1
Cuối mùa thu, khí trời âm u ẩm ướt, trời
mới vừa mưa, con đường đá xanh gập ghềnh còn vương chút nước, thỉnh
thoảng có người đi qua đường không cẩn thận dẫm vào, sẽ bị nước văng lên người, còn có mấy đứa trẻ đùa nghịch cố ý đạp lên, sau đó vui vẻ cười
ha ha.
Một cỗ kiệu có đỉnh xanh biếc chậm rãi đi qua con đường này, người trong kiệu lơ đãng nhấc màn kiệu lên, nhìn về
phía mấy đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ, lông mày tuấn mỹ khẽ cong lên,
ngũ quan sắc nét dưới ánh mặt trời, nổi lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, môi mỏng mím chặt, vì lũ trẻ chơi đùa mà nghiêng ra một đường cong,
dường như đang cười!
Thị vệ đi theo nhìn đến nụ cười hiếm khi
xuất hiện đó, trong lòng có chút đau nhói, trong trí nhớ, chủ tử tựa hồ
chưa từng cười qua, hắn nghĩ là, chủ tử trời sinh lạnh lùng, không biết
cười là gì, nhưng hôm nay, lại cười!
Đi tới, quay đầu lại nhìn mấy đứa trẻ
xung quanh, Mặc Thanh bất giác mỉm cười, nhưng trong giây lát, lại cảm
thấy khổ sở. Quãng thời gian tuổi thơ, lúc có thể sung sướng làm một đứa trẻ, hắn không có, chủ tử càng không có.
“Mặc Thanh, đến phía trước cầu dừng lại.” Nam tử trong kiệu đột nhiên lên tiếng.
“Vâng, chủ tử!” Mặc Thanh vội đáp một tiếng.
Đứng ở chỗ cao nhất trên cầu, nam tử
đương nhiên là dễ thấy nhất, một ít khí chất tôn quý, một bộ cẩm y hoa
phục tượng trưng cho thân phận, một dung mạo xuất chúng, mặc dù nhìn
lạnh lùng, nhưng mà một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của
hắn.
Giương mắt nhìn ra xa, phía chân trời
mông lung, như có tảng sương mù lớn vòng quanh, làm cho người ta không
phân biệt được phương hướng.
“Hi hi… Ha ha…” Đột nhiên, có
chuỗi tiếng cười như chuông bạc từ dưới cầu truyền đến, thanh âm này
thanh thúy dễ nghe, lôi cuốn tâm người ta vui theo.
Nam tử rung động tâm hồn, cúi đầu nhìn xuống dưới, một bóng dáng vàng nhạt nhỏ xinh lọt vào tầm mắt.
“Xuân Đường Thu Nguyệt, nơi này có sạp cá nhỏ, chúng ta xem một chút đi!” Lăng Tuyết Mạn chỉ vào một quán nhỏ đằng trước mà vị đại thúc mới vừa bày ra, vừa nói, vừa kích động chạy tới gian hàng.
“Vương phi, mới có mưa, mặt đường trơn, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã xuống!” Xuân Đường lo lắng dặn dò, vội chạy theo ở phía sau. Thu Nguyệt cười, vội vàng đi theo, lại nói: “Vương phi, chúng ta chuồn êm ra ngoài, đi dạo một lát thì có thể nhưng phải sớm đi về, nếu không quản gia sẽ phạt tụi nô tỳ.”
“Ây da, các ngươi thật phiền! Ta thật vất vả chạy đi một chuyến, ai cũng không cho phép dài dòng! Nếu
quản gia phạt các ngươi, để cho hắn phạt ta thì tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn bất mãn vẫy tay, dứt lời, lại đột nhiên cười nói: “Yên tâm được rồi, có Ly Hiên ở đây, ta nói với nó đôi câu, quản gia sẽ không dám làm gì đâu!”
“Vương phi…”
“Đại thúc, đây là cái gì vậy?”
