Ảo Cư.
“Phải làm sao đây a ~”
Mạch Quân Vỹ nằm dài trên ghế sofa, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, lâu lâu không quên buông một câu vô nghĩa.
“Thật không có tiền đồ.”
Man Cảnh Ân đang chơi đùa cùng Man Gia Nhi, nghe âm thanh như oán phụ của Mạch Quân Vỹ, nhịn không được chán ghét nói.
Nếu không phải Kha Nhi muốn cùng Lăng Tịnh Hy đi dạo, hắn đã không nhàm
chán ở đây nghe Mạch Quân Vỹ than vãn, tên này cứ năm ba bữa lại chạy
đến Ảo Cư làm loạn, rượu của hắn sắp bị tên hồ ly này uống sạch rồi.
Vương Vũ Hàn ngồi sofa đối diện xem tài liệu, nhìn thấy bộ dạng của Mạch Quân Vỹ, cười khẽ nói.
“Vu Tử Băng lại bỏ mặc cậu ta rồi, cho cậu ta làm oán phụ một chút đi.”
Mạch Quân Vỹ không tức giận trước lời nói của hai tên kia, vẫn ngây ngốc
nhìn trần nhà, trong lòng rất khổ sở. Vu Tử Băng bỏ mặc hắn là vì ngày
hôm qua thấy hắn cùng một cô người mẫu đang dây dưa, tức giận đùng đùng
cho hắn bạt tay rồi bỏ đi nhưng không phải lỗi của hắn.
Còn nhớ
lúc đó từ phòng nghỉ đi ra, cô ả người mẫu kia trần như nhộng từ đâu
chạy tới ôm hắn, hắn vừa muốn đẩy ra thì Vu Tử Băng đi vào, thế là tức
giận ôm con bỏ đi, hắn đã đi tìm nhưng cô không cho hắn gặp mặt, hắn
cũng không có gan ép buột vợ yêu, cô mà tức giận là hắn suốt đời chỉ có
thể ngủ phòng khách.
Liếc mắt nhìn hai người kia, trong lòng có
chút hâm mộ, vì sao hai tên kia luôn hưởng thụ ngọt ngào, còn hắn tối
ngày luôn bị ăn giấm chua của vợ, đau khổ nhất là cả giấm chua của mình
cũng không dám ăn.
Trong lòng bức rức khó chịu, Mạch Quân Vỹ nhìn Vương Vũ Hàn mang bộ dáng nhàn hạ, lên tiếng hỏi.
“Hàn, nếu Lăng Tịnh Hy thấy cậu ôm người phụ nữ khác, cô ấy có ghen hay không? Nếu ghen thì làm sao dỗ ngọt được đây?”
Vương Vũ Hàn nhíu mày, vẻ mặt mang sát khí nhìn Mạch Quân Vỹ, lạnh lùng nói. – “Cậu rất rảnh?”
“Làm ơn, cho mình xin chút ý kiến đi a.” – Mạch Quân Vỹ sầu não nói.
“Tịnh Hy không ghen tuông vớ vẫn, cô ấy luôn sẽ hỏi trước nguyên do.” – Vương Vũ Hàn sảng khoái nói.
“Ồ, vậy mà tháng trước có người đến tìm mình than vãn, bảo Lăng Tịnh Hy là
hủ giấm chua cực lớn, giải thích như thế nào cũng không chịu tin … Hàn,
cậu có muốn biết người đó là ai không?”
Nghe trong lời nói của
Man Cảnh Ân đầy tia châm chọc, mặt Vương Vũ Hàn biến sắc, trừng mắt nhìn Man Cảnh Ân một cái, chợt nhớ lại chuyện tháng trước, vẻ mặt trở nên ảo não.
Lăng Tịnh Hy đúng là rất hiểu chuyện, dù thấy tình huống
hắn ôm cô gái nào cũng sẽ hỏi nguyên do nhưng sau đó lại là cơn ác mộng, tất nhiên việc ngủ ở phòng khách là không thể tránh khỏi, mà ngay cả
nhìn hắn cũng không thèm nhìn.
Điều làm hắn nổi cơn điên nhất, là tiểu quỷ Vương Vũ Thiên luôn dùng vẻ mặt đắc ý nhìn hắn khiêu khích,
còn đứa con gái bảo bối lại thiên về Lăng Tịnh Hy, luôn nhìn hắn bằng
con mắt ‘Cha là người xấu’, hắn vô phương bào chữa.
“Ân, cậu ở đây ra oai cái gì, không phải lúc Kha Nhi ghen còn khủng bố hơn Băng cùng Tịnh Hy hay sao?”
Mạch Quân Vỹ nhịn không được phản bác, Kha Nhi là sát thủ, lúc ghen ắt hẳn
sẽ thấy máu tươi, hắn không tin Man Cảnh Ân có thể yên thân với cô nàng.
Nhưng thật tiếc thay cho Mạch Quân Vỹ, hắn cứ nghĩ khi nói lời khiêu khích
với Man Cảnh Ân thì hắn ta sẽ tức giận nhưng tên kia lại cười tà mị, ánh mắt khiêu khích nhìn bọn họ, còn rất đắc ý lên tiếng.
