Mị Hoặc Vô Hình

Chương 44: Chương 44: Monemvasia, Hòn Đảo Thiên Đường.




Hy Lạp. (Sáu Năm Sau.)

Monemvasia là một đảo lớn trên biển, nó nằm ở phía nam Hy Lạp, hòn đảo này được nối với đất liền qua một cây cầu nhỏ hẹp. Một ngôi làng thời trung cổ được xây dựng bên trong tòa lâu đài trên đảo đá này và vị trí hẻo lánh của nó đã trở thành mục tiêu của những tên cướp biển và kẻ thù trong nhiều thế kỷ.

Thực tế thì các cư dân đầu tiên đã đến đây tìm kiếm một nơi trú ẩn và quyết định ở lại, về sau nơi này được xem là một trong những điểm đến lãng mạn nhất ở Hy Lạp và là một địa điểm du lịch phổ biến cho tuần trăng mật, bạn sẽ được đi dạo trên bãi cát dài trong hoàng hôn, thưởng thức một ly Van trắng Malvasia đặc trưng của địa phương.

Bầu trời chiều được chia thành hai mảng màu khác nhau, một bên là ánh hoàng hôn màu tím nhạt, nửa còn lại là màu xanh xám, vài tia nắng hiếm hoi còn xót lại chiếu xuống ngôi biệt thự màu trắng xa hoa nằm gần bãi cát trắng xóa.

Trên bãi cát trắng, một cô gái khoảng hai mươi mấy, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt linh hoạt sáng như ánh sao trời, mái tóc ngắn ngang vai mang thêm vài phần cá tính, cô vận bộ váy hồng ngồi dưới cát trắng xây lâu đài cùng một bé trai khoảng sáu tuổi có khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, da trắng noãn nà như bạch ngọc, đôi môi nhỏ xíu hồng nhuận mím chặt, con ngươi màu lục lộ rõ vẻ khó chịu.

“Tiểu Vệ, xây xong lâu đài này, chúng ta xây thêm một tòa cung điện nữa nha.”

Cô gái cười híp mắt nói, cậu bé tên tiểu Vệ nghe vậy nhíu mày nhưng không từ chối. Hai người cứ thế xây hết lâu đài này đến cung điện nọ, cho đến khi …

“Tiếu Vệ …” – Một giọng nói ấm áp mang theo sự yêu thương vang lên.

Tiểu Vệ khi nãy còn mang vẻ mặt âm u, vừa nghe có người gọi mình, ánh mắt màu lục lóe lên tia sáng, cậu bé bỏ đi vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười hồn nhiên chạy nhanh đến người vừa đi tới, tiếng nói trẻ thơ vang lên nghe thật ấm lòng.

“Mẹ.”

Cô gái ôm tiểu Vệ trong lòng, sủng nịnh xoa đầu bé, đôi môi hồng nhuận nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách chứa tia dịu dàng, tuy nhiên, khi cất tiếng lại là trách móc yêu thương.

“Con thật hư, ham chơi đến quên cả đường về, không đói bụng sao?”

Tiểu Vệ xụ mặt. –“Là do dì không cho con về, còn bảo phải xây thêm cung điện nữa, mẹ à, sao mấy bà dì lại thích mấy trò nhàm chán như vậy?”

“Này tiểu quỷ, con nói ai nhàm chán, ta thấy con mới là nhàm chán đó, mới tí tuổi mà y như ông cụ non, con nhìn mấy đứa trẻ quanh đây có ai giống con không? Tối ngày cứ đọc sách, không sách thì là sách, con mọt sách thấy con còn phải cúi đầu tìm đường bỏ chạy đó.”

Cô gái vận váy hồng tức xanh mặt chỉ trích, cô là vì muốn tốt cho cháu mình thôi nha, mấy đứa trẻ xung quanh ngày nào cũng tụ tập tìm trò để chơi, còn tiểu Vệ cháu cô chỉ biết đọc mấy cuốn sách nhàm chán.

Còn nhớ mấy lần vào phòng của nó là thấy chóng mặt, sách nước nào cũng có, mà nó mới có sáu tuổi, làm gì ngay cả thiên tinh văn học cũng đọc, mà cái người làm mẹ kia lại sủng con như trứng, nó muốn gì cũng chiều hết, cô tức chết mất thôi.

“Bảo Lan, đọc sách nhiều cũng tốt mà, hơn nưa tiểu Vệ còn nhỏ, những đứa trẻ ở đây dù bằng tuổi nhưng thân hình to con hơn tiểu Vệ nhiều, nếu bị bọn trẻ bắt nạt thì chẳng phải tiểu Vệ sẽ chịu thiệt sao? … em thấy tiểu Vệ như thế này tốt hơn.”

