Một tháng sau.
Ánh dương chiều tà rọi xuống hòn đảo vô danh, xung quanh là biển nước mênh mong, sóng vỗ nhịp nhàng. Hòn đảo nhỏ cách các hòn đảo khác không xa nhưng không một ai chú ý đến, không một ai đặc chân lên, vì nó chỉ là đảo hoang.
Trên đảo hoang, rừng cây dày đặc âm u, thế nhưng ở trung tâm hòn đảo lại nổi lên một tòa biệt thự màu đen mang khí thế âm u lạnh lẽo, và chủ nhân tòa biệt thự này là lão đại đã giả chết hơn một năm trước … Kiến Ngụy.
Tòa biệt thự này là khu căn cứ bí mật của Kiến Ngụy, được xây lúc hắn vừa mới giả chết, sau khi kết thúc giao dịch ngày đó, Kiến Ngụy mang Kha Nhi về ngôi biệt thự màu đen này, đây vừa là trụ sở hắn cư ngụ, vừa là nơi huấn luyện sát thủ, cũng là nơi thí nghiệm ma túy hạng cao cấp.
Dọc theo hành lang dài, xuất hiện hai cô gái vận đồ da màu đen đi nhanh về phía phòng ngủ chính, cô gái tóc xoăn dài vừa đi vừa nói với cô gái bên cạnh.
“Chủ nhân, Kiến lão đại vừa mới về, tâm tình hình như không được tốt cho lắm, chủ nhân không nên tìm ngài ấy vào lúc này.”
Cô gái tóc xoăn đương nhiên là Tuyết Du, mà người còn gái bên cạnh khi trước vẫn một thân váy trắng nay cũng vận đồ đen là Kha Nhi, hơn nữa vẻ mặt còn rất lạnh lẽo, ánh mắt sắt bén như dao. Người ngoài nhìn thấy sẽ không thể tin vào mắt, bởi người con gái mang vẻ mặt đáng yêu cùng đôi mắt tinh khiết ngày trước đã không còn, đổi lại là cô gái có sát khí dày đặc, dù là nhìn cũng không dám.
Kha Nhi không lên tiếng, một tháng nay, mọi chuyện liên quan đến thế giới bên ngoài, cô không hề hay biết, phải nói đúng hơn là cô chưa muốn tìm hiểu, vì hiện tại cô cần bình tâm suy nghĩ mọi chuyện. Giờ đã nghĩ thông, cô cần gặp Kiến Ngụy hỏi rõ, còn có tình trạng của Bảo Lan, cô tin về điểm này Kiến Ngụy sẽ không gạt cô.
Thấy Kha Nhi không nói gì, Tuyết Du im lặng, chuyện xảy ra ngày đó là một vết đâm chí mạng, cô không thể tin Băng Du lại phản bội bọn họ, cả việc Kiến Ngụy chưa chết cũng khiến cô rối trí, đến việc Vanessa, rồi việc chủ nhân bắn Man Cảnh Ân, tuy hắn không chết nhưng bị bắn ngay tim ắc hẳn cũng mất nữa cái mạng.
Sau khi cô và Kha Nhi bị bắt đến căn cứ, Kiến Ngụy không làm gì bọn họ, không giam cầm, còn thả bọn họ tự do tự tại, có điều, hắn lại mất dạng. Điều này cũng không làm cô để vào trong mắt, cô chỉ đau lòng thay chủ nhân, vì cô nghe được tin không hay, toàn bọ Man gia đều cử người ở khắp Trung đông tìm kiến Kha Nhi, với mục đích, giết trước báo sau.
Cô hiểu mọi người nghĩ gì, là ngày đó chủ nhân phản bội Man lão đại, còn bắn hắn, bọn họ vì lão đại trả thù là lẽ đương nhiên nhưng ai có thể hiểu sự tình ngày đó, cô không cần biết Man lão đại có hiểu lầm hay không ? Cô chỉ biết hiện tại, người đau khổ nhất là chủ nhân của cô mà thôi.
Hai người mang hai tâm tình khác nhau đi về phía trước, vừa tới khúc quẹo đã chạm mặt Vanessa cùng Băng Du. Bốn người đối mặt nhau, không ai lên tiếng, không ai động thủ, giống như muốn chờ đối phương tự mình động khẩu trước.
Thế nhưng Tuyết Du lại là kẻ nóng tính, ôm một bụng hỏa dược lâu ngày, giờ đã tìm được kẻ phát tiết, cô nào có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này được. Mắt đầy lửa giận, không nói một lời đi nhanh đến trước mặt Băng Du, giơ tay lên gián xuống một phát thật mạnh. – “ Bốp.”
Băng Du có thể né tránh nhưng cô vẫn hứng chịu cái tát của Tuyết Du, lau nhẹ khóe môi rỉ máu, cô nhìn Tuyết Du giây lát rồi nhìn Kha Nhi như muốn Kha Nhi tỏ chút động thái gì đó, nhưng khiến cô thất vọng, Kha Nhi không lên tiếng dù chỉ là lời trách móc.
“Đi thôi.” – Kha Nhi lạnh nhạt buông một câu, bước đi không do dự.
