Ngày giao dịch cũng đến. Kha Nhi một lần nữa xuất hiện trước tòa lâu đài cổ kính này nhưng với một thân phận khác … là người đàn bà của Man Cảnh Ân.
Nhưng đó là suy nghĩ của người ngoài, riêng Kha Nhi suy nghĩ đơn giản, chỉ hình dung hai từ … thuộc hạ.
Kha Nhi cùng Man Cảnh Ân bước vào đại sãnh, mọi người đều trừng mắt nhìn, bọn họ không tin vào mắt của mình, Kha Nhi là người đàn bà của Kiến Ngụy, hắn ta mới chết không lâu mà cô nàng đã ở cạnh Man Cảnh Ân.
Không lẽ Kha Nhi là gián điệp do Man Cảnh Ân bí mật đặc bên cạnh Kiến Ngụy ? vậy cái chết của Kiến Ngụy có phải do Man Cảnh Ân làm ?
Đó là suy nghĩ của mọi người nhưng không ai dám lên tiếng, dù đó là sự thật thì sao ? Một trong hai Lão Đại đã mất, người còn lại là bá chủ, bọn họ một là phục tùng, hai là chết mất xác.
Bọn họ vẫn còn não nên biết bên nào nặng bên nào nhẹ, đương nhiên không thể lấy tính mạng ra đặc cược sai chỗ.
Hải Miên đi bên cạnh Man Cảnh Ân, hài lòng nhìn những đôi mắt khinh miệt của mọi người nhìn Kha Nhi, cái cô cần chính là đây. Dù sau này Kha Nhi có được Man Cảnh Ân sủng thì đã sao ?
Ánh mắt người đời, dư luận của bọn họ cũng sẽ khiến địa vị hắn lung lay, cô tin hắn sẽ không vì một con đàn bà mà phá hủy địa vị của hắn.
Man Cảnh Ân đi đến ghế sofa đặc ở giữa đại sãnh, trước mặt đã không còn hai ghế sofa biểu thị cho hai thế lực, giờ chỉ còn một ghế sofa đơn độc bá chủ ở giữa.
Man Cảnh Ân ngồi xuống, thả người dựa vào ghế sofa, Kha Nhi thản nhiên đi tới, vừa muốn ngồi xuống thì bị cái liếc của Man Cảnh Ân làm cho khựng lại.
Có thể thời gian qua tiếp xúc với hắn nên cô hiểu hắn muốn nói gì, vì thế ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chấn Phi, Hải Miên nhìn thấy chỉ hừ lạnh rồi cũng đứng yên tại chỗ.
Jack vẫn một thân Tây Âu trắng cao quý, khuôn mặt già nua ẩn hiện nhiều nếp nhăn, thấy Man Cảnh Ân, Jack nở nụ cười đi tới bắt tay với hắn.
“ Man lão đại, lần giao dịch này chắc chắn cậu sẽ rất hứng thú.”
Man Cảnh Ân không trả lời chỉ cười nhẹ, liếc nhìn bảng danh sách, khóe môi khẽ nở nụ cười mang thêm một chút gian xảo.
“ Có thứ khác khiến tôi hứng thú hơn nhiều.”
Câu nói đầy ẩn ý của Man Cảnh Ân khiến lão Jack nhíu mày khó hiểu, nhưng rất nhanh, tầm mắt lão đã di chuyển đến Kha Nhi, lòng tò mò nhưng không để trong bụng như mọi người, lão trực tiếp hỏi Kha Nhi.
“ Kha tiểu thư, đã không gặp, trông cô vẫn xinh đẹp như lúc Kiến lão đại còn sống, chắc Man lão đại chăm sóc cô rất tốt.”
Tất cả ánh mắt đều hướng về Kha Nhi ngoại trừ Man Cảnh Ân, Hải Miên lấy làm thích thú trước câu hỏi của Jack, mọi người cũng cười chế giễu, rất muốn xem Kha Nhi sẽ trả lời như thế nào, dù bọn họ biết cô ta chưa từng nói chuyện nhưng khi bị chọc giận chắc sẽ không bỏ qua.