“Kha Nhi, em nghĩ con em là pha lê dễ vỡ sao ? Co dù tiểu Vệ có là pha lê đi chăng nữa nhưng vỡ rồi vẫn có thể làm bị thương người đó.”

Đúng vậy, người con gái mặt váy trắng là Kha Nhi đã bỏ đi từ sáu năm trước, sau khi rời khỏi Trung Đông, cô liền đến Hy Lạp tìm Bảo Lan. Mười mấy năm trước, khi Kiến Ngụy tìm được Bảo Lan đã đem cô nàng đến Hy Lạp, còn cho người chăm sóc Bảo Lan rất tốt.

Thời gian qua, Kha Nhi không biết tung tích Bảo Lan nhưng Bảo Lan hoàn toàn biết cuộc sống của Kha Nhi, bởi Kiến Ngụy không hề giấu giếm, còn bảo sau này hai chị em sẽ được đoàn tụ nhưng thật không ngờ lần gặp lại này cũng mất hơn mười mấy năm trời.

Khi hai chị em nhận nhau, Kha Nhi còn chưa hết vui mừng đã phải kinh hách nhận thêm một anh rể cùng một cháu gái bốn tuổi, thì ra trong thời gian tịnh dưỡng, tên vệ sĩ đi theo Bảo Lan thầm để ý cô nàng, nhưng vì do được huấn luyện nên vẻ mặt không hề để lộ ra ngoài, chỉ ôm khư khư tình cảm trong lòng suốt hai năm trời.

Cũng may chị mình không phải đầu đá, biết được anh rể thích mình, đang nhàm chán đương nhiên muốn tìm trò tiêu khiển, mới đầu còn trêu ghẹo anh rể, sau lại chiếm tiện nghi người ta, lấn áp đến mức khiến anh rể phải đầu hàng bị ăn sạch, tính khí cường nhân này quả thật giống cha như đúc.

Sau đó cô cũng thành thật nói với Bảo Lan mình mang thai, còn kể hết mọi chuyện cho chị mình biết. Sau khi sinh Tiểu Vệ, cô liền dọn đến biệt thự này, mới đầu Bảo Lan không muốn, nói chị em xa nhau cần phải ở chung nhưng Kha Nhi không muốn làm kì đà, nhất là vì con, cô muốn con mình có không gian riêng.

Ở chỗ Bảo Lan là trang trại, không gian tươi mát, phong cảnh rất đẹp nhưng có quá nhiều người phức tạp, hơn nữa cô sợ Man Cảnh Ân sẽ tìm đến, vì thế mới chọn nơi hẻo lánh này, cũng may tiểu Vệ rất ngoan, không phàn nàn nơi đây nhàm chán như cô chị mình, lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bảo Lan, tiểu Vệ là đứa bé ngoan, chị đừng nói vậy, sẽ gây nên bóng ma trong lòng tiểu Vệ, không tốt đâu?”

“Bóng ma? Cho chị xin đi, bóng ma thấy nó còn phải quay đầu bỏ chạy đó.” – Bảo Lan tức giận lớn tiếng.

Cháu cô không lẽ cô không hiểu, nó mang bộ mặt thiên thần nhưng lại là một tiểu ác ma chân chính, quanh đây không có đứa trẻ nào là không bị nó chỉnh qua, còn chỉnh đến kêu cha gọi mẹ cũng không được, có điều, tên tiểu quỷ này lại rất sợ mẹ nó, chỉ cần thấy mẹ nó là nó sẽ biến thành chó con vẫy đuổi chạy tới, thật không biết dùng từ ngữ gì mới có thể hình dung được cảnh tưởng đó.

Kha Nhi thở dài, cô không biết tại sao Bảo Lan lại có thành kiến với tiểu Vệ như vậy, không phải vừa rồi rất vui vẻ đó sao?

Việc này không thể trách Kha Nhi được, vì tiểu Vệ đã động chạm đến lòng tự trọng của Bảo Lan, dám nói Bảo Lan là bà dì, cô nàng chưa đánh mông cậu bé đã là nương tay lắm rồi.

“Mẹ ơi, con đối bụng.” – Tiểu Vệ kéo vạt áo Kha Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại lên tiếng.

Kha Nhi xoa nhẹ đầu con, yêu thương nói. –“Dì Băng Du đã nấu những món con thích nhất, con nhanh vào trong phụ dì đi đem đồ ăn ra đi.”

“Dạ vâng.”