“Sai … Kha Nhi không hề biết ghen là gì, đã mấy lần thấy mình bị đàn bà quấn lấy
nhưng vẫn tin tưởng mình, còn bảo mình nên cẩn thận nữa là khác.”
Mạch Quân Vỹ cùng Vương Vũ Hàn nhìn nhau, lại nhìn về Man Cảnh Ân bằng vẻ
mặt không thể tin, khi phụ nữ thấy chồng mình treo hoa ghẹo nguyệt, một
là tức giận, hai là bỏ đi, không có khả năng kìm chế mạnh đến thế.
“Ân, phụ nữ khi yêu cũng có tính chiếm hữu không khác gì đàn ông, nếu Kha
Nhi không biết ghen, vậy là không quan tâm cậu có đàn bà khác bên ngoài
rồi, cậu nên xem lại mình đi, có phải cậu khiến cô ấy phát chán rồi hay
không?”
Mạch Quân Vỹ không sợ chết nói. Hắn thà tin ngày mai là
ngày tận thế cũng không tin Kha Nhi không biết ghen, phụ nữ a … lòng như đáy biển, sao có thể vẫn dịu dàng như nước khi biết chồng mình treo hoa ghẹo nguyệt?
Man Cảnh Ân nhíu mày, hắn tin Kha Nhi yêu hắn nên
không để mắt mấy người đàn bà kia quấn lấy hắn nhưng nghe Mạch Quân Vỹ
nói vậy, lòng có chút hoài nghi Kha Nhi sao lại không biết ghen?
Nhiều năm trôi qua, tính tình của cô vẫn dịu dàng nhu thuận, đôi khi cũng tức giận nhưng không như lúc trước giấu trong lòng mà biểu hiện ra bên
ngoài, sẽ nói tất cả lý do mình vì sao tức giận, có điều, bên nhau lâu
như vậy, quả thật không thấy cô ghen tuông gì hết, là cô không biết ghen hay đơn thuần là không quan tâm đến hắn có đàn bà bên ngoài?
Không gian trầm lặng, đột nhiên Mạch Quân Vỹ lên tiếng, cười gian tà nhìn Man Cảnh Ân. – “Ân, cậu có muốn thử không?”
“Cậu muốn gì?”
Man Cảnh Ân phòng bị nhìn Mạch Quân Vỹ, tên này mỗi lần nghĩ ra cái gì cũng không tốt lành, hắn không muốn bị rơi vào bẫy giống Vương Vũ Hàn ngày
trước.
Mạch Quân Vỹ cười hắc hắc. – “Ây, mình chỉ muốn giúp cậu
thôi nha, không phải cậu cũng muốn xem bộ dạng Kha Nhi ghen sẽ như thế
nào sao?”
Man Cảnh Ân trừng Mạch Quân Vỹ. – “Mình không muốn Kha Nhi bị tổn thương, hơn nữa cô ấy không biết ghen?”
“Chỉ là thử thôi mà … Hàn, cậu nói gì đi chứ?” – Mạch Quân Vỹ cầu cứu Vương Vũ Hàn, hắn quả thật rất muốn thử nha.
“Ân, mình thấy cậu nên thử xem sao? Nếu thật sự Kha Nhi không biết ghen, vậy xem như không có chuyện gì xảy ra, còn nếu Kha Nhi biết ghen thì lúc đó cậu dỗ cô ấy một chút, Kha Nhi yêu cậu như vậy, không lẽ sẽ bỏ mặc cậu
cả đời?”
Vương Vũ Hàn thấy tia do dự trong mắt Man Cảnh Ân, trong đầu xẹt tia gian xảo nói. Trong lòng hắn cũng muốn xem khi Kha Nhi
ghen, Man Cảnh Ân sẽ có bộ dạng gì, chắc hẳn không hơn gì hắn và Mạch
Quân Vỹ, hắn rất mong đợi.
Căn phòng trở nên yên lặng. Đến khi Mạch Quân Vỹ cứ tưởng Man Cảnh Ân sẽ không đáp ứng, nào ngờ hắn lại lên tiếng.
“Kế hoạch của cậu ra sao?”
Mạch Quân Vỹ hưng phấn tới gần Man Cảnh Ân, cùng Vương Vũ Hàn bắt đầu vạch ra kế hoạch.
…………………………
Trời về đêm ở Trung Đông rất đẹp, cả thành phố như chìm trong nhịp sống sôi
động của buổi cuối ngày và lấp lánh trong những ánh đèn nhiều sắc màu.
Bên trong tầng bốn của Ảo Cư, nơi dành cho giới thượng lưu vui đùa cùng những được giao dịch ngầm của hai giới hắc bạch.
Tại một góc phòng, Kha Nhi thân vận váy trắng nhu thuận nằm trong lòng Man
Cảnh Ân, Mạch Quân Vỹ cùng Vương Vũ Hàn cũng có mặt, vẻ mặt người nào
cũng đang hưng phấn muốn xem kịch vui sắp diễn ra.
“Sao đến giờ vẫn chưa thấy Tịnh Hy cùng Tử Băng?”