Nhưng Kha Nhi đâu phải là người dễ bị chọc giận, cô vẫn giữ thái độ bình thản như không, mắt vô hồn nhìn Jack không chớp.
Jack cứ chờ câu trả lời nhưng Kha Nhi vẫn như khúc gỗ nhìn lão khiến lão không biết nói gì thêm đành quay về vị trí cũ. Mọi người cũng lấy làm khó hiểu nhưng chỉ để trong lòng. Hải Miên tức giận rủa thầm trong lòng, ánh mắt ác độc nhìn Kha Nhi không chớp.
Jack đi đến chỗ người chủ trì, nhìn xuống mọi người, chợt phát hiện thiếu hai người hắn mong đợi nhất. Hắn hừ lạnh trong lòng, còn khinh bỉ hai ả tiện nhân kia.
Kẻ chống lưng cho hắn là Kiến Ngụy không may bị ám sát, nên hắn phải cắn răng cúi người trước hai ả đàn bà kia, tuy thế lực bọn họ không lớn nhưng cũng không ai có gan động vào họ.
Về phần Man Cảnh Ân. “ Nước Sông Không Phạm Nước Giếng.” hắn có thể thâu tóm Hỏa Băng Phượng nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ đối phó với những kẻ gây hại đến mình, Hỏa Băng Phượng vô hại với hắn nên Jack mới an tâm nhờ cậy.
Hỏa Băng Phượng chưa tới, Jack khó chịu trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ mặt già nua hiền hòa, chưa kịp gọi điện hỏi vì sao bọn họ chưa đến, thì từ cửa xuất hiện hai bóng dáng mảnh mai vận đồ đen bó sát, và phía sau có thêm vài tên thuộc hạ với làn da đen bóng, dáng vẻ cao ngạo đi vào.
“ Chúng tôi không đến muộn chứ Jack ?”
Một trong hai cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp cất tiếng nói lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn Jack với vẻ hờ hững, mái tóc xoăn dài tự nhiên thướt tha sau lưng.
Cô gái bên cạnh có vẻ nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt trái xoan tỏ ra lạnh nhạt, đôi mắt đen láy nhìn Jack không chút tình cảm, cô không lên tiếng, chỉ nhìn xung quanh, giây lát sau tầm mắt rơi trên người Kha Nhi nhưng chỉ một giây đã rời đi nên không ai phát hiện.
“ Hỏa Băng Phượng nổi tiếng luôn đúng giờ giấc, không lệch một giây … Nina, cô không đến trễ.”
Nina cười nhạt, cô nhìn Man Cảnh Ân, cô đi đến trước mặt hắn, đưa tay ra, cất tiếng chào hỏi.
“ Nghe danh Man lão đại đã lâu, giờ có dịp gặp mặt, quả thật vinh hạnh.”
Man Cảnh Ân không đứng dậy, cũng không bắt tay, chỉ cười nhạt.
“ Không ngờ Hỏa Băng Phượng cũng có hứng thú giao dịch với Jack ?”
Nina hiểu ẩn ý của Man Cảnh Ân, cô cười hời hợt. – “ Man lão đại hiểu lầm rồi, tôi không có hứng thú với đạn dược, nhưng …”
Nina dừng một giây, cuối người sát gần Man Cảnh Ân. – “ … nếu được giao dịch với Man lão đại, tôi sẽ rất vinh dự.”
Man Cảnh Ân nhếch môi cười, không trả lời Nina. Lão Jack kế bên không nghe rõ câu chuyện của hai người, nhưng muốn mau chống mở màn cuộc giao dịch, hắn lên tiếng chen ngang.
“ Nina, Nana, cuộc giao dịch sắp bắt đầu.”
Nina cười nhẹ, cô và Nana đến chỗ ngồi đối diện Man Cảnh Ân, vị trí hai bên tuy xa nhưng có thể thấy rõ từng cử động của đối phương.
