệ ghi nhớ!” Mạc Kỳ Sâm chắp tay nói.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại nói: “Đêm mai vừa vặn là đêm Thượng Nguyên, chuẩn bị đãi tiệc ở điện Thái Hòa,
chuẩn bị các tiết mục khúc nghệ tinh xảo, đến lúc đó trình diễn.”
“Vâng!”
“Còn có -” Mạc Kỳ Hàn dần thu lại tươi cười bên môi, ánh mắt trở nên thâm trầm, “An toàn của sứ đoàn Nam Chiếu, cần phải cảnh giác! Tối nay trẫm sẽ điều
Mộng Thanh mang cấm vệ quân bảo vệ, Lục đệ, đệ cùng Thất đệ chú ý hướng
đi vào đêm mai, tuyệt không thể làm cho người đó có cơ hội! Một khi xảy
ra chuyện, chỉ sợ cục diện hòa bình hai nước lại hủy hoại chỉ trong chốc lát!”
Mạc Kỳ Sâm giật mình, rất nhanh liền hiểu rõ, nói: “Vâng, thần đệ hiểu!”
…………………
Đến bữa trưa, Mạc Kỳ Hàn cũng không đến,
Lăng Tuyết Mạn cố nén phản ứng mang thai, miễn cưỡng ăn một chút, liền
muốn đi ra ngoài hít thở không khí, ra đường hầm, lại ra Hoán Y Cục,
mang ghế ngồi ở trong viện phơi nắng.
Từ buổi sáng lúc Mạc Kỳ Hàn rời đi, nàng
liền một lòng suy tư, như thế nào mới trộm được ngọc bội của hắn, như
thế nào tránh được tầm mắt hắn, chuồn êm khỏi cung.
Suy tư quá mức, đến nỗi có người đến gần, nàng còn chưa phát hiện, đợi nhìn đến trước mặt thấy hiện ra một bóng
dáng, ngước mắt, mới kinh ngạc nói: “Tam Vương gia!”
“Nghĩ gì thế? Sao lại mất hồn như thế!” Mạc Kỳ Minh mỉm cười, ôn nhu hỏi.