“Phu nhân, đây là phấn nước, lấy phấn nước của lão thoa ở trên mặt phu nhân, bảo đảm phu nhân xinh đẹp chói lọi!”
“Hì hì, hiện tại ta không xinh đẹp sao?”
“Xinh đẹp, dĩ nhiên là xinh đẹp, nhưng nếu thoa phấn này thì càng đẹp hơn!”
“Ha ha, đại thúc thật biết nói chuyện! Được rồi, ta mua, Xuân Đường trả tiền, phấn nước này đưa ngươi cầm!”
Nghe mấy lời dưới cầu, nam tử nhìn không
chớp mắt bóng hình xinh đẹp kia, bên môi khẽ hiện lên nụ cười, nha đầu
này, thật giống như bất cứ lúc nào cũng đều vui vẻ, nụ cười trên mặt
luôn sáng rỡ chói mắt, như nắng ấm trong ngày mùa đông, như suối nước
nóng trên núi, tràn ngập ánh sáng, không nhiễm bụi trần.
Xoay người, đi tới dưới cầu, không có mục đích gì, chỉ là muốn… bước chân đột nhiên dừng, hắn bị chính ý tưởng
trong đầu mình làm hết hồn, nụ cười bên môi dần dần thu lại, mặt lại lần nữa trở nên cứng ngắc, hắn thế nhưng nghĩ làm bộ vô tình gặp gỡ nàng
sao? Cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười sáu tuổi, hơn nữa còn là Vương
phi của kẻ đã chết đó, hắn… đang nghĩ loạn cái gì!
Mặc Thanh theo tới sau lưng, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, bây giờ trở về phủ sao?”
“Ừ, trở về thôi.” Nhàn nhạt đáp
một tiếng, hắn đã không có hăng hái ngắm cảnh, quay người muốn đi trở
về, lại không khỏi tự chủ nhìn dưới cầu, vừa nhìn, không thấy nàng! Hắn
lập tức nhìn xung quanh, trong lòng mang theo một cỗ vội vàng cùng mất
mát, vậy mà, không tìm được một mảnh vạt áo của nàng, tim đập mạnh và
loạn nhịp đứng ở trên cầu, trong nháy mắt, trong đầu hắn đều là trống
không, không biết mình nên làm gì.
Lên kiệu, trở về phủ.
Ban đêm, Tố Khanh nằm ở bên cạnh, mấy phen ám hiệu, Mạc Kỳ Minh thờ ơ.
“Phu quân, có tâm sự phải không? Hay là thân thể có việc gì?” Tố Khanh chuyển thành ân cần hỏi han.
Mạc Kỳ Minh nghiêng người, lưng quay về phía nàng, lãnh đạm nói: “Không có gì, ngủ đi.”
“Phu quân, thiếp nghe nói Tứ Vương phi trước đó vài ngày đã xảy ra chuyện, phải không?” Tố Khanh nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.”
“Phu quân, vậy Tứ Vương phi gây thù
kết oán với người nào hả? Tại sao có thể có chó, ong vàng gì đó đuổi
theo nàng? Nghe nói còn có sát thủ giết nàng! Vụ án này Hình bộ có đầu
mối chưa?” Tố Khanh tò mò hỏi, Mạc Kỳ Minh theo thói quen ít nói, thấy hắn không có phản ứng, lại nói tiếp: “Chuyện lạ về Tứ Vương phi rất nhiều, thiếp thấy nàng cũng không giống như một
cô nương ở gia đình tốt, không đoan trang, không dịu dàng, không có một
chút hiền thục của nữ tử, ừ, vẫn hay cùng Thất Vương gia đi chơi!”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh đột nhiên nghiêng đầu qua, mặt không tỏ vẻ gì nói: “Nàng nghe ai nói? Chỉ là tin vỉa hè cũng tùy tiện nghe theo sao? Nàng ấy tại sao lại không phải một cô nương tốt hả ?”
