Trăng sáng sao thưa, đêm trầm tĩnh cực kỳ. Đêm nay ánh trăng không quá sáng ngời, thậm chí còn hơi tối.
Một thân ảnh cao to xuất hiện tại cửa
thiên lao, quần áo đen, che mặt, thủ vệ thiên lao kinh sợ, không đợi bọn họ rút kiếm, một kim bài được người áo đen giơ lên, thủ vệ nương theo
ánh trăng thấy rõ xong, sắc mặt đại biến, cuống quít quỳ xuống, “Nô tài tham kiến chủ tử! Xin hỏi là chủ tử dùng bộ mặt như thế làm gì?”
Người áo đen thay đổi giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Ít nói nhảm đi. Tứ Vương phi bị nhốt ở đâu?”
“Thưa chủ tử, Tứ Vương phi ở buồng giam số ba.”
“Lấy chìa khóa ra!”
“Vâng!”
“Toàn bộ coi chừng ở bên ngoài, không có mệnh lệnh không được đến gần một bước!” Người áp đen tỏa khí thế bức người nói, tiếp nhận chìa khóa từ thủ vệ, lại chuyển mắt nói: “Ai đem việc tối nay nhìn thấy bổn vương nói ra nửa chữ, đầu sẽ rớt!”
“Chủ tử, chúng nô tài không dám!” Mấy thủ vệ bị hàn băng trong đôi mắt của người áo đen làm sợ hãi, run lẩy bẩy trả lời.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, đi vào,
mà mấy thủ vệ lại xụi lơ ở trên mặt đất, một lát sau cuống quít đứng
lên, trên mặt mỗi người đều là kinh sợ.
Mới vừa rồi, người nọ tự xưng bổn vương, lại cầm kim bài của hoàng thượng, tiếng nói có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, “Rốt cuộc là vị Vương gia nào?”
Nhìn Lăng Tuyết Mạn ngủ co rúc ở trên
giường đá, đôi mắt của Mạc Kỳ Hàn co rút lại, chăn mỏng cũ nát cùng giấy làm sao có thể có thể chống lạnh.
Hai chân đi đến giường đá, ngồi xuống,
vươn cánh tay ôm lấy thân mình Lăng Tuyết Mạn, cho nàng ngủ yên ở trong
lòng hắn, lại kéo khối chăn rách khiến hắn ghê tởm đắp cho Lăng Tuyết
Mạn, mặc kệ như thế nào, trước chịu đựng được đến hừng đông rồi nói sau!
Cúi đầu, phượng mắt hẹp dài chớp một cái
nhìn vào khuôn mặt bé bỏng trong lòng, chỉ 2 ngày nay liền thật gầy đi,
Hiên nhi gặp chuyện không may, nói vậy tâm nàng rất đau đi!
Tay phải nhẹ vỗ về gò má Lăng Tuyết Mạn,
trong lòng một tia đau đớn khôn kể xẹt qua, áp lên mặt nàng, ôm sát
nàng, đem độ ấm thân thể hắn từng điểm từng điểm truyền cho nàng.
Mạc Kỳ Hàn cực khổ hai ngày một đêm chưa từng chợp mắt, nhưng hắn ôm thiên hạ trong lòng lại có thể an tâm ngủ.
Lăng Tuyết Mạn trong lúc ngủ mơ cảm thấy
lo lắng, hai tay gắt gao đặt ở trên lưng Mạc Kỳ Hàn, đầu dùng sức cọ xát vào bộ ngực hắn, một lúc sau có chút ý thức, dần dần thanh tỉnh, đột
nhiên cảm giác không đúng, mở mắt!
Theo ánh trăng nhàn nhạt, đồng tử Lăng Tuyết Mạn không ngừng co rút nhanh, kinh hách, thậm chí còn nàng kêu lên “A!” một tiếng!
Nhưng lập tức miệng Lăng Tuyết Mạn bị một dày tay to bịt kín, một tiếng nói quen thuộc mang theo một tia lười
nhác vang lên ở bên tai, “Đừng sợ, là ta.”
“Ngươi – ” Lăng Tuyết Mạn tim đập thình thình, kinh hoàng, một phen tháo tay Mạc Kỳ Hàn ra hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi tới đã bao lâu, không phải ta đang nằm mơ đi?”
“Ta vừa tới không bao lâu, nàng không phải đang nằm mơ, là ta Tình nhân của nàng đến đây!” Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng nổi lên một chút tươi cười thản nhiên, nhẹ giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn
thẳng lưng lên, muốn ngồi cách ra, lại bị hắn nhíu mày một chút ôm nàng
lại, ngồi trên đùi hắn, nói: “Muốn làm gì, không tin là ta sao?”
“Không phải, giọng của ngươi ta nghe ra, hơn nữa vóc người của ngươi, tất cả ta đã biết.” Lăng Tuyết Mạn hơi hơi đỏ mặt, bất giác càng nói càng nhỏ.