“ Rất cám ơn quý vị đã đến chung vui buổi giao dịch ngày hôm nay, tối nay tôi đặc biệt chuẩn bị một tiết mục, mong rằng nó sẽ gây hứng thú cho các vị.”
Jack vỗ tay hai cái, từ cửa chính đi vào một nam một nữ, mọi người cùng hướng nhìn về đôi nam nữ đang đi vào.
Người con trai khoảng chừng hai mươi tuổi, thân hình gầy yếu, vận Tây Âu tối màu, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú khiến không ít đàn bà xung quanh nhìn với con mắt thèm nhỏ nước bọt nhưng vẻ mặt cậu ta không cảm xúc, đôi mắt đen trong suốt lạnh lùng.
Cô gái thì có vẻ ngoài xinh đẹp khiến đám đàn ông lòng đầy nao nao, dáng người đầy đặn quyến rũ được bao bọc bởi bộ váy đỏ bó sát người, vẻ mặt vẫn giống cậu trai, không có chút cảm xúc, đôi mắt màu nâu nhạt không nhìn ra vui buồn.
Mọi người bắt đầu xôn xao. Jack thấy vậy, lòng cười khinh miệt những tên có mắt như mù, không biết đây là thứ thượng phẩm quý giá, ông nhìn về phía Man Cảnh Ân chỉ thấy hắn nhíu mày, ông bắt đầu giải thích.
“ Như các vị đã thấy, đây là hai con người bằng xương bằng thịt nhưng lại là thượng phẩm của buổi giao dịch lần này.”
Jack lại vỗ tay hai cái, trên màn hình lớn hiện ra sơ đồ cấu tạo hai người trước mặt. Mọi người xem xong, hít ngụm khí lạnh.
Trên màn hình là sơ đồ con người ngưng cấu tạo lại là máy móc, ngoại trừ trái tim cùng nội tạng thì toàn bộ được làm bằng máy móc, đây rõ ràng là dùng người ghép với máy móc, hay còn gọi người nhân tạo, thứ này quả thật là thượng phẩm.
Kha Nhi nhìn hai người nhân tạo, lại nhìn sơ đồ người, có thể người ngoài cho rằng hai người nhân tạo này là người máy được bọc bên ngoài lớp da nhưng không phải đơn giản như vậy.
Lúc trước, cô từng nghe Kiến Ngụy nói, Jack có một phòng thí nghiệm bí mật ở một hòn đảo không tên, hắn chế tạo máy móc trên người sống.
Jack sẽ dùng người thật, phẩu thuật khung xương cùng ghép da nhiều lần, làm cho cơ thể người này đạt đến tỉ lệ hoàn mỹ nhất, Jack còn cài chương trình vào từng khung xương, từng đốt ngón tay, để sức chiến đấu của nó tăng vọt.
Não bộ của bọn họ tuy hoạt động bình thường nhưng được thôi miên với tỉ mệ khá cao, nên người nhân tạo sẽ như một đứa trẻ mới sinh ra, thấy ai đầu tiên sẽ nghĩ là mẹ của mình mà nghe lời triệt để.
Nhưng những người nhân tạo này lại có một nhược điểm, không phải tim, không phải nội tạng mà là sau gáy họ, vì dù hoàn mỹ đến đâu, vẫn cần có một nút thắt, chỉ cần bẽ gãy cổ của họ thì ngay lặp tức họ chỉ còn là đồ phế thải, nhưng vấn đề chính là có thể chạm vào họ được hay không ?
“ Hiện tại phòng thí nghiệm của tôi mới chế tạo ra hai sản phẩm, nó có sức chiến đấu hơn người bình thường, không biết đau, không biết lùi bước, chỉ có phục tùng mệnh lệnh cho tới chết. Nếu các vị ở đây, ai có thể trả giá trên 1 tỷ đô, tôi sẵn sàng hợp tác với vị đó, trong thời gian một năm, sẽ chế tạo khoảng 10 người nhân tạo, còn hai người này sẽ là cuộc giao dịch của ngày hôm nay.”