“Nàng… nàng ấy chính là không biết xấu hổ, một quả phi tại sao có thể gần gũi với nam nhâ? Còn mở miệng gọi
Thất Vương gia là Dục Dục, hừ, chính là phu quân mình cũng không thể gọi thân thiết như vậy đâu!” Tố Khanh bất mãn nói.
“Nhàm chán!” Mạc Kỳ Minh trừng mắt, không có lý do chống chế, lại xoay người đi ngủ.
Mấy ngày sau, trên đường cái, Mạc Kỳ Minh cởi ngựa mới vừa vào thành, đột nhiên một nữ nhân lao ra, mắt thấy vó
ngựa sẽ dẫm lên nàng, Mạc Kỳ Minh vội khẩn cấp ghì cương ngựa. Nàng kia
bị kinh sợ, ngã ngồi ở trên mặt đất, lập tức, khuôn mặt anh tuấn lãnh
ngạo của Mạc Kỳ Minh xanh mét một mảnh, trong ánh mắt băng hàn sâu thẳm
bốc lên lửa giận ngút trời, thanh âm lạnh như sương giá, khẽ nguyền rủa
một tiếng, “Đáng chết!” Sau đó kéo cương ngựa, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn tới trên mặt nữ nhân bị ngựa làm kinh sợ ngã ngồi dưới đất!
Nhưng, cái nhìn này nhìn, lại không ngờ tới, là nàng!
Mạc Kỳ Minh nhảy xuống ngựa, hai bước nhảy qua, từ trên cao nhìn xuống nàng, nén tức giận, giọng nói trầm thấp mát lạnh, “Nàng làm gì đấy? Muốn tìm cái chết sao?”
“Ta… Ta không có…” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, cũng không dám nhìn nam nhân trước mặt. Nàng, hẳn là sợ hắn!
Tâm Mạc Kỳ Minh đột nhiên có chút đau
đớn, hình như hiếm khi có người không sợ hắn, Tố Khanh bởi vì thân phận
của mẹ nàng hiển hách, từ nhỏ kiêu căng không ít, nhưng, ở trước mặt hắn cũng là cẩn thận. Mà nàng, ở trước mặt các huynh đệ khác, thậm chí ở
trước mặt Hoàng thượng đều là to gan lớn mật, hắn cho là, đối với hắn
cũng giống vậy, lại đột nhiên phát hiện, nàng cùng kỳ thực không có gì
khác các nữ nhân bình thường…
2
Màn đêm từ từ phủ xuống, tâm tình tựa hồ
cực kỳ tốt, Mạc Kỳ Minh không có ngồi kiệu, mà là đi bộ xuyên qua từng
con đường, tản bộ trở về phủ.
Mặc Thanh đi cách phía sau một mét, yên
tĩnh đi theo, thỉnh thoảng giương mắt nhìn hắn, lại nhiều lần nhìn đến
hắn hơi vểnh khóe miệng, giống như cười.
“Mặc Thanh, ngày mai nhớ mua mấy con diều, cho huynh đệ tỷ muội Linh Nhi chơi ở trong vườn đi!” Mạc Kỳ Minh đột nhiên mở miệng phân phó.
Mặc Thanh ngẩn ra, mắt nhìn chủ tử phía trước sắc mặt bình thản, lại yên lặng hồi lâu, mới gật đầu một cái, “Dạ, nô tài nhớ kỹ!”
Bóng đêm càng ngày càng đen, người đi
trên đường càng ngày càng ít, thỉnh thoảng có gió thổi tới, thổi tới cần cổ, làm người ta khẽ run lên.
Tâm tình Mạc Kỳ Minh tựa hồ luôn rất tốt, bên miệng kia vẫn nhẹ nhàng mỉm nụ cười yếu ớt, sắp tới trước cửa phủ
thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: “Mặc Thanh, ngươi từng động lòng với nữ tử nào chưa?”
“Ách… Chủ tử, nô tài… Nô tài ít tiếp xúc với nữ tử, cho nên không có.” Mặc Thanh suy nghĩ một chút, rất là 囧 vội vã trả lời.
