Lời nói to gan, hành động phạm thượng, làm người trong sảnh lại dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lăng Tuyết Mạn!
Trong mắt Mạc Kỳ Diễn hiện lên một chút
lo lắng cùng tán thưởng, nhưng cũng tức giận, nữ tử này phải đẩy bản
thân mình vào đường cùng sao? Phụ hoàng đang cẩn thận suy nghĩ, nàng lại rỗi hơi nói lung tung làm gì? Huống hồ, hắn có chín phần nắm chắc phụ
hoàng sẽ chuẩn tấu lời nói của hắn!
Vân vương tuổi xấp xỉ Hoàng đế Mạc Ngự
Minh, luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, giờ phút này thật sự bị Tứ Vương phi này làm cho kinh hãi! Thật đúng là đứa nhỏ to gan a! Ngộ nhỡ…
Nghĩ đến đây, Vân vương đang định mở miệng cầu xin Mạc Ngự Minh, trong sảnh lại có một người bước lên!
Một tiếng nói trầm thấp mang theo một ít trong sáng vang lên sau lưng Lăng Tuyết Mạn, “Khởi bẩm phụ hoàng, Tứ Vương phi mạo phạm thiên uy, bất kính với phụ hoàng,
đúng là tội lớn, nhưng Tứ Vương phi trẻ người non dạ, phụ hoàng khoan
dung, không so đo đi! Nhi thần cũng đồng ý với nhị ca, Tứ ca từ nhỏ yếu
ớt nhiều bệnh, cầu phụ hoàng ân chuẩn nguyện vọng lúc lâm chung!”
A… A…, Quan Âm Bồ Tát a! Trong lòng Lăng
Tuyết Mạn mừng như điên, kích động quay đầu nhìn lại ân nhân, vừa thấy,
không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, giời ạ, lại là một soái ca cực
phẩm! so sánh với Nhị Vương gia, ít hơn một phần thành thục, lại nhiều
hơn một phần cương nghị cùng phong nhã hào hoa!
Đang lúc thất thần, chỉ nghe tiếng nói của Mạc Ngự Minh rốt cục vang lên, mang theo bất đắc dĩ, “Lâm nhi, con cũng cầu xin cho nha đầu này sao?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhìn trong mắt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm, là tha thiết cùng cầu xin.
Mạc Kỳ Lâm bị ánh mắt chăm chú của Lăng Tuyết Mạn làm cho không được tự nhiên, xấu hổ ho nhẹ, chắp tay nói: “Hồi phụ hoàng, nhi thần cầu xin không phải vì Tứ Vương phi!”
“A? Ngươi…” bàn tay mềm mại của Lăng Tuyết Mạn chỉ vào Mạc Kỳ Lâm, kêu rên không thôi, “Ngươi tính thấy chết không cứu, cũng không cần bỏ đá xuống giếng đi!”
“Làm càn!”
Mạc Ngự Minh phun ra hai chữ, giọng điệu rõ ràng không vui.
Lăng Tuyết Mạn run rẩy, chậm rì rì quay thân lại, quỳ xuống trước mặt Mạc Ngự Minh, khóc nức nở nói: “Hoàng Thượng, Tuyết Mạn biết tội! Xin Hoàng Thượng khai ân!”
“Hoàng Thượng bớt giận!”
Trong sảnh, tất cả mọi người quỳ xuống, cùng hô lớn.
Mạc Ngự Minh càng trầm tĩnh, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Lăng Tuyết Mạn theo bản năng đưa thay sờ sờ cổ mình, ở cổ đại, tội chết là chặt đầu đi? Oa… Oa…, vậy không bằng ăn đạn đi!
Ý niệm muốn sống khiến nàng đem ánh mắt
ao ước nhìn về phía Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn, không dám nói lời nào,
chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình, soái ca, chỉ cần ngươi cứu
ta, ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi! Oa… Oa…, lấy thân báo đáp cũng
được, ta không muốn chết a a a a!
Mạc Kỳ Diễn hơi kinh ngạc, nhìn Lăng
Tuyết Mạn chớp mắt với hắn, cùng lửa nóng trong ánh mắt kia…, làm tim
hắn đập nhanh một chút, khóe miệng nhẹ cong lên, nói thêm vài lời với
Mạc Ngự Minh , “Phụ hoàng, Tứ Vương phi tính tình nóng nảy, không
hiểu quy củ, phụ hoàng vì Tứ đệ, chớ so đo với nàng, thời gian cũng
không xê xích nhiều, chúng ta nên đi nhìn mặt Tứ đệ lần cuối, phụ hoàng
mệt mỏi, bảo trọng long thể quan trọng hơn!”
Ngay sau đó Mạc Kỳ Lâm chắp tay nói: “Đúng vậy phụ hoàng, ý nhi thần muốn nói chính là như lời Nhị ca, giữ mạng Tứ Vương phi là nguyện vọng Tứ ca, hơn nữa, đừng bỏ lỡ thời gian nhìn mặt
Tứ ca lần cuối.”
Mạc Ngự Minh quét mắt nhìn hai đứa con trai, lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, thâm sâu nói: “Diễn nhi, con làm sao biết được tính tình Tứ Vương phi?”
Một câu này, cả sảnh lại cả kinh, sắc mặt Mạc Kỳ Diễn hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt, liền khôi phục bình
thường, lạnh nhạt trả lời: “Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết tính
tình Tứ Vương phi, trước đó, nhi thần cũng chưa từng gặp qua Tứ Vương
phi, chính là đối với biểu hiện của nàng hôm nay, cảm giác nàng bất quá
là một nha đầu điên mà thôi, nếu có thất thố, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi!”
Khụ khụ! Nha đầu điên? Lăng Tuyết Mạn vô cùng bội phục nuốt nước miếng.
Thôi, chỉ cần có thể giữ mạng nhỏ của nàng, soái ca kia cứ tùy tiện nói đi.