Một màn này, đều rơi vào đáy mắt Mạc Kỳ
Minh, đồng tử phút chốc co lại hết sức nhanh, gắt gao nhìn thẳng vào
ngọc bội trong lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, rồi sau đó chậm rãi nheo mắt lại.
Nếu nam nhân kia là Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng lung lạc hai người Hạ Bạch, mục đích là làm Hạ Chi Tín mất quân quyền, cũng đã rõ ràng!
Hết thảy, đều là vì vặn ngã hắn!
Tang Phượng để lộ bí mật! Nguyên nhân cái chết của tiền thái tử, hết thảy, Mạc Kỳ Hàn đã sớm biết!
Thì ra, Mạc Kỳ Hàn, hắn mới là kẻ thâm sâu nhất trên đời này!
Hiện thời, cho dù hắn muốn rời khỏi,
người nọ cũng sẽ không để hắn lui ra, trận ám đấu nhiều năm này, rốt cục đã sắp bày ra trên mặt bàn!
Giang sơn mĩ nhân, đều muốn được sao?
Làm sao có thể!!
Lăng Tuyết Mạn vuốt vuốt ngọc bội trong
tay, mặt hài lòng cười, nhìn vào trong mắt Mạc Kỳ Hàn, lại thêm vài phần nhu tình, ngọt ngào tựa sát hắn, trong đầu cũng là tính toán nàng nên
bỏ chạy như thế nào.
“Mạn Mạn, chớ quên chuyện nàng đáp ứng trẫm!” Mạc Kỳ Hàn đưa một chén rượu tới bên môi, nhẹ nghiêng mặt, nói nhỏ ở bên tai Lăng Tuyết Mạn.
“Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng mỉm cười, “Hoàng thượng, Mạn Mạn mệt mỏi, muốn đi về nghỉ trước, được không?”
“Sao? Mệt mỏi? Được rồi, nàng lui ra đi!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu.
Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt, đứng lên, quỳ xuống cáo lui.
Con ngươi đen sâu nhìn theo bóng lưng bé
bỏng đi ra điện Thái Hòa, tà mị nhếch môi, chậm rãi uống xong chén rượu, mắt bất động thanh sắc dời về phía dưới đài, thật lâu sau, lạnh lùng
cười, chó bị ép đến đường cùng, nên muốn nhảy tường rồi?
“Hoàng thượng!” Từ An bên cạnh, ghé lỗ tai nói nhỏ, “Nương nương lấy trộm ngọc bội của Hoàng thượng.”
Tay Mạc Kỳ Hàn cầm chén rượu căng thẳng, trong mắt dần dần nổi lên ý lạnh, trầm mặc vài giây, dùng khẩu hình trả lời: “Ngươi đi theo dõi nàng.”
Từ An gật đầu một cái, khom người làm lễ.
Lăng Tuyết Mạn ra khỏi điện Thái Hòa, Hoa Mai bà bà đã tới, hai người cùng nhau đi về Hoán Y Cục.
Trở về nhà, Hoa Mai bà bà đi đốt bếp lò,
Lăng Tuyết Mạn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vuốt ngân phiếu mấy
trăm lượng mà nàng đã tích góp từng li từng tí, sờ trang sức trên lỗ
tai, tính toán những thứ này cũng đủ cho nàng sống mấy năm bên ngoài,
như vậy, phải thừa dịp đêm nay, hắn còn ở điện Thái Hòa, đúng là cơ hội, bằng không ngọc bội sáng mai bị hắn lấy đi, mất đi cơ hội tốt.
Nghĩ nghĩ, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên che bụng, ngập ngừng, run giọng nói: “Bà bà, con đau bụng.”
“Hả? Như thế nào? Nha đầu Mạn Mạn, bụng con đau nơi nào?” Hoa Mai bà bà cả kinh, vội vàng buông bó củi trong tay, đi tới, lo lắng hỏi.
“Chính là chỗ này, bà bà, làm sao bây giờ? Đứa nhỏ…” Lăng Tuyết Mạn vặn vẹo, sắc mặt hơi tái.
“Trời ạ, nha đầu, con chờ một chút, bà bà lập tức đi tìm Hàn tiểu tử!” Hoa Mai bà bà nói một câu, liền xoay người chạy đi.
Lăng Tuyết Mạn ngừng vài giây, vội xuống
đất, mở rương quần áo tùy tiện lục ra mấy bộ y phục cùng một khối vải,
nhanh chóng gói kỹ, sau đó ôm vào trong ngực, đóng sập cửa mà đi.
Hoa Mai bà bà có võ công, đương nhiên đi
nhanh, Lăng Tuyết Mạn muốn tranh thủ thời gian, vài bước chạy ra khỏi
Hoán Y Cục, hướng đến cổng Vĩnh Đức.
Mạc Kỳ Hàn không tiện rời đi, liền vẫy
tay một cái về phía Xuân Đường Thu Nguyệt trong điện Thái Hòa, sau khi
Lăng Tuyết Mạn đi rồi, Mạc Kỳ Minh ngồi lại trong chốc lát, liền nói nhỏ vài câu với Mạc Kỳ Diễn bên cạnh, sau đó đứng dậy rời buổi tiệc đi ra
ngoài.