“Ha ha.”
Mạc Kỳ Minh nhẹ tràn ra một tiếng cười, xoay người vào phủ.
Mặc Thanh ngây ngốc ở cổng, thần trí nửa ngày không về được.
Mấy ngày nay chủ tử quá kỳ quái rồi, thế nhưng… thế nhưng lại cười! Lại còn hỏi… vấn đề như vậy!
Mấy ngày sau, trời trong xanh, thỉnh thoảng có gió nhẹ lướt qua, thổi mấy sợi tóc trên vai rối loạn.
Mạc Ly linh nhìn diều đầu heo trên tay, nghi ngờ hỏi: “Đây là phụ Vương cho sao?”
“Thưa thế tử gia, đúng vậy, chủ tử nói mua mấy con diều cho tiểu chủ tử chơi đùa.” Mặc Thanh đáp.
“À.”
Mạc Ly Linh rối rắm, gật đầu một cái, kêu mấy đệ muội xưa nay chưa thấy diều, lần đầu chạy theo gió để thả trong sân.
Mạc Kỳ Minh hôm nay từ trong cung trở về
sớm, dù bận vẫn ung dung đứng ở trong sân quan sát, chỉ là cánh môi mím
vô cùng chặt, không nghe được cái tiếng cười vui gì, tâm tình lại lo
lắng, ngay sau đó xoay người vào phòng.
Hồi tưởng lại hôm đó trong quán rượu,
trước mắt không ngừng lóe ra khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ loá mắt, đầy
thanh xuân, khóe miệng lại không tự chủ nâng thành một đường cong.
Hắn già rồi sao?
Theo bản năng nhìn gương đồng, khẽ rung động lông mày, nha đầu kia, uống say, dám nói hắn là lão già, thật là đáng đánh!
“Chủ tử, Hoàng thượng phái người
truyền khẩu dụ, nói là đêm qua nằm mơ thấy Tứ Vương Gia, trong lòng bất
an, lệnh cho chủ tử cùng mấy vị Vương gia khác lập tức đi Tứ Vương phủ
thắp hương.” Mặc Thanh đứng ở cửa bên, chắp tay nói.
Mạc Kỳ Minh ngẩn ra, ngừng một chút, môi mỏng mở, “Được, Bổn Vương đã biết.”
Ngồi ở trong đại sảnh Tứ Vương phủ, nghe
mấy người Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục bàn tán về Lăng Tuyết Mạn,
Mạc Kỳ Minh mím chặt môi, ánh mắt khẽ dời về phía cửa sảnh, nơi đó lộ ra một góc váy, cẩn thận sẽ nghe thấy tiếng hô hấp phập phồng, hắn biết,
nàng đang nghe trộm!
Quả nhiên, một lát sau, Lăng Tuyết Mạn tiến vào.
Váy màu xanh lam, da thịt trắng nõn non
mềm, gương mặt tuyệt mỹ thoa chút phấn, mắt trong veo, mặt mày như vẽ,
môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, nụ cười kia, chói lọi lại quyến rũ phong
tình.
Hắn căng thẳng cô hấp, nhìn chằm chằm vào nàng, quên dời mắt.
Sau hôm đó, hắn ngày ngày mong đợi đến
thọ yến của Hoàng thượng, tâm tình này, với mối thù phải báo, hắn nghĩ…
cảm giác còn gấp hơn.
Có lẽ, tình yêu chính là xúc động trong
nháy mắt, một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói, một biểu tình dí dỏm,
một động tác trong lúc lơ đãng.
Ở tiệc chúc thọ, hắn vốn không chăm chú
thưởng thức biểu diễn, bởi vì nàng, hắn tập trung lực chú ý đến hết sức, cơ hồ đến chớp mắt cũng không chớp, chỉ sợ bỏ qua tí xíu chi tiết về
nàng.