Nghe nói được ăn món mình thích, Tiểu Vệ vui vẻ gật đầu rồi chạy ùa vào nhà, Kha Nhi cười nhẹ, quay sang Bảo Lan, bất đắc dĩ nói.

“Tiểu Vệ còn nhỏ, chị nhường nó một chút đi.”

Bảo Lan hừ mũi. –“Coi như nể mặt em.” – Như suy nghĩ gì đó, cô nhìn Kha Nhi, nhẹ giọng.

“Em … không định quay về sao?”

Kha Nhi cụp mắt xuống, giọng rầu rỉ. –“Không phải không muốn về, là vì … em không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào?”

Nhìn bãi biển xa xa, cô thở dài. –“Lúc đầu, em hứa khi tạo dựng sự nghiệp xong sẽ quay lại, nhưng sau khi sinh tiểu Vệ, em mới nhớ mình vẫn chưa nói với anh ấy việc mình có thai, nếu dẫn tiểu Vệ trở về, anh ấy có tin đây là con anh ấy không? Còn có … anh ấy có tha thứ cho việc em bỏ đi cùng trốn tránh anh ấy mấy năm nay … em sợ anh ấy không chấp nhận được.”

Ngày ra đi, cô chỉ nghĩ tạo nên sự nghiệp, ngay cả việc mang thai cũng không cho Man Cảnh Ân biết. Bên cạnh hắn lâu như vậy, cô tin, nếu hắn biết cô có thai sẽ không chấp nhận, nhưng vì tương lai của hai người, cô không thể không làm, giờ nghĩ lại mình thật ngu ngốc, nhất là khi sự nghiệp thành đạt, cô không về còn trốn tránh, có lẽ hiện tại Man Cảnh Ân đang phát điên đi tìm cô cũng nên.

“Kha Nhi, trốn tránh sáu năm cũng đủ rồi, tiểu Vệ cần có cha, em cũng cần có một người chồng, chị tin Man Cảnh Ân sẽ không trách em, sẽ tha thứ cho em, vì cậu ta thật sự yêu em, không phải sao?”

Những chuyện liên quan đến Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi, cô từ miệng của Băng Du biết được hai người yêu nhau đến mức nào, nếu không vì thù hận gia đình, không vì ân tình của Kiến Ngụy, có lẽ hiện tại Kha Nhi cũng giống như cô, có một gia đình êm ấm.

Cô thấy mình thật may mắn, được bên cạnh chồng, bên cạnh con nhưng em gái cô lại không may mắn như vậy, tuy nhiên, cô hạnh phúc thì em gái cô nhất định cũng được, mà còn phải hạnh phúc hơn cô, vì thế cô phải ra sức thuyết phục, còn phải cùng Băng Du vạch ra kế hoạch dụ dỗ Kha Nhi trở về.

Nghĩ như vậy, Bảo Lan liền thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ lo lắng. –“Kha Nhi, chị nghĩ em nên quay về thì hơn, dù là bị cậu ta trách mắng cũng phải quay về, nếu không, chị sợ cậu ta sẽ có mới nới cũ mất.”

Thấy Kha Nhi nhíu mày, Bảo Lan vui vẻ nói tiếp. –“Em nghĩ thử xem, một người đàn ông cao ngạo như Man Cảnh Ân, còn có bề ngoài suất đến như vậy, biết bao phụ nữ muốn tiếp cận cậu ta, có thể sẽ dùng thủ đoạn trèo lên giường cũng nên. Mà Man Cảnh Ân là đàn ông chân chính, còn cấm dục lâu như vậy, em nghĩ xem, có cưỡng nỗi lại dục vọng bản thân hay không? …”

Bảo Lan còn đang thao thao bất tuyệt nhưng khi thấy vẻ mặt dọa người của Kha Nhi, cô im miệng ngay. Thầm cảm thán trong lòng, khi phụ nữ ghen quả thật còn đáng sợ hơn đàn ông rất nhiều, cũng may ông xã cô không treo hoa ghẹo bướm, nếu không cô nhất định sẽ thiến hắn.

Nhưng sự im lặng này không kéo dài lâu, Bảo lan lại tiếp tục dụ dỗ. –“Kha Nhi, nên quay về thôi, em vừa nhận lỗi vừa dỗ ngọt cậu ta, chị tin cậu ta sẽ mềm lòng, dù gì cũng đã có con, không lẽ người như cậu ta lại tuyệt tình vứt bỏ huyết thống của mình?”