Mạc Kỳ Hàn vỗ trán, phân phó: “Trẫm hơi đau đầu, đi xuống pha cho trẫm trà an thần!”
Xuân Đường Thu Nguyệt giương mắt nhìn về phía cửa điện, lúc này hiểu ý, lập tức nói: “Vâng, nô tì đi ngay!”
Dứt lời, hai nha đầu đi ra, lặng lẽ theo đuôi Mạc Kỳ Minh.
Hạ Lệ Nhân nhích lại gần, thân thiết nói: “Hoàng thượng, nô tì giúp ngài xoa xoa đi!”
“Không cần, trẫm nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn dựa người ra sau, thản nhiên nói.
Bạch Tử Di thấy thế, không nói nữa, trong lòng dấy lên mùi vị không tốt, nghĩ đêm nay đại khái sẽ là Lăng Tuyết
Mạn thị tẩm, siết chặt cái khăn tội nghiệp trong tay.
Trong bóng đêm, Mạc Kỳ Minh bước nhanh đi về phía Hoán Y Cục, còn chưa tới, từ xa xa đã nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn
ôm cái gì đó trong lòng, chạy đi hướng tây nam.
Dưới chân dừng lại, suy tư sơ qua, Mạc Kỳ Minh liền lặng yên không một tiếng động đuổi theo.
Mà Xuân Đường Thu Nguyệt cũng không dám
tiến quá gần, hai nàng võ công yếu kém, đến gần một chút, Mạc Kỳ Minh sẽ phát hiện, khoảng cách quá xa, nhất thời không nhìn thấy Lăng Tuyết
Mạn, chỉ ngừng hô hấp, đi theo Mạc Kỳ Minh.
Lăng Tuyết Mạn men theo lối đi, chạy đến
trên hành lang, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nàng
kinh hãi lảo đảo lui lại, lại giẫm phải váy, mất thăng bằng muốn té
xuống!
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Minh vội vàng đưa tay chụp tới, kịp thời kéo Lăng Tuyết Mạn lại, thuận thế mang nàng vào trong lòng, vội hỏi: “Mạn Mạn, nàng muốn đi đâu?”
“Tam Vương gia?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực, vội tránh thoát hắn, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài không được phi lễ ta! Mau thả ta ra!”
“Mạn Mạn, nàng nói cho ta, nàng muốn đi đâu?” Mạc Kỳ Minh không buông tay, trầm giọng hỏi.
“Ngài quản ta đi nơi nào sao? Ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!” Lăng Tuyết Mạn gầm nhẹ, liều mạng giãy dụa.
Mạc Kỳ Minh nhíu mày, giữ hai tay Lăng Tuyết Mạn lại, đoạt lấy gói đồ trong ngực nàng, dưới ánh trăng, nhìn nàng, hỏi: “Nàng muốn rời khỏi hoàng cung? Rời khỏi Hoàng thượng sao?”
“Đúng vậy, ta phải đi, ngài không được đi báo!” Lăng Tuyết Mạn nói xong, dùng sức đá chân Mạc Kỳ Minh, “Trả gói đồ lại cho ta!”
“Một mình nàng có thể ra hoàng cung sao? Nàng đi ra ngoài có khả năng đi đến đâu đây?” Mạc Kỳ Minh không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi.
“Ta đã có biện pháp, không cần ngài xen vào việc của người khác!” Lăng Tuyết Mạn tức muốn chết, quay đầu nhìn một cái, sốt ruột khó nén nói: “Ngài không cần làm chậm trễ thời gian của ta, nhanh buông ta ra!”
“Nàng muốn dùng ngọc bội của Hoàng
thượng xuất cung? Biện pháp này không tốt, ngọc bội quá quý, nàng vừa
đi, thị vệ sẽ lập tức bẩm báo cho Hoàng thượng, nàng rất nhanh sẽ bị bắt trở về, nếu muốn an toàn, đi theo ta!” Mạc Kỳ Minh trầm giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, “Ngài? Nhưng ta không nghĩ ở cùng với ngài, ta… ta muốn tự mình đi!”
“Vậy cũng được, ta đưa nàng xuất cung, đi ra ngoài lại quyết định tiếp.” Mạc Kỳ Minh tạm lui một bước, nói xong, liền kéo Lăng Tuyết Mạn đi về phía tường thành tối tăm bên phải.
Xuân Đường Thu Nguyệt đã tới, gặp Từ An,
ba người thương lượng, xem tình hình này, có vẻ như Lăng Tuyết Mạn đã bị mang đi, dưới tình thế cấp bách, Xuân Đường nhanh nói: “Từ tổng quản, ngài lập tức báo cho Hoàng thượng, nô tì cùng Thu Nguyệt sẽ bám theo bọn họ!”
“Được.” Từ An trả lời một tiếng, vội chạy về phía điện Thái Hòa.
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt liếc nhau, hai người nhặt lên một cục đá, kẹp giữa hai ngón tay, búng về phía Mạc Kỳ Minh!