Chưa bao giờ có ca múa gì kinh ngạc tâm
của hắn, một đêm này, hắn như ở đám mây, như ngước nhìn tiên tử trên
trời, lần đầu tiên thừa nhận, hắn khuynh tâm với nàng, rung động thật
sâu vì nàng.
Nghe nàng nói lên yêu cầu đánh cuộc, hắn
kinh ngạc, đồng thời lại không khỏi âm thầm bật cười, quả thật là không
giống các nữ tử khác!
Đáp ứng nàng, nhìn bộ dáng nàng vui vẻ,
giờ khắc này, nếu như nàng cần, hắn còn muốn cho nàng toàn thế giới, một lúm đồng tiền như hoa kia, vạn kim khó cầu!
Đấu tranh không bao giờ dừng lại, mặc dù
hắn hâm mộ nữ tử này, nhưng là vì đại sự, hắn không cách nào tránh khỏi
lựa chọn lợi dụng cùng dò xét.
Giống như nàng bị bệnh, hắn phái thái y…
Giống như ngày giỗ Tứ Vương Gia, hắn xấu bụng nói lời khách sáo với nàng…
…
Trong viện, hoa tường vi lại nở, thời gian qua vô cùng mau, mau giống như nước chảy qua kẻ tay, trong nháy mắt rồi biến mất.
Vốn là tình cảm không nên có, cũng ngày
qua ngày tăng lên, thấm sâu vào trong xương, đối với nàng, hắn càng ngày càng mâu thuẫn, càng ngày càng không bỏ được.
Nhưng là, nàng không thuộc về hắn.
Cho đến mấy năm sau, lúc hắn sắp chết,
hắn nhìn vào trong mắt nàng, thấy cũng chỉ là đau lòng, mà chưa bao giờ
có một phân một chút nào yêu say đắm.
Từ sau đêm tết Nguyên Tiêu hôm đó, hắn
liền vẫn đang mơ một giấc mộng, trong mộng, cùng nàng cầm tay nhau, cùng nàng nói lời yêu, cùng với nàng cười vui vẻ.
Cái giấc mộng này một mực kéo dài, cơ hồ
mỗi một đêm, hắn đều ước mơ trong giấc ngủ, từng buổi sáng sớm, lại tỉnh lại từ trong thực tế, vì vậy, hắn càng ngày càng thống hận mình như
vậy, càng ngày càng hận…
Yêu một người, là cái cảm giác gì? Không yêu, có thể không?
Vẫn còn nhớ, buổi chiều ngày đó, bông tuyết từ từ rơi, hắn đứng ở trước cửa sổ, nhìn tuyết tư niệm.
Chẳng biết lúc nào, Mạc Ly Linh đứng ở sau lưng.
“Phụ Vương, hôm nay có thể cùng chúng con dùng bữa tối không?”
Thật lâu, hắn nhàn nhạt đáp: “Tự ăn đi.”
“Phụ Vương…” Mạc Ly Linh chần chờ một chút, thấp giọng hỏi: “Bọn họ đều nói… Nói phụ Vương… phải lòng Tứ thẩm… có phải vậy không?”
Hắn ngẩn ra, quay đầu lại, cau mày không vui, “Nói càn cái gì? Một đứa trẻ như con biết cái gì?”
“Phụ Vương, vậy ngài ban đầu đối với mẫu thân rất tốt, vì sao sau lại…” Mạc Ly Linh to gan ngẩng đầu lên, đụng vào cặp mắt đang nén giận kia, vừa sợ vừa giật mình cúi đầu đi.
“Chuyện của người lớn, con đừng quan tâm! Đi ăn, đừng để phụ Vương nghe đến mấy lời nói này nữa!” Hắn trầm mặt, giọng nói lạnh lùng.
Mạc Ly Linh cắn môi, chạy ra khỏi nhà.
Trong lúc bất chợt, hắn phát hiện, tựa hồ toàn thế giới đều biết hắn thích nàng, yêu nàng, nhưng là, nàng đối với hắn, vẫn trước sau như một, bởi vì lòng của nàng, trước cho Mạc Kỳ
diễn, sau lại cho nam nhân kia, nam nhân hắn coi là thù địch.