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân lên tiếng. Sáng này nghe hắn nói Vu Tử Băng cùng
Lăng Tịnh Hy muốn đến Ảo Cư vui chơi một chút, còn bảo Kha Nhi đến chung vui, cô đương nhiên không từ chối nhưng đã hơn một tiếng mà hai người
kia vẫn không thấy bóng dáng, không lẽ họ bận việc gì sao?
“Kha Nhi yên tâm, Băng cùng Tịnh Hy lo mua sắm nên đến trễ một chút.”
Nghe Mạch Quân Vỹ giải thích, Kha Nhi dù gật đầu nhưng theo giác quan của
phụ nữ, nhất là đối với một sát thủ như cô, Mạch Quân Vỹ rõ là đang nói
dối nhưng Kha Nhi không muốn vạch trần, còn rất hứng thú muốn xem đêm
nay bọn họ muốn diễn trò gì đây?
Trong mắt Kha Nhi lóe sáng, Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, ôn nhu nói. – “Em đi nhà vệ sinh một chút.”
Nói xong, hôn nhẹ lên môi Man Cảnh Ân, sau đó ly khai. Thấy Kha Nhi đã khuất bóng, Man Cảnh Ân nhíu mày nhìn Mạch Quân Vỹ.
“Bắt đầu chưa?”
“Mục tiêu ở bên kia, cô gái mặc đồ đỏ.”
Mạch Quân Vỹ nói xong, tay chỉ hướng sàn nhảy, trong sân duy nhất chỉ có một cô gái vận váy đỏ, dáng như người mẫu đang lắc lư cái mông đầy đặn, tóc ngắn, ngực to tròn, khuôn mặt yêu kiều tuyệt mỹ nhưng mang theo sự lã
lơi khiến Man Cảnh Ân chán ghét, vẫn là Kha Nhi của hắn đáng yêu hơn.
“Người của cậu sao?” – Man Cảnh Ân hỏi.
“Ừ, là cô gái lần trước khiến Băng tức giận bỏ đi, cô ta như bạch tuột bám
mình không buông, cuối cùng mình bảo cô ta đêm nay làm cho mình một
chuyện, thành công sẽ thưởng 100 vạn.”
Nói xong, Mạch Quân Vỹ bảo vệ sĩ đi gọi cô ả lại. Mỹ Hoàn được vệ sĩ đưa tới, dáng vẻ ngạo mạn
không coi ai ra gì, khi thấy ba tổng giám đốc cao cao tại thượng, lòng
như nở hoa, tuy hôm nay đến là vì nhiệm vụ nhưng dù là lên giường của ai đều được lợi không ít.
Mỹ Hoàn tin, với dáng người siêu chuẩn
cùng bộ dáng quyến rũ và cách quấn lấy đàn ông của mình, muốn làm tình
nhân một trong ba người là đều có thể, vì thế hôm nay ăn vận rất xa xỉ,
trang điểm rất chói mắt. Vì biết được hôm nay cần làm những gì, Mỹ Hoàn
đi tới ngồi xuống bên cạnh Man Cảnh Ân, rất tự nhiên cầm chai rượu rót
đầy ly cho hắn. Cất giọng như chim hót.
“Man tiên sinh, Mỹ Hoàn mời ngài một ly.”
Man Cảnh Ân chán ghét không muốn uống nhưng thấy khẩu miệng Mạch Quân Vỹ
nói Kha Nhi đã trở lại, hắn miễn cưỡng nhận lấy ly rượu uống cạn, sau đó tự rót một ly đưa cho Mỹ Hoàn, nhớ đến lời thoại Mạch Quân Vỹ đã soạn
trước, lạnh nhạt nói.
“Mỹ Hoàn, tên nghe rất hay, em cũng uống với tôi một ly.”
Nghe Man Cảnh Ân gọi tên mình, Mỹ Hoàn như ăn phải mật, một tay đón nhận ly
rượu, một tay để lên vòm ngực rắn chắc của hắn, giọng ngọt ngào.
“Rượu ngon như vậy, để Mỹ Hoàn uống cùng Man tiên sinh nha.”
Mỹ Hoàn uống hết ly rượu, cô đưa môi tới định mớm cho Man Cảnh Ân, ai ngờ
môi còn chưa động tới, một giọng nói trong trẻo mang theo giá lạnh khiến Mỹ Hoàn lạnh cả sống lưng.
“Ân, em nên ngồi chỗ nào?”
Bốn người cùng quay đầu nhìn mới biết là Kha Nhi. Theo phản xạ, Man Cảnh Ân muốn đẩy Mỹ Hoàn ra thì bị ánh mắt cảnh cáo của hai tên kia nhìn qua,
vì thế đành cố nhịn xuống, tiếp tục ngồi tại chỗ.
Hành động nhỏ nhặt này của Man Cảnh Ân, Kha Nhi thu hết vào trong mắt, cô khẽ cười, ánh mắt lóe tia quỷ dị.
“Kha Nhi, đây là Mỹ Hoàn, là bạn của bọn anh, cô ta uống hơi say, em đừng để ý.”
Người lên tiếng là Mạch Quân Vỹ, nói xong, hắn nháy mắt với Mỹ Hoàn, cô ả
hiểu ý, cầm ly rượu đi tới trước mặt Kha Nhi, giọng ngọt ngào mang theo
sự khiêu khích thấy rõ.