Nhìn Kha Nhi như có vẻ động lòng, Bảo Lan ra tuyệt chiêu cuối cùng. –“Kha Nhi, em nên hiểu, một đứa trẻ thiếu sót tình yêu thương của cha mẹ sẽ khổ sở đến mức nào, em và chị đều biết cảm giác đó, không lẽ em muốn tiểu Vệ giống em sao?”

Vẻ mặt Kha Nhi tối lại, đôi mắt ẩn tia bi thương. Những lời Bảo Lan nói không sai, cô không thể trốn tránh cả đời, còn có tiểu Vệ, dù từ nhỏ tiểu Vệ có tình yêu thương của mẹ nhưng lại thiếu sót sự che chở bao bọc của cha.

Bề ngoài bé luôn lạnh nhạt với mọi thứ nhưng cô đã từng thấy ánh mắt mong chờ của nó khi nhìn mấy đứa trẻ quanh đây cùng chơi đùa với cha mình, mỗi lần thấy ánh mắt đó, cô thấy đau lòng. Có lẽ Bảo Lan nói đúng, cô vẫn nên trở về thì hay hơn, còn Man Cảnh Ân có tha thứ cho cô hay không, để sau hãy tính.

“Em muốn hỏi ý tiểu Vệ trước đã.”

Nghe Kha Nhi đã đồng ý, Bảo Lan phất cờ trong bụng, cô cười tươi lên tiếng. –“Cứ quyết định vậy đi, khi nào trở về báo chị một tiếng, giờ chị phải về, nếu không tiểu Châu không thấy chị sẽ làm ầm lên mất.”

Tiểu Châu tên đầy đủ là Mạc Bảo Châu, năm nay mười tuổi đang học lớp bốn, theo như thường lệ thì mỗi tháng Bảo Lan sẽ cùng chồng và con gái đến thăm Kha Nhi nhưng Bảo Châu có cuộc thi vẽ, mẹ bé lại không quan tâm mà chạy đến đây, để lại ba cháu chịu trận với hàng loạt ánh mắt như hổ đói nhìn mình.

Cũng rất bất đắc dĩ, ai biểu vợ hắn lại là Bảo Lan, một cô vợ thích đem chồng ra làm trò tiêu khiển, muốn xem ý chí kiên định của chồng có bao nhiêu phần trăm chung thủy.

Bảo Lan rời đi, chỉ còn Kha Nhi đứng nhìn ánh mặt trời dần dần biến mất, sau đó bất đắc dĩ thở dài đi vào trong nhà. Nếu muốn quay về, trước tiên phải trị được ông cụ non trong kia mới được.

…………………………..

Tại phòng ăn.

“Dì Băng Du, lần sau cháu muốn ăn sườn chua ngọt, còn có canh rong biển, bánh kem nhân dầu, dì nhớ phải làm thật nhiều nha.”

Vừa bước vào cửa đã nghe tiếng tiểu Vệ lanh lót vọng ra, Kha Nhi cười ôn nhu đi vào phòng bếp, nhìn con miệng đầy dầu mở, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhóp nhép trong thật đáng yêu. Kha Nhi cười dịu dàng đi tới ngồi xuống bên con, lấy khăn tay lau miệng cho con, sủng nịnh nói.

“Ăn từ từ thôi nào.”

“Tuyết Kha, nếm thử canh hầm củ sen này xem, có hợp khẩu vị hay không?”

Băng Du đi ra bưng theo một tô canh lớn, khuôn mặt lạnh lẽo ngày nào đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười như đóa hoa chớm nở, còn rất cởi mở nhiệt tình. Băng Du đặc tô canh hầm xuống, sau đó mút cho Kha Nhi một chén nhỏ. Kha Nhi gật đầu cám ơn.

Còn nhớ sáu năm trước, khi cô quyết định chỉ một mình rời khỏi rung Đông thì Băng Du một hai muốn theo cô lập nghiệp, Tuyết Du thì không thể đi vì Chấn Phi đã bắt trói nhốt lại, vì thế chỉ có Băng Du đi cùng cô.

Qua Hy Lạp nhận mặt chị em xong, cô quyết định giải tán Hỏa Băng Phượng, sau đó cho phép mọi người lựa chọn, muốn tiếp tục theo cô hay ẩn cư tùy ý. Có thể vì đã quen với hắc đạo, hơn nữa giải tán cũng không biết nên làm cái gì, kết quả cuối cùng là toàn bộ đều ở lại.

Về sau, cô đem toàn bộ tiền tài đặc hết vào thị trường thương mại, xây dựng khu du lịch lớn nhất Hy Lạp, sau đó còn phát triển rộng rãi Đông Nam Á, hiện tại một nữa khu du lịch ở Đông Nam Á đều thuộc quyền sở hữu của cô.