Mà thật lâu về sau, hắn mới chợt hiểu, hắn vừa lúc bắt đầu liền sai lầm rồi, nhận lầm người, hắn liền nhất định thất bại.
Chân núi Vô Danh, bên khe suối, chủy thủ
đâm vào cánh tay, cảm giác đau nhói rõ ràng truyền vào tứ chi, thế nhưng hắn lại một mực cười, đến một khắc này, hắn bi ai phát hiện, đối với
nàng, hắn vẫn chỉ có thể bức bách, chỉ có thể uy hiếp.
“Mạn Mạn, ta muốn nàng hôn ta.”
Hắn cười, nàng không chịu, dùng dao dọa
hắn, hắn càng thêm buồn cười, người hắn yêu, muốn tự tay đưa hắn vào
Hoàng Tuyền, hắn có thể nào không thành toàn nàng?
Thật ra thì, đây chính là nguyện vọng của hắn, hắn, chỉ muốn chết trong tay nàng.
Trường kiếm đâm thủng ngực, hắn ôm chặt
nàng, thật sâu hưởng thụ cả đời này, cuối cùng đã ôm, rốt cuộc, lần này
không phải ở trong mộng…
3
Từ khi ta biết chuyện, ta liền biết trên
vai mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, ta cũng biết, cả đời này, vận
mệnh của ta, nếu không thành Vương, chính là thua làm giặc.
Cuộc sống bình thản, chưa bao giờ thuộc về ta.
Ta đã từng hướng tới, cũng từng mong đợi, càng thêm tưởng tượng, nếu như có một ngày, ta buông tha toàn bộ thù
hận, cùng với nàng cầm tay rong chơi bên ở khe suối, sẽ là một loại hạnh phúc như thế nào.
Nàng, là cô gái ta không nên yêu, là trong lúc vô tình, cũng là số mạng an bài, cô gái ta phải yêu.
Vô số lần trái lòng, ta cố làm lạnh lùng, nội tâm rồi lại khát vọng nàng có thể trò chuyện cùng ta, dù giễu cợt
ta là lão đầu tử cũng được, ta cuối cùng là không cưỡng được nhìn nàng
chằm chằm, nhìn biểu tình nàng cười cong lông mày, oán hận, da thịt non
mềm trắng nõn, môi đỏ mọng mê người.
Rốt cuộc, sau khi ta mộng tưởng rất nhiều lần, ta đã có thể hôn lên môi nàng, mặc dù nàng bị điểm huyệt, ngủ mê
man, vậy mà, loại cảm giác hôn trộm này làm ta rất hưng phấn, lướt qua
nơi ngọt ngào của nàng, vẫn chưa thỏa mãn, nhìn nàng nằm ở trên giường,
trong nháy mắt, ta muốn để cho nàng trở thành nữ nhân của ta, ý nghĩ
muốn nàng chiếm cứ tất cả, vậy mà, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh
của nàng trong buổi thọ yến, một loại thánh khiết như tiên nữ, ta vội
vàng bỏ đi cái ý niệm này, nếu ta phát tiết, ta muốn cái dạng nữ nhân
gì?
Ta có thể nào, làm bẩn nàng?
Nhớ tới chuyện muốn nghiệm nàng là hoàn
bích hay không, ta lại một lần chần chờ, kéo váy của nàng, ngón tay chui vào, lại đột nhiên dừng lại, chần chờ, cuối cùng sợ nàng đau, rút tay
về.
Giải huyệt của nàng, thử dò xét mọi cách, mới biết, nàng đã không phải thân xử nữ, trong sạch của nàng cho nam nhân khác!
Lòng của ta đau nhói vô cùng, ta cố ý nói ta đụng nàng, nhìn nàng luống cuống thương tâm, ta có một loại khoái
cảm trả được thù, vì vậy, ta vẫn không có giải thích với nàng, sẽ để cho nàng hiểu lầm, để cho nàng khổ sở đi!