Mọi người lại xôn xao, việc hợp tác trên một tỷ đô, họ sẽ không đấu lại Man Cảnh Ân cùng Hỏa Băng Phượng, nhưng hai người máy hiện tại họ sẽ đủ sức, có điều hai người máy này có sức chiến đấu thật không ?
“ Jack, người máy của ông có sử dụng được không ? hay chỉ để trưng bày ?” – Man Cảnh Ân bổng lên tiếng.
Hắn quan sát hai người nhân tạo này được một lúc lâu, ở một nơi như thế này mà bọn họ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như không, chứng tỏ không tầm thường nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, hắn muốn xem sức chiến đấu của bọn họ là bao nhiêu.
Jack cười nham hiểm, không nói một câu, hắn vỗ tay hai cái, hai tên thuộc hạ phía sau đi tới, không nói lời nào đã cầm súng chĩa vào thái dương hai người nhân tạo.
“ Đùng, đùng, đùng.”
Tiếng súng vang lên thất thanh, mọi người há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt.
Sự việc diễn ra khá nhanh, hai vệ sĩ vừa nổ súng xong nay đã nằm dưới đất, đầu một nơi, mình một nơi, máu văng tung tóe khắp sàn nhà, còn hai người nhân tạo lại nhàn hạ đứng đó, mặt không biểu cảm, trên tay cầm khăn lau đi vết máu.
Kha Nhi lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt. Cô thấy rõ, khi hai vệ sĩ nổ súng thì chỉ bắn vào không khí, hai người kia đã dịch chuyển ra phía sau bọn họ, chỉ một giây đã bẽ cổ họ lìa khỏi xác, tốc độ này quả kinh hồn.
Xem ra nếu không diệt trừ Jack thì sau này hắn nhất định sẽ tiêu diệt những kẻ cản đường hắn, người nhân tạo là của hắn, dù bán cho người khác thì ai biết trong đầu họ ai mới là chủ nhân ?
Vừa có tiền, vừa thao túng thế lực người khác, dù là Man Cảnh Ân hay Hỏa Băng Phượng, e rằng cũng không thoát khỏi cái chết, Jack đúng là một con cáo già nham hiểm, hay nói đúng hơn là con rắn độc hai đầu.
“ Gía khởi điểm là 100 triệu, bắt đầu giao dịch.” – Jack cười hài lòng, hắn bắt đầu ra giá.
Cuộc giao dịch bắt đầu khá sôi nổi, mọi người ra giá càng lúc càng cao, đến khi người chủ trì hô lớn. – “ 600 triệu lần hai, có ai ra giá cao hơn không ?”
Jack nhíu mày không vui, vì Man Cảnh Ân cùng Hỏa Băng Phượng không hé môi tiếng nào, không lẽ bọn họ không hứng thú sao ?
“ 700 triệu, thành giá.”
Một lão đại khác ra giá cao hơn và cuộc giao dịch kết thúc nhàm chán. Mọi người bắt đầu ra về nhưng Jack nào cam tâm, hắn lớn giọng.
“ Để chúc mừng Jay lão đại nhận được cuộc giao dịch này, tôi muốn mời các vị tối nay ở lại dùng tiệc, tôi đã sắp xếp phòng cho các vị, mong rằng các vị nể mặt.”
Nghe vậy, mọi người không từ chối mà ở lại, riêng Man Cảnh Ân cũng không từ chối, đêm nay hắn muốn giải quyết cho xong.
Hỏa Băng Phương đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Kha Nhi rồi lui bước.
………………………..
Trên hành lang u tối vắng lặng, Kha Nhi chậm rãi đi từng bước về phía trước, đôi mắt trong veo không tỏ vẻ vui buồn.
Đáng lý ra cô phải đi cùng Man Cảnh Ân về phòng, vì cần làm một việc nên lấy lý do đau bụng đi nhà vệ sinh.