“Đây chắc là Man phu nhân, khi nãy Mỹ
Hoàn uống hơi nhiều, vô tình ngã vào lòng Man tiên sinh, cũng may được
tiên sinh đỡ, Man phu nhân là người rộng lượng, sẽ không chấp nhất
chuyện nhỏ nhặt này chứ?”
Thấy Kha Nhi vẫn không phản ứng gì, Man Cảnh Ân cảm thấy thất bại cùng mất mát, thật sự cô không quan tâm hắn
có người đàn bà khác ở bên ngoài sao? Hắn không tin. Vì không cam lòng,
Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, nhẹ giọng dò hỏi.
“Kha Nhi, em sẽ không tức giận chứ?”
Kha Nhi không trả lời Man Cảnh Ân, chỉ chăm chú nhìn hắn không chớp mắt,
khóe môi khẽ hếch nhẹ nhưng chỉ là thoáng qua, ngay cả Man Cảnh Ân vẫn
luôn chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt Kha Nhi cũng không thể
thấy.
Kha Nhi nhìn Mỹ Hoàn, nâng tay nắm chặt cằm cô ả, ngắm nghía quan sát. – “Mỹ Hoàn, tên cũng giống như người, vẻ đẹp hoàn mỹ.”
Mỹ Hoàn nhìn Kha Nhi cười đắc ý, tuy lúc đầu nhìn Kha Nhi mang vẻ đẹp như
thiên sứ, dáng người tương đối đạt nhu cầu nhưng chỉ giống như đứa trẻ
mới lớn, cô tin tưởng Man Cảnh Ân chỉ hứng thú nhất thời mà thôi, bộ
dáng cô xinh đẹp quyến rũ như vậy, không lẽ không chiếm được tâm hắn.
Hơn thế nữa, vừa rồi hắn còn khen tên cô đẹp, còn không có bài xích khi
cô ngồi bên cạnh hắn, đây chẳng phải là tín hiệu tốt hay sao?
Nghĩ như vậy, Mỹ Hoàn lắc cái eo vểnh lên cùng bộ ngực to đồ sộ đi ngang qua Kha Nhi, còn vô tình dùng vai cô đánh vào vai Kha Nhi như khiêu khích,
sau đó đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, yêu kiều ngồi trên đùi hắn, hai tay quấn lấy cổ tay hắn, cất giọng nũng nịu.
“Man tiên sinh, người
ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, không biết đêm nay có thể hầu hạ ngài hay
không? Dù chỉ một đêm cũng làm Mỹ Hoàn thỏa mãn nha.”
Cái giọng
điệu khiến người khác nổi da gà này làm Man Cảnh Ân chán ghét, ngay cả
Kha Nhi cũng nhíu mày đẹp, cô không nghĩ ông xã mình cũng có lúc thích
cái loại nhão nhẹt này … tốt, rất là tốt, cô sẽ thành toàn cho ông xã
một lần vậy.
Kha Nhi cười yêu mị, đi tới trước mặt Man Cảnh Ân,
tao nhã cầm chai rượu rót đầy hai ly, trong mắt lóe tia sáng kì dị, cô
nâng ly rượu đưa cho Man Cảnh Ân, hắn tuy không hiểu Kha Nhi có ý gì
nhưng vẫn nhận lấy, ly còn lại đương nhiên là cho cô. Kha Nhi nâng ly
lên, cất giọng ngọt ngào.
“Ân, chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm, em mời anh một ly, không uống là không nể mặt nha.”
Nói xong, tự mình uống hết ly rượu, sau đó nhìn Man Cảnh Ân đầy yêu thương. Man Cảnh Ân không biết trong hồ lô Kha Nhi chứa gì, vì thế đành uống
hết ly rượu đỏ, sau đó hắn dựa vào ghế sofa, không hề đẩy Mỹ Hoàn ra,
chờ xem tiếp theo Kha Nhi có hành động gì không.
Sau một phút,
mặt Man Cảnh Ân biến sắc, hắn nhìn Kha Nhi với vẻ không thể tin, vừa
muốn đứng dậy thì người nhũn ra không cử động nổi. Kha Nhi biết thuốc đã có tác dụng, cô cười quyến rũ nhìn Man Cảnh Ân, lại nhìn Mỹ Hoàn, dịu
dàng nói.
“Dạo gần đây thân thể của tôi không được tốt nên không
đáp ứng được nhu cầu của Ân, đêm nay nhờ Mỹ Hoàn tiểu thư hầu hạ anh ấy
thật tốt, tôi nhất định sẽ không để Mỹ Hoàn tiểu thư chịu thiệt thòi.”
Nói xong, Kha Nhi quay sang nhìn Mạch Quân Vỹ cùng Vương Vũ Hàn đang muốn động thủ, nở nụ cười lạnh lẽo.
“Mạch tổng, Vương tổng, nếu hai người có thời gian đi quản chuyện người khác, không bằng về xem Mạch phu nhân cùng Vương phu nhân, tôi không biết khi bọn họ biết đây là chủ ý của hai người thì sẽ có phản ứng như thế nào.”