Nam nhân kia, sau khi ta nghi nửa năm, ta rốt cuộc gặp được, dưới màn đêm, hắn đứng cao ngất, tuy là khăn đen che mặt, nhưng, khí thế bén nhọn kia lại làm cho ta nhìn một cái là thấy
được, hắn không phải dân chúng bình thường!
Ta cơ hồ có thể xác định, hắn chính là Tứ Vương Gia! Tứ Vương Gia chưa chết!
Vậy mà, khi hắn nói ra mấy câu nói kia
xong, ta lại hủy bỏ một ít suy đoán, sự thật này, làm ta thở phào nhẹ
nhõm, chỉ cần Tứ Vương Gia đã chết thật rồi, chỉ cần kẻ chiếm thân thể
nàng không phải Tứ Vương Gia, như vậy, mưu tính nhiều năm của ta liền có có khả năng thành công, như vậy, nếu ta có thể chấp chưởng thiên hạ, ta muốn nàng, chính là dễ như trở bàn tay!
Mặc dù, nàng tựa hồ yêu nam nhân kia, vì nam nhân kia nàng thà chết, cho nên, lòng của ta bởi vì nàng mà đau đớn vô cùng!
Tình yêu cũng không có để cho ta choáng váng đầu óc, ta vẫn làm chuyện nên làm, hoàn thành sứ mạng của ta.
Trận tranh đấu sống chết này, ta đang
dùng mạng đánh cuộc, mà mặt ngoài hài hòa, bên trong lại đầy máu tanh,
ta hèn mọn yêu nàng, không bỏ được, bỏ không xong.
Yêu nàng, ta bỏ quên một đống chánh phi
thiếp thất, trừ khi cần thiết, những thời điểm khác ta đều lười nhìn họ
một cái, những thứ dong chi tục phấn này, sao có thể so sánh với nàng
thánh khiết như tuyết liên?
Bởi vì yêu sâu, ta cho phép nàng ở trước
mặt ta càn rỡ, cho phép nàng không biết lớn nhỏ, chế nhạo hài hước, biết các huynh đệ khác đều có ý định giống ta, ta âm thầm cười khổ, có lẽ ai cũng yêu, cũng là không ai chiếm được nàng, bởi vì nàng cũng không phải cô gái mặc cho người định đoạt, có lẽ chúng ta cũng sẽ bại bởi nam nhân thần bí đó.
Rốt cuộc, một tin tức kinh thiên đánh ta
vào vực sâu, đó chính là Tứ Vương Gia thật không có chết, hơn nữa ít
ngày nữa đăng cơ làm đế rồi!
Ta giãy giụa lần cuối cùng, quá nhiều oán, quá nhiều hận, cơ hồ làm ta điên cuồng!
Ta đột nhiên mệt mỏi, mệt đến muốn quẳng mất tất cả ân oán, muốn rời đi cái xoáy nước vẩn đục này.
Vì vậy, ta muốn mang nàng đi, ta cho là
nam nhân nàng yêu không đáng giá nàng chờ đợi, cho nên, ta muốn mang
nàng đi đến núi Vô Danh, muốn cùng nàng cách xa hồng trần thế tục, sống
gần nhau.
Vậy mà, yêu là chuyện không thể miễn
cưỡng nhất, vô luận ta bỏ ra thế nào vì nàng, yêu nàng không hối hận thế nào, nàng đều không muốn đi theo ta, một đêm kia, vừa đúng đêm nguyên
tiêu, ta đột nhiên mới phát hiện, thì ra là ta sai lầm rồi, thì ra nam
nhân của nàng chính là kẻ thù của ta!
Một khắc kia, ta muốn cười, cười mình ngu ngốc, cười Mạc Kỳ Hàn cao hơn một trượng, thủ đoạn của hắn cuối cùng
cao hơn ta, tâm cơ sâu hơn ta, thì ra là, người ẩn giấu sâu nhất cõi đời này, không phải là ta, là hắn!
