CHƯƠNG 21 : NGHI NGỜ, SINH BỆNH LẠI BỊ BẮT CÓC
Lãnh Nhược Tư tức giận lôi ta trở về phòng, tối đó ta trấn an hắn nói: “Nhược Tư, đừng sinh khí”
“Không tức giận ? Trẫm có thể không sinh khí sao ? Nếu nàng không phải là nữ nhân, trẫm đã sớm đánh chết nàng”. Lãnh Nhược Tư bạo khí.
Phải không ? Nếu tương lai ta cùng phi tử của hắn đối nghịch, hắn cũng sẽ không làm gì đối với các nàng phải không ? Ta sầu lo mà cúi đầu. “Triệt nhi, ngươi sao vậy ?”. Lãnh Nhược Tư kỳ quái nhìn ta.
“Không ………. không có gì”. Ta bắt đầu hoài nghi rằng mình yêu hắn là đúng hay sai ? Nghĩ đến về sau có rất nhiều nữ nhân đối phó ta, ta liền nổi cả da gà.
“Triệt nhi, ngươi làm sao vậy ? Sắc mặt ngươi không được tốt lắm”. Hắn lo lắng nhì ta chăm chú.
“Ta không sao”
Từ sau hôm đó, tinh thần ta liền sa sút trầm trọng, Lãnh Nhược Tư nhận thấy được sự khác thường của ta “Triệt Nhi làm sao vậy ? Gần đây tinh thần luôn không tốt, có phải không thoải mái chỗ nào hay không ?”. Hắn ôm ta lo lắng hỏi.
Ta nằm trong lòng hắn lắc đầu, hắn ôm ta chặt hơn và hôn lên trán ta. Triệt Nhi của hắn làm sao vậy ? Sao mấy ngày nay tinh thần không tốt ? Kể cả khi ân ái cũng mang bộ dạng không yên lòng, chẳng lẽ đã đến thời kỳ chán ghét ? Không thể nào ? Bọn họ mới tân hôn không bao lâu a ! Trước kia chính mình đối với nữ nhân cũng không nhanh như vậy ? Hay là mình không đủ mị lực hấp dẫn ? Cho dù là vậy cũng không cho Triệt Nhi chán ghét mình.
“Các ngươi lại tình nồng mật ý nữa à ! Hâm mộ chết người nha”. Duẫn Tuyết ôm Duẫn Dịch Triệt tiến vào.
“Nếu hâm mộ như vậy thì đi tìm lão công của mình đi”. Lãnh Nhược Tư không hòa nhã nói với nàng.
“Ai~~~~~~~~~~ Tiểu Triệt Triệt, ngươi làm sao vậy ?”. Nàng thấy ta không nói chuyện, nghi hoặc hỏi.
“Ta không sao a!” Ta miễn cưỡng cười cười.
“Thật sao ? Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, còn đổ cả mồ hôi lạnh ngaz~~~!
Ta chỉ cảm thấy bụng đau quá, đau đến đổ cả mồ hôi, hai tay ta nắm chặt quần áo Lãnh Nhược Tư, bởi vì dùng sức quá nhiều nên Lãnh Nhược Tư lập tức cảm nhận được “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy ?”, Triệt ,Nhi sắc mặt thật tái nhợt, rất khó coi a !
“Đau, bụng đau quá”. Ta đem thân cuộn trọn nhằm giảm bớt đau đớn.
“Tiểu Hương nhanh đi mời đại phu”. Duẫn Tuyết kêu to.
“Triệt Nhi, cố chịu chút đi. Đại phu sắp đến rồi”.
Lãnh Nhược Tư cầm lấy đôi tay lạnh như băng của ta, “Hoàng thượng, đại phu đã đến”. Đường Huy Hoàng đưa đại phu đi vào.
Lãnh Nhược Tư đem ta đặt lên giường, ta đau mà cuộn tròn. Thấy ta như vậy Lãnh Nhược Tư chỉ cảm thấy tim mình giống như bị ai đó dùng dao khoét một lỗ, đau lòng không thôi “Vị công tử này sầu lo quá độ, hơn nữa lại không ăn uống không đầy đủ nên mới bị đau dạ dày, về sau cẩn thận ăn uống. Ta đi kê mấy vị thuốc”
“Triệt Nhi, ngươi cảm thấy thế nào ?”. Hắn đau lòng không chịu được
“Đau quá”. Ta gắt gao cắn chặt môi dưới của mình.
“Triệt Nhi đừng cắn, sẽ chảy máu”. Lãnh Nhược Tư sốt ruột không thôi
Tại sao lại đối với ta tốt như vậy ? Nếu có ngày sẽ làm tổn thương ta thì đừng bao giờ đối tốt với ta như vậy, không thì ta sẽ lún rất sâu “Hoàng thượng đem cái túi nước nóng này cho Vương gia ôm làm ấm bụng chút đi !”. Tiểu Lan đưa túi nước ấm cho hắn.
Lãnh Nhược Tư đem túi đó chườm lên bụng ta rồi hỏi : “Triệt nhi, khá hơn chút nào không ?”
“Ân, tốt hơn nhiều rồi”. Nguyên là vì ta đang lạnh lại gặp nóng nên ấm lên hẳn.
“Vương gia uống thuốc”. Tiểu Hương bưng thuốc đi vào.