Hắn đột nhiên đến làm cho nàng có chút
kinh hỉ trong lòng không thể phủ nhận, nhưng đồng thời cũng tức giận
không thôi. Ở thời điểm hôm nay nàng cửu tử nhất sinh, hắn không có tới
cứu nàng, chờ khi nàng bình an hắn mới đến chiếm tiện nghi của nàng, bảo nàng có thể nào cam tâm, huống chi -
Gương mặt Mạc Kỳ Diễn bỗng dưng hiện lên
ngay trước mắt, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run lên một cái, đầu cúi hết
sức thấp, trong đầu kêu loạn, nàng nhớ đến nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn
lướt nước trên trán.
Mạc Kỳ Hàn cảm giác được Lăng Tuyết Mạn khác thường, nghĩ rằng nàng là sống sót sau tai nạn mà sợ, liền an ủi: “Tuyết Mạn đừng sợ, tai nạn đều qua rồi, nếu không có gì bất ngờ, sáng mai
Hoàng Thượng sẽ thả nàng ra khỏi thiên lao, trở về Tứ Vương phủ nghỉ
ngơi thật tốt, ta sẽ trở lại thăm nàng.”
“Sáng mai Hoàng Thượng sẽ thả ta sao? Làm sao ngươi biết?” Lăng Tuyết Mạn vui mừng, ngước mắt hỏi.
Mạc Kỳ Hàn cười như trêu tức, lại nói như nghiêm túc: “Ha ha, nếu Hoàng Thượng không tha nàng, ta – phu quân nàng – sẽ đi tìm ngài!”
“Phu quân?” Lăng Tuyết Mạn hung hăng bỉu môi nói: “Thật cho rằng ngươi là nam nhân của ta a? Ngươi là không nhìn thấy bộ dáng
hung ác của Hoàng Thượng đối với ta, muốn trừ khử ta, ngươi còn muốn
đoạt nữ nhân của con trai ông ấy, ta thấy đầu óc ngươi cũng tê rồi,
trước khi tìm ông ta thì nhớ sờ cái đầu trên cổ ngươi đi! Haiz – ”
“Ha ha không tin ta sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày tự tin, lại đắc ý nói: “Ta chính là nam nhân của nàng, nếu nàng không tin, hai ta đánh cuộc
một keo. Nếu trong vòng năm năm ta không thể danh chính ngôn thuận cưới
nàng làm vợ, ta liền thua nàng, tùy ý nàng xử trí, như thế nào?”
“Xì, năm năm, ta không có nghĩ xa như vậy, ta chỉ muốn Ly Hiên không chết, ta cũng không chết, hai mẹ con chúng ta có thể bình an sống qua một năm thì tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn thở dài, tương lai là một mảnh bóng tối a!
Mạc Kỳ Hàn bật cười không thôi, đáng tiếc hắn che cái khăn đen, Lăng Tuyết Mạn nhìn không tới, nhưng ý cười trong đôi mắt lại nổi bật dưới ánh trăng, làm Lăng Tuyết Mạn thất thần, tay
không tự chủ được, giơ lên muốn xốc khăn che mặt của hắn lên, thấy dung
mạo thật sự của hắn, nhưng khi cách mặt hắn được một tấc, là lúc tay nhỏ bé bị bàn tay to nắm giữ, tiếng nói hơi khàn khàn hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
“Ta muốn nhìn ngươi một chút.
Ngươi đã gần gũi với ta như vậy, cũng không thể làm cho ta hoàn toàn
không biết gì về ngươi đi. Ta chỉ nhìn bộ dáng của ngươi mà thôi, chắc
chắn sẽ không đi tố giác ngươi, ngươi yên tâm đi!” Lăng Tuyết Mạn dùng giọng nghiêm túc nói.
“Không thể nhìn. Ta không sợ nàng tố giác nhưng chính là không thể để cho nàng thấy được.” Mạc Kỳ Hàn lại khôi phục rét lạnh quen thuộc, nói xong đem hai cái tay Lăng Tuyết Mạn nắm lại trong tay, cũng nhẹ giọng nói: “Còn lạnh không?”
“Không cho xem thì thôi!” Lăng Tuyết Mạn thẹn quá thành giận, tránh thoát không được Mạc Kỳ Hàn kiềm chế, liền gầm nhẹ: “Ngươi vô tình vô nghĩa, thời điểm ta gặp chuyện không may ngươi đang ở đâu?
Còn gạt ta, nói sáng mai Hoàng Thượng sẽ thả ta, làm sao có thể? Hiện
tại Ly Hiên sinh tử khó đoán, ta sợ là khó sống mà đi ra tù!”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Mạc Ly Hiên sẽ không chết. Sáng mai nó sẽ tỉnh lại, chỉ cần nó không sao, Hoàng Thượng nhất định sẽ thả nàng.”