Đi được vài bước, hai cô gái vận đồ đen chặn trước mặt mình, Nina và Nana thấy Kha Nhi, Nina phất tay lên, bọn thuộc hạ đi mất, lúc này Nina và Nana mới bỏ đi bộ mặt lạnh lùng, nhìn Kha Nhi cung kính gật đầu.
“ Chủ nhân.”
Kha Nhi không lên tiếng, mắt nhìn camera trên đầu. Nina hiểu ý, cô giơ tay lên, môi cười nhạt.
“ Tôi đã giải quyết xong rồi.”
Nina biết Kha Nhi muốn nói gì, camera ở chỗ nãy đã bị cô đóng băng bằng thiết bị trên tay là chiếc vòng màu đen, và đây là thiết bị liên lạc kết nối với chiếc lắc dưới chân Kha Nhi cùng bọn họ.
“ Điều tra khu căn cứ thí nghiệm của Jack, tiêu hủy toàn bộ người nhân tạo, Man lão đại sẽ không ngồi yên, nếu chạm mặt thì âm thầm liên hợp với người của Man lão đại.”
Kha Nhi lên tiếng, nói một số mệnh lệnh các cô nên làm hiện giờ, tuy lúc đầu bảo muốn dừng một thời gian nhưng lần này Jack lại ra tay, cô không thể đứng yên.
Lại nhìn Nina và Nana, cô biết rõ hai người này là Tuyết Du và Băng Du. Hiện tại bọn họ đã không còn dịch dung nên chỉ có mình cô biết bộ mặt thật của họ.
Tuyết Du và Băng Du do cô bí mất đưa đi Châu Phi, muốn gây dựng thế lực cho hai người họ để sau này khi cần thiết cô sẽ sử dụng, và hai người không phụ lòng cô, đã có thế lực vững mạnh riêng cho mình.
Thường khi họ xuất hiện ở Vọng Linh Thự đều dịch dung, đó là do cô yêu cầu, vì không muốn người ngoài biết quá nhiều về họ, vì dịch dung có hại cho da nên cô bảo họ chỉ dịch dung ở Vọng Linh Thự, đa phần họ ở Châu Phi nhiều hơn nên cô mới bảo họ dùng mặt thật của mình.
Sự việc hôm nay gặp bọn họ không hề nằm trong dự đoán của cô, nhưng suy đi nghĩ lại, Kiến Ngụy chết, Jack vẫn cần chỗ dựa, Man Cảnh Ân thì không thể, hiện tại Hỏa Băng Phượng lại là chỗ dựa vững chắc.
“ Giải quyết hai người nhân tạo kia đi.”
Diệt cỏ dù diệt tận gốc cũng phải diệt luôn cỏ dại bên đường, hai người nhân tạo kia khả năng chuyên nghiệp, cho thấy Jack rất tỉ mỉ cho việc lần này, nên bọn họ vẫn là cái gai không thể không nhổ.
“ Chủ nhân, lần này chúng tôi muốn hợp tác với Man lão đại.”
Tuyết Du lên tiếng. Chuyện muốn hợp tác với Man Cảnh Ân là chuyện cá nhân nhưng một phần là vì cô muốn gần Kha Nhi để dễ dàng bảo vệ, dù biết rõ Kha Nhi không cần.
“ Chuyện cá nhân tôi không ý kiến, nhưng Man lão đại có tính đa nghi … cẩn thận một chút.”
Việc hai người là thuộc hạ của cô, cô không mong Man Cảnh Ân biết, vì như thế sẽ gây không ít sóng gió. Man Cảnh Ân có thể sẽ cho Hỏa Băng Phượng là cái gai do Kiến Ngụy để lại, ngầm ám toán hắn, hắn sẽ không nương tay diệt trừ.
Man Cảnh Ân dù không làm gì cô nhưng không có nghĩa hắn không đề phòng, nhất cử nhất động của cô hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Cô chỉ còn lại ba người thuộc hạ, cô không muốn mất đi một ai.
“ Chủ nhân.”
Kha Nhi vừa đi ngang qua hai người họ thì Băng Du nãy giờ im lặng đã lên tiếng, cô không quay người, vẫn đứng đó đợi Băng Du nói.