Uy hiếp, rõ ràng là uy hiếp. Mạch Quân Vỹ líu lưỡi cười cười, trong vòng
một phút đã biến mất không thấy bóng dáng, lòng thầm cầu nguyện Man Cảnh Ân sẽ sống đến ngày mai, hắn không nghĩ khi Kha Nhi ghen còn đáng sợ
hơn bà xã mình, ít ra Vu Tử Băng chỉ tức giận mắng vài câu, sau đó ôm
con bỏ đi nhưng còn hơn tự tay thành toàn như Kha Nhi.
Phải biết
rằng, nếu đêm nay Man Cảnh Ân dám đụng đến cô ả kia, thì ngày mai Kha
Nhi chắc chắn sẽ làm chuyện còn đáng sợ hơn nhiều, đây là thử thách định lực của Man Cảnh Ân, tiếc rằng nhìn bộ dạng tên kia, chắc chắn đã bị
Kha Nhi bỏ dược, dù không biết cô nàng đã bỏ khi nào, thật đáng sợ a.
“Ân, tự cầu phúc đi.”
Vương Vũ Hàn nhìn Man Cảnh Ân tỏ vẻ đồng tình, bỏ lại một câu sau đó ly khai. Việc này nếu đến tai Lăng Tịnh Hy, e rằng cô sẽ tức giận vì bị lừa mà
ôm con chạy về nhà cha mẹ mất, tất cả đều tại Mạch Quân Vỹ, hắn thật hồ
đồ, sao có thể hùa theo tên hồ ly kia làm xằng làm bậy? Lần này hắn phải về nhanh mang Lăng Tịnh Hy đi du lịch mới được, tránh Kha Nhi càng xa
càng tốt.
Man Cảnh Ân thấy hai tên vì vợ quên bạn kia bỏ chạy lấy người thì tâm chùng xuống, hắn quả thật bị hai tên này hại chết rồi.
Kha Nhi thật sự đã nổi cơn ghen nhưng có lẽ tức giận nhiều hơn vì hắn đã lừa cô, đây là điều Kha Nhi chán ghét, giờ đã bị hạ dược, Kha Nhi còn
muốn cô ả Mỹ Hoàn hầu hạ hắn, cô là muốn xem định lực của hắn bao nhiêu
sao?
Nếu là bình thường, hắn có thể dễ dàng tránh một kiếp nhưng
bây giờ đã bị hạ dược, dù định lực có cao bao nhiêu, e rằng chống không
lại sự quyến rũ, hắn không muốn có lỗi với Kha Nhi a. Man Cảnh Ân khóc
không ra nước mắt nhìn Kha Nhi tỏ vẻ biết tội, giọng gấp gáp nói.
“Kha Nhi … có gì thì về nhà từ từ nói … em đưa giải dược cho anh.”
“Mỹ Hoàn tiểu thư, cơ hội chỉ có một, đừng nên bỏ lỡ sẽ phải hối hận.”
Không nhìn đến vẻ mặt khó chịu của Man Cảnh Ân, Kha Nhi nói với Mỹ Hoàn xong , liếc nhìn bọn vệ sĩ của Man Cảnh Ân, lạnh nhạt nói.
“Còn không mau giúp Mỹ Hoàn tiểu thư đưa lão đại các người lên lầu.”
Bọn vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Man Cảnh Ân, thấy hắn trừng mắt
nhìn bọn họ thì bất động tại chỗ, dù Kha Nhi là phu nhân nhưng lão đại
mới là chủ nhân chân chính, vì thế bọn họ quyết định giải cứu lão đại
trước rồi tính sau.
“Ralph, Kal.”
Hai vệ sĩ riêng của Kha
Nhi nghe chủ nhân gọi liền nhận mệnh đưa Man Cảnh Ân đang nghiến răng
nhìn bọn họ đi lên lầu, Mỹ Hoàn cười như nở hoa đi theo sau, lần này cô
được lời to rồi nha.
Bọn vệ sĩ muốn tiến lên ngăn cản thì bị giọng nói lạnh lẽo của Kha Nhi chăn lại.
“Simon, bất cứ kẻ nào dám bước chân lên tầng trên … thiến hết cho tôi.”
Tất cả các vệ sĩ nghe xong đều có chung một phản ứng … bảo vệ tiểu đệ trong tay.
Kha Nhi nhìn thoáng lên lầu, hếch môi cười lạnh lùng bỏ ra ngoài, trong lòng ngập tràn lửa giận.
Mấy lần trước thấy Man Cảnh Ân bị đàn bà quấn lấy, cô tuy tức giận nhưng
không muốn làm người phụ nữ không hiểu chuyện, như thế sẽ khiến Man Cảnh Ân thấy phiền nên chỉ lặng lẽ ở phía sau hắn xử lý, hơn nữa hắn không
có động chạm đến mấy người kia, cô mới dễ dàng cho qua.
Mà lần
này là do Mạc Quân Vỹ nghĩ ra, Vương Vũ Hàn cũng hùa theo nên cô chắc
chắn sẽ trả lễ cho bọn họ, riêng Man Cảnh Ân, cô biết dạo gần vì hai cục cưng nên lơ là với hắn, dẫn đến bị bạn xấu xúi giục nhưng không tin
tưởng cô là điều không chấp nhận được.
