Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 463: Chương 463




“Haiz, Nha đầu Mạn Mạn, con đi đâu vậy?”

Hoa Mai bà bà chần chờ một chút, vội đuổi theo, kéo tay áo Lăng Tuyết Mạn lại, “Con đi làm gì? Con lấy thân phận gì đi a?”

“Con mặc kệ, con chính là muốn đi, con là cung nữ, cung nữ không phải hầu hạ những đại nhân kia sao? Con rót rượu làm việc vặt cho bọn họ!” Lăng Tuyết Mạn tức giận nói.

Vừa nói xong, lại đi, Hoa Mai bà bà lại muốn kéo, Lăng Tuyết Mạn quay đầu, “Không cho con đi, con sẽ bỏ chạy!”

“Ách…” Hoa Mai bà bà không biết nói gì, chờ bà phục hồi tinh thần, Lăng Tuyết Mạn đã đi vài chục bước, thở dài một hơi, lại cất bước đuổi theo.

Thấy Bạch Tử Di đi vào, Lăng Tuyết Mạn núp vào sau cửa điện, thủ vệ hai bên liếc nhìn nàng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ cho là bản thân mình không nhìn thấy, bởi vì nàng đến Cung Đế Hoa cũng dám xông vào mà không bị phạt chút xíu nào, bọn họ còn ai dám ngăn nàng?

Trong điện, ca múa đang diễn ra, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, xa xa nhìn lại, Mạc Kỳ Hàn ngồi đầu, mặt hướng cửa điện, bàn thật dài, bày đầy ngự yến cung đình, hoa quả điểm tâm tinh xảo, ngồi bên tay trái hắn là Lệ quý phi, ngồi bên tay phải là, không, hiển nhiên, chỗ trống kia thuộc về Di Quí Phi!

Mà giờ khắc này, một màn múa giữa sân, Lệ quý phi không xem biểu diễn, lại liên tục cười híp mắt, gần Mạc Kỳ Hàn như vậy, có vẻ như đã muốn dán người vào hắn, không biết ả nói câu gì, trên mặt nam nhân thối lại tràn đầy ý cười, Lệ quý phi rót một chén rượu, hắn tiếp nhận, tư thái thanh tao uống, cũng không biết nói cái gì cùng Lệ quý phi, làm Lệ quý phi càng thêm mị hoặc vạn lần!

Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, thầm mắng một tiếng, đáng chết, ân ái như vậy sao? Đây là đang diễn trò sao? Rõ ràng là thật như vàng thật bạc trắng!

Phía sau, Hoa Mai bà bà lôi kéo tay áo Lăng Tuyết Mạn, hướng nàng thì thầm: “Nhẫn nại!”

Lăng Tuyết Mạn lại cắn răng, tiếp tục xem!

Một lát sau, ngừng múa, đoàn múa khác ra sân, dẫn đầu là Bạch Tử Di, nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, trên tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt, vạt áo thêu thủy vân đồ màu vanh biển, trước ngực là gấm vóc màu vàng nhạt, thân mình nhẹ nhàng chuyển động, váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió thổi, dáng vẻ như dương liễu thướt tha mềm mại, đẹp không sao tả xiết.

Múa thật tuyệt mỹ, Bạch Tử Di tối nay cũng là cực xinh đẹp, Lăng Tuyết Mạn nhìn lom lom, nếu dứt bỏ thân phận tình địch, nàng thật ra cực thưởng thức vũ khúc của Bạch Tử Di, so với Liễu Ngô Đồng, có vẻ như còn hay hơn, dáng người kia, hàng mi kia, thật làm người ta tán thưởng!

Múa kết thúc, Lăng Tuyết Mạn phục hồi tinh thần, lại nhìn trong điện, gần như đều là ánh mắt kinh thán, bởi vì biết là quý phi của Hoàng đế, vì vậy, không ai dám toát ra ánh mắt háo sắc, lại nhìn cái nam nhân mấu chốt nhất kia, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn dật khuynh đảo chúng sinh của hắn, chứa ý cười, bộ dáng rất là hài lòng.

Nghe thanh âm ban thưởng tạ thưởng, Lăng Tuyết Mạn lại nghiến răng ken két, hừ, thưởng cho Bạch Tử Di nhiều như vậy, xem bộ dáng nhặt được tài bảo kia! Hừ, cho nàng thì keo kiệt hết sức, lấy một rương bảo bối, lại chỉ đổi một cái trâm cài cũ mèm, nàng còn phải lấy bảo bối đổi bạc để sau này ra ngoài sinh sống nữa!

Hiện tại, nàng muốn đánh người!

Bên cạnh có tiếng bước chân, quay đầu, thì ra là ba cung nữ bưng khay, mặt trên bày ngự tửu đang muốn đưa vào trong điện, Lăng Tuyết Mạn nhướng mày, nảy ra ý hay, ngăn lại người cung nữ cuối cùng, lặng lẽ nói: “Ta giúp nàng đưa vào, phải đưa đến bàn nào?”

