CHƯƠNG 19 : CHÚNG TA CỨU GIÚP SẢN PHỤ
Ta từ khi bị đại sắc lang Lãnh Nhược Tư kia dụ liền bị hắn làm cho «cả người đều thươn », hắn quả thật không phải là người mà là siêu nhân a ! Theo hắn về phòng ngủ liền bị hắn quấn quít lấy mấy ngày không để ta nghỉ ngơi, hắn là siêu nhân tinh lực tràn đầy nhưng ta không phải a ! Ta đây sẽ vì «mệt nhọc» mà chết.
Ta ở trên xe ngựa cũng không thể bình an, cái tay hạnh kiểm xấu của con đại sắc lang kia lại ở trên người ta sờ loạn. Ta hung tợn gạt thẳng tay hắn “Triệt nhi, ngươi làm gì vậy ?”
“Ta làm cái gì ? Ngươi thật đúng là biết hỏi a ? Ngoan ngoãn để cho ta ngồi”. Ta kích động nhìn hắn.
“Triệt nhi cơn tức đúng là lớn nga ! Hay là mỗi đêm tướng công ta không thỏa mãn ngươi ? Hay là ngươi muốn tìm bất mãn ?”. Hắn lại nhớ lại hồi ức cũ.
Muốn tìm bất mãn cái đầu ngươi ! Ta cầm lấy cái gối gần đó hướng hắn đánh tới “Triệt nhi, ngươi bình tĩnh một chút, không là làm bị thương trẫm đó”. Hắn vội vàng cầu xin.
Đã quá muộn ! Ta sớm đã đánh cái gối ấy xuống, lập tức trong xe ngựa truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Nhược Tư, hắn đúng là thích khoa trương ? Căn bản không có đau như vậy ? “Triệt nhi, ngươi mưu sát hả ? Sao lại xuống tay ác độc như vậy ?”. Lãnh Nhược Tư xoa cái cầm đau đớn nhìn ta đầy oán giận.
” Ác cái gì mà ác ? Cái gì mà mưu sát ? Ngươi có mảnh mai như vậy sao?”. Đùa sao, cho dù đánh mười cái ta cũng không giết được hắn a !
“Được rồi, Hoàng thượng cùng Vương gia đùng giỡn nữa”. Tiểu Hương nhịn không được nên khuyên chúng ta.
“Vì cái gì ? Chúng ta là vợ chồng liếc mắt đưa tình thì có sao chứ ? “. Lãnh Nhược Tư không cho là đúng.
Liếc mắt đưa tình ? Lời thế hắn cũng nói được, da mặt hắn đúng là dày không bình thường a !
“Ta thấy ngại.” . Tiểu Lan tức giận nhìn hắn.
Ta sửng sốt, cảm giác có người ôm lấy thắt lưng của ta nên định cúi đầu xem xét thì bất chợt đụng phải môi Tiểu Lan. Lãnh Nhược Tư nhìn thấy liền ăn dấm chua, một phen đoạt lấy ta hôn thật sâu, thật lâu sau mới buông “Ngươi……….. Ngươi làm cái gì vậy ?”, ta bị hắn hôn đến không thở nổi.
” Tiêu độc”. Hắn dùng ánh mắt chết người nhìn chằm chằm Tiểu Lan.
Tiểu Lan tuyệt không để ý, xem ra hắn thật sự sinh khí, vẫn là ngoan ngoãn để cho hắn ôm đi ! Không thì buổi tối nay ta sẽ thảm. Bởi vì quá nhàm chán nên ta ngủ ở trong lòng hắn đến khi đến trạm tiếp theo “Triệt nhi tỉnh dậy , chúng ta đến khách *** rồi”.
“Không cần, ngươi ôm ta đi, ta còn muốn ngủ”, ta ngay cả ý nghĩ động thân cũng không có.
Lãnh Nhược Tư cười ôn nhu ôm ta xuống xe. Người trong khách *** thấy Lãnh Nhược Tư ôm ta ngủ mà sợ ngây người, không phải bởi vì ta cùng Lãnh Nhược Tư có quan hệ thân mật mà là bị mỹ mạo tuyệt đỉnh của ta chấn động, bọn họ như mèo thấy mỡ nhìn chằm chằm vào ta. Lãnh Nhược Tư dùng ánh mắt ác lang hồi đáp bọn họ, bọn họ mới thoáng thu lại ánh nhìn.
Lãnh Nhược Tư không vui ôm ta đi về phòng. Đến tối, ta mới chịu thức dậy đi ăn cơm. Sau đó bọn ta triền miên đến hơn nửa đêm mới ngủ. Sáng hôm sau chúng ta lại tiếp tục lên đường.
“Nhược Tư, ngươi tới bây giờ chưa từng nói với ta nhà ngươi có mấy thê (vợ) ? Ta muốn nghe lời thật ngaz”. Ta nghiêm túc nhìn hắn.
