“Tuyết Mạn? Tuyết Mạn?”
Mạc Kỳ Hàn vỗ mặt Lăng Tuyết Mạn nhưng Lăng Tuyết Mạn đã hoàn toàn hôn mê.
Cắn răng một cái, Mạc Kỳ Hàn bồng Lăng Tuyết Mạn lên trầm giọng nói nhỏ: “Vô Cực hộ giá bổn vương đi ra ngoài đến Hương Đàn Cư, sau đó ngươi đi tìm
Tư Khuynh bảo hắn ổn định tình hình, đừng để tiểu Vương gia làm lớn
chuyện.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Vô Cực đáp một tiếng, bảo vệ Mạc Kỳ Hàn
không bị mấy thanh gỗ cháy không ngừng rớt xuống nện trúng, hai người từ cửa sổ thoát ra, dùng khinh công tuyệt đỉnh bay đến thư phòng Mạc Kỳ
Hàn nơi có đường hầm thông vào Hương Đàn Cư.
Mạc Kỳ Hàn an trí cho Lăng Tuyết Mạn xong, Vô Cực rời đi.
Cầm tay nhỏ bé rơi xuống ở bên giường,
Mạc Kỳ Hàn trầm mặt bắt mạch của nàng, tâm trạng khẩn trương dần dần thả lỏng. Hoàn hảo là không có chuyện gì, chỉ là hít vào khói bị sặc nên
hôn mê.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết
Mạn đen sì sì, Mạc Kỳ Hàn cau chặt mày, tức giận trừng mắt nhìn vài lần, đứng dậy cầm khăn ướt ngồi xuống cẩn thận chà lau sạch sẽ cho nàng, lại kéo chăn gấm của hắn đắp kín cho nàng.
Để tránh Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tỉnh lại nhìn đến hình dạng của mình, Mạc Kỳ Hàn tắt nến, yên lặng chờ một bên.
Hắn thật sự không nghĩ ra nha đầu này đêm khuya chạy đến phòng ăn làm cái gì? Chẳng lẽ là đói bụng sao? Nếu như
đói bụng có thể gọi Xuân Đường Thu Nguyệt, sao phải tự thân mình chạy
tới? Hay là có mục đích gì? Vậy cũng không đúng. Có mục đích mà liên lụy cái mạng nhỏ của mình sao?
Suy nghĩ nửa ngày không ra nguyên do, Mạc Kỳ Hàn thở dài đứng dậy đi qua đi lại trong chốc lát, lại có chút không cam lòng, một lần nữa lộn trở lại bên giường nhìn dung nhan ngủ say
kia.
Vốn định không đi tìm Lăng Tuyết Mạn để
tránh lộ ra sơ hở, hắn nhịn hơn nửa tháng. Cũng may gần đây bận rộn,
không khiến hắn cảm thấy hư không khó nhịn. Nhưng tối nay…
Khóe môi nhẹ giương lên một chút tươi
cười tà tứ. Mạc Kỳ Hàn cởi giày nằm xuống bên người Lăng Tuyết Mạn, vươn cánh tay đem thân mình mềm yếu thơm thơm ôm nhẹ vào lòng (thơm mùi khói?), cúi đầu áp nhẹ trên môi khô nứt hôn một chút, nhưng hắn lập tức nhíu
chặt mày. Đôi môi khô cằn này thật làm người ta không muốn hôn!
Vì thế vươn đầu lưỡi trơn ẩm khẽ liếm
cánh môi Lăng Tuyết Mạn, làm dịu nàng đồng thời cũng an ủi bản thân mình đoạn thời gian này sống cuộc sống hòa thượng.
Dừng lại hồi lâu ở cánh môi Lăng Tuyết
Mạn, Mạc Kỳ Hàn có chút bất mãn, thử cạy mở hàm răng của nàng, muốn nhấm nháp ngọt ngào của nàng. Ai ngờ không đợi hắn thành công, Lăng Tuyết
Mạn dần dần tỉnh lại, phát ra tiếng rên nhỏ vụn” “Ưm.. ừ… ừ…”
Mạc Kỳ Hàn dời môi, cũng rút tay về, dĩ
nhiên thu hồi nụ cười tà, đổi lại là lạnh lùng quen thuộc nhìn đôi mắt
mơ màng kia, cười nhạo: “Lăng Tuyết Mạn, ngươi muốn chết sao?”
Hả? Lăng Tuyết Mạn bị tiếng nói quen thuộc này làm bừng tỉnh. Muốn ngồi dậy, lại đụng vào chân đau, nàng “Á” một tiếng, hít một ngụm, kêu rên ra tiếng: “Đau quá!”
Nghe vậy, đồng tử của Mạc Kỳ Hàn phút chốc co lại, trầm giọng hỏi: “Nơi nào đau?”
“Chân! Chân đau… a… A… Ta trượt té trên hành lang trẹo chân”
Lăng Tuyết Mạn đứt quãng nói, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn càng thêm tối tăm. Ngồi dậy nhấc chăn lên, bàn tay to khẽ xoa
chân Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Chân nào đau?”
“Chân trái.”