“ Người nên cẩn thận với Hải Miên.”
Băng Du nói xong, cô cùng Tuyết Du rời khỏi, để lại Kha Nhi đăm chiêu đi về phía trước.
Lời cảnh báo của Băng Du cô không để vào tai, Hải Miên là người đàn bà nham hiểm như thế nào cô cũng chẳng quan tâm, “ Nước Sông Không Phạm Nước Giếng”, cô không động đến cô ta thì cô ta cũng đừng chạm vào cô.
Hai năm trước, cô đã tha Hải Miên một mạng, nếu cô ta không quý trọng cơ hội đó, thì lần sau cô cũng không cần nương tay.
………………………..
Trên chiếc xe Ferrari 599 GTO lướt nhanh trên đường lớn.
Trong xe, Tuyết Du và Băng Du ngồi ở phía sau, Tuyết Du nâng ly rượu đỏ uống vài ngụm, Băng Du thì xem danh sách gì đó.
Đối với bữa tiệc của Jack, hai cô không hứng thú, việc hiện giờ là tìm ra căn cứ thí nghiệm của Jack, vì thế hai cô tìm Jack bảo có việc đi gấp, rồi li khai.
“ Em nghĩ cô Hải Miên đó sẽ làm được gì chủ nhân ?”
Lúc nghe Băng Du cảnh báo với Kha Nhi, Tuyết Du cũng biết Băng Du lo lắng điều gì. Lúc nãy cô có nhìn sơ qua nét mặt của Hải Miên, cô ta luôn nhìn Kha Nhi bằng ánh mắt ác độc cùng khinh miệt.
Nếu như cô nhìn không lầm, đó là sự ghen tuôn vô bổ, nhưng điều này khiến cô hứng thú, nếu quả thật Hải Miên đang ghen, vậy không lẽ Kha Nhi đã lọt vào mắt Man Cảnh Ân nên mới khiến Hải Miên có thái độ như vậy ?
“ Em thấy chủ nhân đứng bên cạnh Man lão đại, hai người nhìn rất xứng đôi.”
“ Phụt … khụ … khụ …”
Tuyết Du ho sặc sụa bởi lời nói của Băng Du, cô ho vài tiếng, trấn an tinh thần nhìn Băng Du, cười hắt ra, nói giọng giễu cợt.
“ Băng Du, lần đầu tiên em kể chuyện cười, không cần khiến người ta phải cười đến chết chứ ?”
Tuy cô cũng thấy chủ nhân đứng bên cạnh Man Cảnh Ân quả rất xứng, một người cao ngạo đầy chất tuấn lãng, một người mảnh mai điềm đạm đầy kiều mị, nhưng ...
Suy nghĩ giây lát, không đợi Băng Du lên tiếng, Tuyết Du lên tiếng.
“ Băng Du, đợi mọi chuyện kết thúc, em và chị cũng nên tìm một nữa kia được không ?”
“ Đừng nói những lời phát nôn đó nữa, loại người như chúng ta, ai có thể chấp nhận.” – Băng Du vẫn nhìn vào danh sách, giọng nói nhợt nhạt.
Bọn họ là sát thủ, còn mất đi tấm thân trong trắng, đàn ông ham muốn phụ nữ như bọn bọ chỉ có hai loại người. Một chung tình nhưng đã chết hết, hai là vì địa vị cùng thế lực của bọn họ mà thôi.
Tuyết Du không nói gì nữa, cô lại uống ngụm rượu. Băng Du nói không sai, muốn tìm một người chung tình với loại người như bọn họ là không thể, nhưng là sát thủ thì đã sao ? bọn họ vẫn có ước vọng dù nó xa xôi không thể với được.
Mắt đăm chiêu nhìn ra cửa xe, nếu một ngày sứ mệnh kết thúc, tương lai bọn họ rồi sẽ ra sao không ai biết được, hy vọng lại mong manh, thật sự quá chế giễu.