“Cái này… cái này không tốt lắm đâu, nô tì…” Cung nữ có chút khó xử.

“Câm miệng, ta không muốn ngồi yên, giúp nàng làm việc cũng không được sao? Nói mau, bàn nào?” Lăng Tuyết Mạn nói xong, đoạt lấy khay từ trên tay cung nữ, thúc giục.

Cung nữ nhất thời không có chủ ý, nghĩ, cũng là không dám đắc tội nàng, liền sợ hãi chỉ vào phía đông, bên trong cùng, nói: “Đưa cho nơi đó.”

“Được.”

Lăng Tuyết Mạn mèo eo, bước vào đại điện.

Hoa Mai bà bà không tiện ngăn cản, âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện ngàn vạn lần đừng làm loạn.

Phía trước, hai cung nữ bưng khay đưa đến trên bàn phía tây, Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, đi phía bên trong, đi qua sau lưng các quan viên.

Nhưng mà, nàng đã quên, nàng mặc không phải trang phục cung nữ, thời điểm rảo bước tiến lên điện, liền rơi vào đáy mắt nam nhân ngồi ở ngay trung tâm phía trước.

Mạc Kỳ Hàn bất động thanh sắc mân mê ly rượu, ánh mắt mặc dù nhìn ca múa giữa sân, dư quang khóe mắt cũng là đi theo bóng dáng đang di động kia, không khỏi buồn bực thầm nghĩ, nha đầu kia trà trộn vào muốn làm cái gì?

Lăng Tuyết Mạn đi tới đi lui, nhìn từ phía sau lưng đều là một màu quan phục, nàng hẳn là phải từ nơi này rót rượu đi? Thôi, tùy tiện ngừng ở chỗ nào đó đi, rót từng bàn là được!

Nghĩ, chân dừng lại, mới bắt đầu rót rượu, vũ đạo trong sân lại ngừng, mà nàng xác định mục tiêu rót rượu là người bên phải, nhưng một gã nam tử lại đứng lên, ánh mắt toàn điện đều tập trung tới đây, Lăng Tuyết Mạn vội nhân cơ hội núp ở sau lưng nam nhân cao lớn này.

Nhìn từ phía sau lưng, quần áo có vẻ không phải quan phục Đại Minh, còn đang nghi hoặc, chỉ thấy người này chắp tay hướng Mạc Kỳ Hàn, nói sang sảng: “Hoàng thượng Đại Minh võ nghệ phi phàm, trên chiến trường, thần dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng đại danh Hoàng thượng như sấm bên tai, đêm qua nhìn thấy võ công đám người Lâm tướng quân, cảm thấy thực khâm phục! Thần lần này đến Đại Minh, còn muốn biết một chút về văn thái Đại Minh.”

“Sao? Thái tử điện hạ có ý đó, trẫm tất nhiên là không có ý kiến, không biết thái tử điện hạ muốn như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười hỏi.

Hiên Viên Cốc Cẩn đáp: “Thần hôm nay ở trong phòng nhìn đến hai sự vật, nghĩ ra một vế đối, thỉnh cầu Đại Minh tiếp vế.”

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn liếc về quan văn ngồi phía phía tây, khẽ gật đầu, “Được, mời thái tử điện hạ ra đề!”

Đại điện tĩnh lặng không tiếng động.

“Xích tuy hữu sở đoản, thốn khước hữu sở trường.” (Thước tuy có sở đoản, tấc đã có sở trường, đại loại là vậy) Hiên Viên Cốc Cẩn nhướng mày, linh hoạt cười nói.

Lời vừa nói ra, trong điện hơi ồ lên, lấy Liễu Thái Phó làm trung tâm, vài Đại học sĩ châu đầu ghé tai, như đang thương lượng, mà sắc mặt Mạc Kỳ Hàn không thay đổi, ánh mắt lại lóe ra tự tin.

Vế dưới, trong lòng đã có, nhưng hắn làm Hoàng đế Đại Minh nên không thể nói, quan hệ đến mặt mũi nước Nam Chiếu, vì vậy, chỉ nhẹ nhàng nói: “Lấy văn kết bạn, các ái khanh không cần câu nệ!”

Lăng Tuyết Mạn bưng khay, bởi vì không có gì làm, liền yên lặng lặp lại vế trên, thầm nghĩ, văn thơ đối ngẫu đơn giản như vậy, còn cần suy xét lâu như vậy sao?

Đợi nửa ngày không có người nói chuyện, đứng mệt mỏi, nhất thời quên mất, nhịn không được ngáp một cái, đột nhiên, nam nhân trước mặt quay đầu lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.