“Man Cảnh Ân, lần này em sẽ cho anh biết, gạt em sẽ phải trả giá như thế nào?”
…………………………
Dạ Thự.
Bầu không khí trong đại sãnh quá mức yên tĩnh, nó yên ắng đến mức khiến những người làm cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
Kha Nhi ngồi xem TV, vẻ mặt không khác ngày thường là bao nhưng vẫn làm
người khác thấy ớn lạnh, ngay cả Man Cảnh Vệ cũng thấy mẹ mình hôm nay
rất lạ. Cậu bé nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Mẹ đang tức giận sao?”
Nghe con trai hỏi, Kha Nhi nở nụ cười dịu dàng nhìn con. – “Con nhìn nhầm rồi.”
‘Nhìn nhầm mới lạ.’ – Man Cảnh Vệ thầm nhủ, thấy hiện tượng này chắc là do ba gây nên rồi,
tuy không biết ba đã gây ra việc gì nhưng cậu sẽ luôn đứng về phía mẹ,
vì thế cậu thật trông mong xem khi ba về sẽ bị mẹ trị như thế nào đây?
“Bà xã ~”
Giọng khàn khàn mang theo bất lực vang vọng tại cửa chính. Mọi người nhìn lại mới thấy là Man Cảnh Ân đang bước vào với bộ dạng nhếch nhát chưa từng
có.
Bộ Tây Âu trang nghiêm nay chỉ còn chiếc áo sơ bị rách nát,
tóc tai hơi rối, trên mặt còn có dấu son môi, cả người chật vật đi vào
nhìn rất đáng thương. Mọi người lại nhìn Kha Nhi, thấy cô nàng đứng lên, cười như không cười nhìn ông chủ.
“Em nghĩ ít nhất phải đến sáng mai anh mới về, sao chỉ mới ba tiếng đã về nhanh thế, hay là kỹ thuật
của Mỹ Hoàn tiểu thư không tốt, anh có muốn em tìm người khác đến thay
không?”
“Bà xã, anh biết lỗi rồi, em đừng tức giận.” – Man Cảnh Ân rầu rỉ đi tới.
Phải biết rằng để thoát khỏi ma chưởng của cô ả kia, hắn đã phải tự nhéo
mình biết bao nhiêu cái, chỉ còn thiếu điều chưa lấy dao tự khoét một lỗ trên người mình mà thôi. Thật may Chấn Phi xuất hiện, nếu không, hắn đã làm chuyện có lỗi với Kha Nhi rồi, cả đời hắn sẽ không bao giờ quên bài học lần này, nhất định không nên chọc Kha Nhi ghen.
“Ồ, em nào
tức giận, là em tự trách mới đúng, không thỏa mãn được anh thì phải nghĩ cách giúp anh phát tiết chứ … thôi, đêm đã khuya, em phải đi ngủ, hôm
nay anh cũng mệt rồi, em sẽ không làm phiền anh đâu, chút ông xã ngủ
ngon.”
Kha Nhi dịu dàng nói một câu, không đợi Man Cảnh Ân đi tới đã lạnh lùng bước đi lên lầu. Mà bọn người làm nghe được cuộc đối thoại giữa hai người thì đã hiểu được phần nào, ông chủ là đi trêu hoa ghẹo
nguyệt, bị bà chủ bắt tại trận a.
Man Cảnh Ân vừa muốn đi lên
lầu, tay bị người khác kéo lại, hắn nhíu mày nhìn, mới biết là tiểu quỷ
Man Cảnh Vệ, liền cất giọng không vui.
“Đi chỗ khác chơi, ba phải đi dỗ mẹ con.”
“Con thấy ba nên đi giải quyết mình trước, với cái bộ dáng này, con thấy còn muốn chán huống chị là mẹ.”
Không đợi Man Cảnh Ân đáp trả, Man Cảnh Vệ đã chuồn mất. Man Cảnh Ân nhìn lại bộ dáng của mình, quả thật chật vật không thể tưởng, hắn ủ rủ lê thân
mình trở về phòng dành cho khách, tắm rữa sạch sẽ mới đi đến phòng ngủ
chính, vừa muốn mở cửa thì cửa đã bị khóa, hắn rầu rỉ lên tiếng.
“Bà xã, em mở cửa đi, anh biết sai rồi.”
“…” – Không động tịnh.
“Bà xã, em muốn trừng phạt anh sao cũng được, em mở cửa được không?”
“…” – Vẫn không ai lên tiếng.
“Bà xã, nếu em không mở cửa thì anh xong vào đó nha.”
Man Cảnh Ân đi tìm chìa khóa phụ, vừa quay đầu đã thấy Man Cảnh Vệ cầm chìa khóa đưa cho hắn, hắn mỉm cười xoa đầu con.
“Con ngoan.”
“Cũng may con không thừa hưởng cái tính thiếu kiên nhẫn như ba, nếu không … chậc, chậc, lần này ba tự cầu phúc đi.”
Chưa kịp phản ứng thì Man Cảnh Vệ đã đi xa, Man Cảnh Ân nhíu mày đi mở cửa
phòng, vừa đẩy cửa ra, hắn nở nụ cười ôn hòa nhìn vào bên trong.