Lãnh Nhược Tư đặt ta lên đùi hắn, làm cho ta nằm trong lòng hắn để hắn uy ta uống thuốc “Triệt Nhi ngoan ngoãn uống thuốc, về sau phải ăn cơm đầy đủ nghe không ?”
Ta gật đầu. Bởi vì ta bị bệnh nên Lãnh Nhược Tư quyết định không đi nữa vì sợ ta gặp chuyện không may. Trải qua vài ngày tịnh dưỡng, thân thể ta đã khá lên nhiều, chúng ta lại tiếp tục lên đường. “Triệt Nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy ?”, thật sự là không bình thường.
“Không có gì ?”
“Không có gì mới là lạ, ngươi gần đây ít nói hẳn đi. Nói, ngươi rốt cuộc làm sao vậy ?”. Đã ra nông nổi này rồi mà còn không nói, làm ta phát điên lên mà .
Hắn hung dữ với ta ? Còn không phải tại ngươi cưới nhiều nữ nhân như vậy ? Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt lại rơi xuống “Triệt Nhi, sao lại khóc ? Có phải bụng đau nữa không ?”. Triệt Nhi gần đây thật khác thường, hắn rốt cuộc làm sao vậy ?
“Không có, đều tại ngươi, đều do ngươi sai, ai kêu ngươi tim nhiều ngăn như vậy a ?”. Ta vừa khóc vừa đánh hắn.
Lãnh Nhược Tư hoàn toàn không hiểu ta một chút những gì ta nói. “Triệt Nhi trẫm sao lại mà tim lại có nhiều ngăn ?”
“Ngươi lấy nhiều nữ nhân như vậy còn không phải tim nhiều ngăn sao ? Ở trong lòng ngươi các nàng so với ta đúng là quan trọng hơn”. Ta thầm oán.
“Trẫm khi nào nói các nàng quan trọng hơn so với ngươi ?”. Đúng là chuyện đùa. Triệt Nhi so với mạng của ta còn quan trọng hơn nữa là.
Lãnh Nhược Tư suy nghĩ, nghĩ đến mấy hôm trước hắn đã nói với Triệt Nhi những gì liền bừng tỉnh. Ai~~~~~~~ vì một câu nói làm hại Triệt Nhi mấy ngày không vui còn bị bệnh một trận, thật sự là không đáng mà. Xem ra từ nay về sau nói chuyện phải cẩn thận, Triệt Nhi của hắn quá nhạy cảm “Triệt Nhi sẽ không đâu, trẫm tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn ngươi, mặc kệ là nam hay nữ, trẫm tuyệt đối không cho phép”. Hắn thừa nhận.
“Ngươi không gạt ta chứ ?”. Không thể tin được.
“Trẫm sẽ không lừa ngươi, Triệt nhi không cho ngươi nghi ngờ. Ngươi có biết Trẫm mấy ngày nay lo láng cho ngươi bao nhiêu không ? Ngươi sinh bệnh tim trẫm liền đau như chết, Triệt Nhi về sau có việc gì cứ trực tiếp hỏi trẫm có được không ?”. Hắn vuốt ve ta.
Ta vui vẻ gật đầu. Đột nhiên xe ngựa dùng lại “Hạo Nhiên, xảy ra chuyện gì ?”
“Hoàng thượng, phía trước có một cô nương bị thương cản đường”
Ta kéo Lãnh Nhược Tư xuống nhìn xem thế nào, bọn Tiểu Hương cũng theo xuống
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ ?”. Ta đưa tay đỡ nàng.
“Ta không sao, ngươi mới có sao”, kéo ta về phía nàng
Lãnh Nhược Tư lập tức kéo ta ra, nhất thời bốn phía xuất hiện mười mấy hắc y nhân, toàn hướng bọn ta mà đến. Huynh đệ Đường Huy Hoàng cùng Tiểu Lan, Duẫn Tuyết đều đến hỗ trợ. Duẫn Tuyết đưa hài tử giao cho Tiểu Hương. Oa~~~~~~~~~ Không nghĩ tới Duẫn Tuyết thế lại là một nữ hiệp nha ! Tuy rằng ai cũng là cao thủ nhưng dù sao bọn họ người đông thế mạnh. Cục diện ngày một hỗn loạn vì bọn sơn tặc từ đâu kéo tới, nhưng lạ là ta phát hiện bọn họ hướng ta mà tới.
Lãnh Nhược Tư sốt ruột muốn chạy lại với ta nhưng bị hai chiếc xe ngựa ngăn cản nên hắn không thể đến được. Sơn tặc dẫn đầu vui vẻ tiến lại gần ta “Ngươi……. ngươi muốn làm gì ?”
” Đại mỹ nhân, ngươi nghĩ ta muốn là gì ? Đương nhiên là cưới ngươi về làm áp trại phu nhân a !”
“Ai gả cho một tên người không ra người ma không ra ma như ngươi ?”. Hắn mang theo mặt nạ nên ta nói như vậy.
Sơn tặc đi đầu này cái gì cũng chưa nói, ôm lấy ta đưa cho đám người phía sao hô lên: “Mang mỹ nhân này đi”
“Nhược Tư cứu ta” . Ta sợ hãi nhìn hắn.
Nhưng hắn dùng khinh công mang ta đi thật xa, Lãnh Nhược Tư thấy ta từ từ biến mất thì thống khổ đến nổi hai chân quỳ trên mặt đất, đau tận tâm can kêu to “Triệt Nhi”
_END 21_