“Trẫm có hai nàng”
” Ân, về sau ngươi cưới bao nhiêu phi tử ?”. Hắn chỉ có lấy hai nàng thì cũng không nhiều lắm.
“Trẫm cưới…………. cưới…………… “. Hắn do dự không dám nói
“Cưới bao nhiêu ?”. Ta ép hỏi hắn, sẽ không phải là cưới hơn hai mươi chứ ?
“Trẫm cưới ba mươi bảy người”. Hắn chột dạ nhìn ta.
” Cái gì ? Ngươi cưới ba mươi bảy người ? Ngươi đúng là quỷ háo sắc, ta đánh chết ngươi”
“Triệt Nhi, trẫm cũng là dạng bất dắc dĩ nha !”. Thế này đều là do tổ chế a ! Nửa năm tuyển tú một lần ! Hắn có thể làm thế nào ?
” Bị buộc ? Ai tin nổi ? Ta xem ngươi là vui chết thì có ! Dừng xe ngựa, ngươi nạp nhiều phi tử như vậy. Ta cũng phách chân”. Ta lôi Tiểu Lan xuống xe.
Ta tức giận kéo Tiểu Lan tiêu sái bước đi, Lãnh Nhược Tư thấy xong nhảy dựng cả người tới trước mặt ta “Triệt Nhi, trẫm không cho ngươi phách chân”. Tuy rằng không biết phách chân là có ý tứ gì nhưng cảm giác đo là chuyện không tốt lành gì.
Không cho ? Dựa vào cái gì ? Hơn nữa lại dám hung hăng với ta ! Làm cách nào mới có thể làm cho hắn không lấy phi tử nữa ? Có rồi, cổ đại không phải thường dùng chiêu một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ sao ? Hắn là ta cũng nên thử xem, ta dùng sức nhéo đùi của mình đến đau rớt nước mắt sau đó giương ánh mắt ai oán nhìn Lãnh Nhược Tư “Triệt Nhi, ngươi đừng khóc ! Trẫm cam đoan trong tâm trẫm chỉ có mình ngươi”. Hắn ôm ta rồi dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
“Cam đoan ? Chờ ngươi trở về thì thấy đám phi tần mỹ nữ thì làm gì còn nhớ rõ ta chứ ?”. Ta rưng rưng khóc mà kể lể.
“Ngốc, Triệt Nhi ngươi ở trong lòng trẫm là lớn nhất, mau nín khóc”. Triệt Nhi dung nhan tuyệt mỹ lại mang theo u oán thương tâm trên sắc mặt làm tâm ta đau chết được.
Ta gật đầu, trong lòng khoái chết, chiêu này thiệt hữu dụng, về sau có thể thường dùng nha. Khi Lãnh Nhược Tư chuẩn bị mang ta trở về thì có người kêu cứu “Ân~~~~~~~ có người không a ! Cứu mạng a !”
Ta lôi bọn họ đi về nơi phát ra tiếng kêu thì phát hiện thấy một mỹ nhân bụng phệ ôm bụng kêu đau “Ngươi làm sao vậy ?”
“Ta……………. Ta sắp sinh”. Nữ tử gian nan nói.
“Cái này nên làm sao bây giờ ? Chúng ta mang nàng đi vào trấn được không ?” Ta kinh hoảng không thôi.
“Không còn kịp rồi”
“Tiểu Hương, Tiểu Lan các ngươi giúp nàng đỡ đẻ, chúng ta nên tránh đi nơi khác !”. Ta kéo Lãnh Nhược Tư đi.
“Vương gia, ta không được a!”. Tiểu Hương sốt ruột nói
“Ta biết, ngươi tới hỗ trợ là được”. Tiểu Lan kéo nàng đi.
Ta ở nơi xa xa nghe thấy tiếng sản phụ kêu thảm thiết mà hết cả hồn, ta hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được vì lí do gì mà ở thế kỷ 21 khi sinh hài tử cơ hồ đều sinh mổ . May mắn là ta không phải nữ, không cần lo lắng vấn đề này. “Triệt nhi, ngươi làm cái gì mà khẩn trương như vậy? Cũng đâu phải là ngươi sinh?”. Lãnh Nhược Tư buồn cười nhìn ta.
“Nàng kêu nghe thật thảm a !”. Ta dùng hai tay che lỗ tai mình lại để dừng nghe thấy âm thanh bi thảm kia.
Sau khi tiếng khóc trẻ con oa oa oa vang lên, sinh tốt quá ! Ta kéo Lãnh Nhược Tư để cùng đi xem “Hoàng thượng, Vương gia, vị phu nhân sinh ra một nữ hài”. Tiểu Hương ôm tiểu hài tử.
“Ân, chúng ta đưa nàng đi đến trấn kế tiếp đi”
Đường Hạo Nhiên đỡ vị sản phụ kia lên xe. Trên xe, ta ôm tiểu hài tử kia, nàng hảo khả ái, hảo khả ái…………
_END 19_