“Bà xã ~”
Thế nhưng, trả lời hắn chỉ có căn phòng trống trơn, một con ruồi cũng không thấy nói chi là bóng người, hắn cảm thấy bất an liền tìm kiếm khắp nơi
nhưng không thấy Kha Nhi đâu, chợt nghĩ lại lời Man Cảnh Vệ vừa nói,
nghiến răng nghiến lợi nhìn ra cửa phòng.
“Tên tiểu quỷ, con đợi đó, xem ba làm sao thu phục con.”
“Nếu ba có thời gian muốn thu phục con thì dùng nó đi tìm mẹ thì hơn.”
Vọng lại hắn là tiếng nói non nớt gian xảo. Man Cảnh Ân biết mình lại bị
lừa, tức giận chạy xuống lầu đi tìm Kha Nhi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, hắn bắt máy, cất giọng khó chịu.
“Mạch Quân Vỹ, mình chưa tìm cậu tính xổ mà cậu đã muốn tìm mình rồi sao?”
“…”
Vừa nghe tiếng bên kia đáp lại, Man Cảnh Ân dừng bước, khóe miệng giật
giật, ngước nhìn bầu trời đen kịch bên ngoài, thật sự lần này bọn họ đã
vuốt phải râu hùm rồi a.
………………………...
Hawaii.
Nắng vàng, biển xanh, cát trắng và những bóng dừa là hình ảnh quen thuộc của hòn đảo Hawaii khi đã vào hạ. Những tiếng cười rộn rã, những dáng người quyến rũ trong những bộ bikini khiêu gợi lã lướt trên bãi cát trắng,
càng tăng thêm sự nóng bỏng dưới ánh nắng trưa hè.
Thế nhưng,
mọi ánh mắt đều đang tập trung tại một điểm gần những cây dừa cao vút,
nơi có có ba cô gái mặt bikini nóng bỏng đang phơi mình trên những chiếc ghế dài, từng đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng toát càng tôn thêm vẻ
đẹp hoàn mỹ của bọn họ.
Đương nhiên, không cần đoán cũng biết đó là ba vị phu nhân của ba tổng giám đốc có tiếng trong giới hắc bạch.
“Kha Nhi, em nghĩ bọn họ khi nào mới tìm tới đây?”
Người lên tiếng là Lăng Tịnh Hy. Sau khi biết Vương Vũ Hàn vì bạn quên vợ dám dối gạt cô thì đã bốc hỏa, quyết định ôm con rời đi nhưng Kha Nhi bảo
trừng phạt như thế quá nhẹ, nên cho bọn họ bài học nhớ đời, vì thế cô
chỉ đem hai con gửi bên cha mẹ, rồi cùng Kha Nhi và Vu Tử Băng đi Hawaii hưởng thụ.
“Tịnh Hy, cậu quan tâm làm gì, để cho bọn họ ném mùi
bị bỏ rơi một thời gian, xem sau này còn dám làm xằng làm bậy hay không? … mà này, đừng nói là cậu đã nhớ Vương Vũ Hàn rồi đó nha.”
Vu Tử Băng càng nghĩ càng nổi điên, mấy ngày không quản Mạch Quân Vỹ, hắn lại đi tìm người gây chuyện, mà lần này còn chọc đến tiểu thiên thần của cô nữa chứ, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Kha Nhi, phải lột da
hắn mới được.
Lăng Tịnh Hy liếc xéo Vu Tử Băng. – “Em chỉ muốn biết trò chơi khi nào dừng, em rất nhớ tiểu Thiên cùng tiểu Ngân.”
“Các chị tranh thủ hưởng thụ một chút đi, có lẽ sắp đuổi đến nơi rồi.”
Kha Nhi vẫn nhắm mắt hướng mặt trời nói. Đến đây đã được ba ngày, mọi tin
tức về ba người cô đã phong bế hết, hiện tại chơi cũng chán, đã đến lúc
kết thúc rồi.
“Bà xã ~ ~ ~”
Ba tiếng nói khàn khàn vang
lên cùng một lúc, tuy rất hài hòa nhưng vẫn có thể phân biệt được là ai
với ai. Kha Nhi hếch môi cười, đứng dậy nhìn ba người đàn ông đang chạy
tới, liếc nhìn hai người kia nháy mắt ra hiệu.
“Kha Nhi đúng là miệng quạ.” – Vu Tử Băng lầm bầm nói.
“Lăng Tịnh Hy.”
Tiếng rống của Vương Vũ Hàn xuyên tạt cả không gian. Lăng Tịnh Hy nhíu mày,
tên này bị động kinh chăng? Còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào
vòm ngực rắn chắc, Lăng Tịnh Hy ngước đầu thì mặt tái mét, bởi vẻ mặt
của Vương Vũ Hàn rất dọa người à nha.
“Ai cho em mặc như vậy hả?”
Lăng Tịnh Hy nuốt nước bọt, cái này không phải ăn giấm mua thì là gì? Nhưng
cô quả thật không có tiền đồ, sao lại sợ Vương Vũ Hàn chứ? Muốn phản bác lại thấy trong mắt hắn chứa tia lửa đỏ, còn muốn ăn tươi nuốt sống cô,
vì thế đành cười dịu dàng, ôm lấy cô hắn, nói ngọt ngào.