Kha Nhi lặng người hồi lâu không chạm đến món canh hầm củ sen, do dự giây lát, cô nhìn tiểu Vệ, nhẹ giọng như dò hỏi.

“Tiểu Vệ … mẹ … mẹ muốn …”

“Mẹ? … mẹ làm sao vậy? … mẹ có chỗ nào không khỏe sao?”

Thấy mẹ mình cứ lắp bắp mãi, mà vẻ mặt không tốt cho lắm, tiểu Vệ lo lắng sờ trán mẹ, không có nóng nha.

Kha Nhi thở dài, lấy bàn tay nhỏ bé xuống đặc vào tay mình, nhìn sâu vào mắt con. –“Tiểu Vệ, con có muốn gặp ba con không?”

Việc tiểu vệ có cha, Kha Nhi không giấu giếm, cũng kể hết chuyện giữa hai người cho con nghe, tuy con cô mới sáu tuổi nhưng là đứa trẻ thông minh, cô tin con sẽ hiểu được vì sao cha mẹ nó không thể ở cùng.

“Không muốn.” – Tiểu Vệ bĩu môi lạnh lùng nói.

Bé biết mình có một người cha nhưng mà bé không muốn về, vì nếu về thì mẹ sẽ bị cha cướp mất, mẹ là của bé, còn người cha từ trước đến giờ không thấy đâu có quyền gì cướp mẹ của bé kia chứ. Hơn thế nữa, bé không thích người cha kia, bởi vì cha nên mỗi đêm mẹ đều khóc thầm, cảnh tượng đó bé suốt đời không quên.

Mặc dù lúc trước mẹ từng kể cho bé nghe chuyện của cha và mẹ, tuy có cái bé hiểu, có cái bé không hiểu nhưng người làm cho mẹ khóc chắc chắn không phải người tốt, vì thế bé cần mẹ không cần cha.

“Tuyết Kha, cô quyết định rồi sao?” – Băng Du nhẹ giọng.

“Ừ … Băng Du, không phải chị cũng cần giải quyết chuyện riêng sao? Hình như Frank vẫn đang đợi chị.”

Nhắc đến người tên Frank, mắt Băng Du thoáng tia buồn bã, giọng chua xót. –“Trong mắt anh ấy không có tôi.”

Còn nhớ ngày hôn lễ của Lăng Tịnh Hy, cô theo lệnh của Kha Nhi đến tặng quà, chỉ trong nháy mắt nhưng cô vẫn nhận ra Frank, tuy nhiên lúc đó trong mắt hắn không có cô, tầm nhìn cùng tim chỉ có cô gái tên Lăng Tịnh Hy kia.

Chuyện này cũng rõ buồn cười, cô vì lời nói bâng quơ của người đàn ông chiếm lần đầu tiên của cô mà giữ tâm đến tận bây giờ, tiếc rằng hắn cũng như bao đàn ông khác, tìm phụ nữ chỉ để mua vui, cô có là gì trong mắt hắn đâu.

“Được rồi, vậy chị ở lại xử lý công việc ở đây giúp em.”

Nói xong Kha Nhi lại nhìn con trai nhưng tiểu Vệ cứ cắm cúi ăn không đem lời nói của cô để vào tai, cô đành quay sang Băng Du giao phó công việc, một mặt không quên suy nghĩ việc dụ dỗ con trở về, ít nhất cô cũng muốn xem ý kiến của con. Vì thế mọi chuyền trở về trở nên rắc rối.

Nhưng rắc rối đều có thể giải quyết chỉ vì một cái tin nhắn của Lăng Tịnh Hy.

Lúc đó Kha Nhi đang tính kế dụ dỗ con thì điện thoại vang lên, nhìn xem mới biết là Lăng Tịnh Hy, điều này cũng không lấy làm lạ, vì Lăng Tịnh Hy là người bạn duy nhất ở Trung Đông mà cô biết. Tin nhắn viết rằng.

“Chuyện lớn, em không trở về, Man Cảnh Ân sẽ bị người ta cướp mất.”

Nếu là người khác, khi Kha Nhi đọc tin này xong sẽ ngoảnh mặt làm ngơ nhưng là Lăng Tịnh Hy, người cô tin cậy nhất, vì thế không cần tới ba ngày, chỉ trong vòng một ngày, Kha Nhi đã đóng gói tiểu Vệ đang trong tình trạng ăn như hổ đói bay về Trung Đông, còn Băng Du cũng quăng vẻ mặt ủ rủ tốc chạy theo. Mọi việc coi như đã được xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.