Hắn chèn ép từng bước một, ta không lui, cũng không muốn lui nữa, giữa chúng ta, cuối cùng có một chấm dứt.
Chân núi Không Tên, trận tỷ thí cuối cùng!
Ba mươi hai năm cuộc sống, có lẽ ở nơi này, liền kết thúc!
Số mạng của ta mở ra một vở hài kịch lớn, về thù hận của mẫu thân, cho đến ngày nay, mới chợt phát hiện, có lẽ ta sai lầm rồi! Không, nói cho cùng là phụ vương sai lầm rồi! Ta không
biết phụ vương vì sao phải gạt ta… ta cái gì cũng không biết, chỉ biết
là, ta dưới một tay an bài của phụ vượng, sinh mạng kết thúc tại hôm
nay!
Rốt cuộc chân tướng là cái gì?
Ta vô lực đi truy cứu, không quan trọng, tất cả đều không quan trọng!
Quan trọng duy nhất là, ta muốn trước khi chết thấy nàng một lần cuối!
“Mạc Kỳ Minh, trẫm cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi thả bọn họ! Giang sơn của Trẫm tùy ngươi lấy!”
“Thiên hạ Đại Minh này, cái gì ta cũng không cần, thứ ta muốn ngươi biết, chỉ có một mình nàng!”
“Mạn Mạn, nếu nàng mang chính là con của ta, hẳn là tốt… Nếu nam nhân nàng yêu là ta, lại hẳn là tốt…”
“Ta muốn nàng… hôn ta.”
“Ách… Như vậy sao được? Ngài không được yêu cầu quá phận nha, ta có phu quân đó!”
“Vậy thì thế nào? Ta liền muốn nàng
hôn ta. Ta chính là muốn cho Mạc Kỳ Hàn nhìn tận mắt, lại nói, môi của
nàng, ta cũng không phải là chưa có hôn qua!”
“Mạn Mạn, chủy thủ quá ngắn, nàng lại không biết dùng, sử dụng kiếm đi, thanh âm kiếm đâm vào thân thể rất kinh ngạc!”
“Ngài… Ngài điên rồi… Ta… ta không muốn giết ngài, ta… ta chỉ là muốn ép ngài thả chúng ta…”
“Vì sao? Tất cả những điều này đến tột cùng là vì sao!”
“Ta chỉ muốn… chết ở trong tay nàng…
Nhưng nàng rất thiện lương, không hạ thủ được… Ta chỉ có thể tự bản thân mình động thủ… Mạn Mạn, đừng khóc… Đừng khóc…”
“Không, là ta giết ngài… Là kiếm trong tay ta đâm xuyên qua thân thể của ngài… là ta… ta lại giết người… lại
giết người… Không cần chết, Kỳ Minh ngài đừng chết, van cầu ngài đừng
chết… Ta tha thứ cho ngài, cho dù ngài đã thương tổn ta thế nào, ta đều
tha thứ, ngài không được chết… cầu ngài…”
“Mạn Mạn, đời này, ta rốt cục hiểu
được cái gì gọi là tình yêu… Bỏ hết thiên hạ, chỉ vì nàng… Kiếp sau, có
kiếp sau không, kiếp sau ta sẽ gặp nàng…”
“Không, ta chỉ muốn kiếp này khoái hoạt, cho nên, đáp ứng ta không được chết…”
“Kiếp sau… Không cần có thù hận… Không cần có ân oán… Linh Nhi…”
Mạn Mạn, một lần cuối cùng ở trong lòng
kêu nàng, muốn hôn nàng, nói một lần ta yêu nàng, nhưng là mí mắt thật
nặng, thật là muốn ngủ, tạm gác lại cuộc sống, nếu kiếp sau ta có thể
gặp nàng, ta nhất định nói cho nàng biết, ta yêu nàng…