“Ông xã, người ta rất nhớ ông xã nha.”
Vương Vũ Hàn đang phát giận nhưng Lăng Tịnh Hy chỉ nói một câu đã có thể dập
tắt lửa giận, ngay sau đó lại đốt lửa dục trong người hắn, hắn thật
không có tiền đồ. Hắn ảo não ôm Lăng Tịnh Hy, giọng rầu rỉ.
“Bã xã, dập lửa cho anh.”
Lăng Tịnh Hy biết mình sử dụng đúng chiêu, cười trộm trong lòng, mặc kệ mọi người xung quanh, ôm cổ hắn hôn cuồng nhiệt.
“Vu Tử Băng, em ngứa da rồi phải không?”
Mạch Quân Vỹ nghiến răng nhìn Vu Tử Băng, cô nàng giống như chú thỏ nhỏ nũng nịu chui vào lòng của hắn. Không phải cô không có tiền đồ, mà vì lần
đầu thấy Mạch Quân Vỹ có khí thế như Diêm La, cô mà không giả ngốc thì
chết chắc.
“Ông xã, anh tức giận không đáng yêu chút nào?”
Người đàn ông mà nghe người phụ nữ nói mình không đáng yêu, chắc chắc sẽ muốn giết người ngay lặp tức nhưng đây là vợ yêu của hắn, Mạch Quân Vỹ khi
thế hào hùng biến mất, cởi áo khoát quấn lấy Vu tử Băng như cái bánh
chưng.
“Đợi về đến nhà, anh nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố em thật tốt.”
Bên đây khí thế nóng bỏng, bên Kha Nhi và Man Cảnh Ân khí thế lạnh lẽo ngút trời. Man Cảnh Ân chậm rãi đi tới, nhìn Kha Nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm lóe tia tức giận, nụ cười trên môi tựa như ác quỷ hiện
hình.
“Tốt, rất tốt, mất tích ba ngày, thì ra đang ở đây hưởng thụ … Kha Nhi, em muốn anh xử trí em thế nào đây?”
Kha Nhi không sợ hãi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn khiêu khích. –
“Anh có hai lựa chọn, một là nói xin lỗi em, hai là ly hôn, đây là
nhượng bộ lớn nhất của em rồi đó.”
Man Cảnh Ân câm nín, hắn quên
mất chuyện mấy bữa trước, khi nãy tức giận là vì vợ yêu bị mấy tên ghê
tỡm kia nhìn, giờ nghĩ lại mình thật ngu ngốc, tự nhiên lại chọc giận vợ yêu nhưng đối với hai lựa chọn của cô, xin lỗi rất mất mặt, ly hôn càng không thể.
Lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Nhi, hắn không
chọn thì đường thứ ba còn ác liệt hơn. Suy nghĩ khá lâu, tính toán ký
lưỡng, hắn quyết định mất mặt vậy.
“Bà xã, anh xin lỗi.” – Man Cảnh Ân thấp giọng nói.
“Nghe không rõ.” – Kha Nhi lớn tiếng nói.
Hai cặp kia đang âu yếm, nghe vậy liền quay đầu nhìn, trong mắt đều là ý
cười châm chọc, còn có hả hê. Man Cảnh Ân thu hết vào mắt, lòng nổi bão
nhưng vợ là trên hết, vì thế hắn nhịn.
“Bà xã, anh biết lỗi rồi.” – Giọng lớn hơn một chút.
“Anh nói lớn một chút.” – Kha Nhi khó dễ nói.
Man Cảnh Ân cắn răng, hét lớn. – “Bà xã, anh xin lỗi, sau này sẽ không lừa em nữa, em tha lỗi cho anh đi.”
“Phì.” – Người không sợ chết phì cười đương nhiên là Mạch Quân Vỹ, bị Man Cảnh Ân liếc nhìn, hắn cười gượng quay sang ôm vợ, làm vẻ mặt tủi thân.
Kha Nhi cười khẽ, đi tới ôm lấy Man Cảnh Ân, hôn nhẹ lên môi hắn, giọng ngọt ngào. – “Ông xã, yêu anh nhất, anh thật ngoan.”
“Ha ha ha …”
Mấy người Vương Vũ Hàn cười thật lớn, Man Cảnh Ân méo mặt, giây phút sau,
hắn ôm chặt Kha Nhi vào lòng, khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc cùng
thỏa mãn vì rốt cuộc tình yêu của hắn đã được trọn vẹn.
Dưới mặt
trời chói chang, những đôi tình nhân ôm nhau nhìn về phía biển khơi,
trong mắt mỗi người đều mang sự vui vẻ cùng hạnh phúc ngập tràn, những
đau thương, khổ sở, bi kịch, bọn họ đã trãi qua tất cả và cuối cùng cũng được đáp lại bằng hạnh phúc vĩnh viễn, nếu một lần nữa phải đối mặt,
bọn họ sẽ không lùi bước, vì tương lai là hạnh phúc mà bọn họ muốn nắm
lấy.
~~~ Toàn Văn ~~~