Vừa nhắc tới con cái, Lăng Tuyết Mạn lập tức kinh hãi thay đổi sắc mặt, vội vàng nắm lấy cổ áo Mạc Kỳ Hàn: “Không cho ngươi muốn ta! Ngộ nhỡ ta mang thai làm sao bây giờ?”
“Ta sẽ không để ngươi mang thai.” Mạc Kỳ Hàn tự tin cười, tiện đà còn có tâm tình rảnh rỗi chế nhạo: “Nha đầu ngươi bây giờ mới nhớ việc này không phải đã muộn sao? Nếu không
phải bản công tử thủ đoạn đủ cao minh, hai lần trước ngươi đã mang
thai!”
“Ngươi, ngươi dâm tặc đáng chết! Cũng tại ngươi hại ta. Nếu ta có thai là phải vụng trộm xoá sạch. Cũng đúng là ông trời không để cho dâm tặc ngươi làm nhiều việc ác mà còn có con!”
Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi nói
xong, nghĩ đến mình bị cắn nát môi, lòng trả thù dâng lên, thình lình
phủ trên môi Mạc Kỳ Hàn, sau đó sẽ thừa dịp hắn mê mang là lúc mạnh mẽ
cắn không chịu buông.!
Con ngươi Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, khuôn
mặt tuấn tú biến thành màu đen. Nhưng hắn thông minh không có kéo ra
Lăng Tuyết Mạn mà lặng lẽ duỗi ngón tay về phía nách Lăng Tuyết Mạn nhẹ
gãi một cái. Lăng Tuyết Mạn sợ ngứa, nới lỏng miệng kêu lên: “Không muốn, không muốn!”
“Còn dám cắn ta sao?” Mạc Kỳ Hàn trợn mắt nói.
“Không dám không dám.” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi liếm môi nhưng không cam lòng nói lầm bầm: “Dựa vào cái gì chỉ cho ngươi cắn ta mà không cho ta cắn lại?”
“Ta có nói không cho ngươi cắn lại sao? Ngươi nuốt giận không trôi, cắn cánh tay ta đi. Ngươi cắn nát môi của ta, bảo ta ngày mai làm sao đối mặt thủ hạ? Mặt ta để chổ nào?” Mạc Kỳ Hàn bực mình môi đau nói tiếp: “Nha đầu chết tiệt thật đúng là cắn nát môi ta!”
“Hả? Thủ hạ? Ngươi còn có thủ hạ? Ngươi là ăn cướp hả?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, tiện đà đáp trả: “Vậy ngươi nói mặt ta để ở đâu? Ta ngủ một giấc, môi rách, sáng mai nha hoàn hỏi ta nói như thế nào? Chẳng lẽ là Chu công nửa đêm đến đùa giỡn ta
sao?”
Mạc Kỳ Hàn trợn trừng mắt, “Bản công tử có thủ hạ nhưng không phải là ăn cướp. Sáng mai nha hoàn hỏi ngươi nói gặp ác mộng sợ hãi tự mình cắn nát.”
“Lý do này thật gượng ép!” Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt.
“Ha ha, hữu dụng là được. Ngươi nói tùy tiện một câu sẽ không có người hỏi tiếp.” Mạc Kỳ Hàn nảy lên ý cười nhè nhẹ, tà khí dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, nhẹ thở “Nha đầu yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi mang thai. Rất phiền toái, bởi vì bây giờ còn không phải lúc. Chờ thời cơ đến, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cũng phải sinh con nối dòng cho ta! Con của chúng ta
sẽ là long phượng giữa biển người!”
“Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó!
Ta là Tứ Vương phi, ta làm sao có thể sinh con cho ngươi? Ta thấy ngươi
là điên thật rồi! Hơn nữa là điên hoàn toàn!”Lăng Tuyết Mạn
trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, quay mặt bắt đầu nhắc nhở bản thân mình nên vì
tương lai tính toán một chút. Tiếp tục như vậy nữa nàng sẽ bị người điên này đùa chết!
Mạc Kỳ Hàn cười cười, cũng không tranh cãi mà chỉ nói: “Nha đầu, chúng ta lãng phí thời gian quá nhiều rồi.”
“Ngươi… ngươi lại muốn…” Lăng Tuyết Mạn bảo vệ ngực, mặt đỏ lên.
“Đó là đương nhiên!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, bàn tay to bắt đầu thuần thục cởi quần áo Lăng Tuyết
Mạn. Miệng hắn không nói ra lời, là nha đầu đáng chết làm hại hắn nhịn
dục vọng đã lâu. Đêm đó thật vất vả có nàng, kết quả chân nàng lại bị
thương, làm hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Tối nay hắn tuyệt không thể lại
bạc đãi mình!
Hưởng qua dáng người ngực nhỏ của Lăng
Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn bi ai phát hiện hắn đối với hai trắc phi xinh đẹp
động lòng người kia không dậy nổi hưng phấn!
Thế cho nên vừa đến đêm, trong đầu hắn
suy nghĩ toàn là Lăng Tuyết Mạn. Muốn con người nàng, muốn thân thể của
nàng, nghĩ đến nàng rõ ràng sợ hãi lại khiêu khích hắn, luốn cố giả bộ
trấn định, hắn liền mỉm cười, tâm tình thoải mái.C