Việc nhìn thấy Vanessa không gây cho cô tí ngạc nhiên nào nhưng đối với Vanessa lại khác, thấy Kha Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn mình, hay nói đúng hơn là không để cô vào trong mắt, Vanessa nhịn không được lên tiếng hỏi.
“ Cô không có gì muốn hỏi sao ?”
Kha Nhi vừa đi tới trước mặt Vanessa, nghe cô ta nói vậy thì dừng bước, hai người chỉ cách nhau hai bước chân, Kha Nhi lạnh lùng nhìn Vanessa vài giây, cô đi vòng qua Vanessa, bỏ lại một câu.
“Bảo Lan không thích gọi tôi là Tuyết Kha.”
Từ nhỏ đến lớn, Bảo Lan chỉ thích gọi cô là Kha Nhi, vì như thế Bảo Lan mới thấy mình giống như một người chị biết yêu thương em gái, gọi tên nghe rất sơ xài, đơn giản, còn chẳng có chút thân mật nào, lúc đó Bảo Lan còn khẳng định cho dù về già vẫn sẽ gọi như vậy.
Còn nhớ lần đầu gặp mặt Vanessa, nhìn dáng vẻ của cô ta không khác mấy Bảo Lan lúc nhỏ, tuy đã nhiều năm nhưng đôi mắt và gương mặt khá phù hợp, còn có lý lịch nên cô mới tin Vanessa là Bảo Lan nhưng khi Vanessa gọi cô là Tuyết Kha, cô đã phủ nhận đều mình tin, biết rằng đây là cái bẫy, cô vẫn muốn nhảy vào, vì cô thật muốn biết kẻ chủ mưu nên cô mới phối hợp diễn kịch.
“Điều đó chẳng chứng mình được gì cả, người càng lớn thì tính tình cũng thay đổi, cô cho là như vậy tôi sẽ tin sao ?” – Vanessa truy vấn.
Cô không tin chỉ một cái tên gọi là có thể làm lộ thân phận thật của cô, đúng là cô không phải Bảo Lan nhưng cô yêu Kiến Ngụy là thật. Từ năm 12 tuổi, Kiến Ngụy đã đem cô về nuôi dạy, biết được phải sống với thân phận kẻ khác, lòng phẫn nộ, còn có ghen tị mù quáng nhưng cô không oán trách, vì Kiến Ngụy là tình yêu đầu tiên của cô, cô nguyện vì hắn hy sinh tất cả.
Sau này biết được sự thật, mình chỉ là con cờ để hắn thử lòng người con gái này, ủy khuất, đau lòng nhưng vẫn câm nín chịu đựng, cô rất muốn biết Kha Nhi có khả năng gì khiến Kiến Ngụy vì cô ta, làm trái với quy tắc của mình.
Kha Nhi không quay đầu, nhàn nhạt lên tiếng. – “Còn nhớ cái ngày ở nghĩa trang, tôi đã ôm cô một cái.”
“Thì đã sao ?” – Vanessa khó hiểu lên tiếng, không lẽ chỉ vì cái ôm mà cô ta tin cô là kẻ giả mạo.
“Tuyết Du.”
Kha Nhi vừa lên tiếng, Tuyết Du cười lạnh, đây là điều cô đang mong đợi, có thể nhìn thấy vẻ mặt kẻ thất bại thảm hại của Vanessa coi như được an ủi vài phần. Tuyết Du lấy chiếc nhẫn trên tay, ấn vào hạt ngọc, nơi đó liền phát ra giọng nói quen thuộc, mà giọng nói này khiến Vanessa nghe xong thì khiếp sợ.
“Lão Đại, Kha Nhi muốn nhúng tay vào cuộc giao dịch của Clifford và Man Cảnh Ân, cô ấy đã vạch kế hoạch, ngày mai sẽ nói cho tôi biết … Lão Đại, kế tiếp chúng ta nên làm gì ?”
Chỉ một đoạn ghi âm ngắn ngủi đã làm Vanessa chết lặng, Tuyết Du cười cười tắt âm thanh đang nói kia, nhìn Vanessa đầy âm hiểm, Băng Du vẫn lạnh mặt, không cho đó là việc quan trọng, tầm mắt luôn hướng về Kha Nhi.
“Không thể nào …” – Vanessa lẩm bẩm, ngay sau đó cô trợn mắt nhìn Kha Nhi.
“Thì ra từ lúc đầu cô đã không tin tôi là Bảo Lan … nếu đã vậy, tại sao cô không vạch trần tôi ? Còn đợi đến ngày hôm nay tự mình nhảy vào bẫy ?”
Lần giao dịch kia đúng là cái bẫy được vạch ra rất tỉ mỉ nhưng điều Kiến Ngụy muốn không phải là Man Cảnh Ân chết, mà muốn hắn bị toàn giới hắc đạo phỉ nhổ, còn bị bạch đạo gán ghép tội buôn bán ma túy, tiến không được, lùi cũng không xong, hắn chỉ có thể rời khỏi địa vị lão đại, lẫn trốn bọn sát thủ truy sát.
Hiện tại hắn bị thương nặng, không chút phản kháng, cô thân là điều tra viên đương nhiên làm tròn trách nhiệm đem lệnh bắt người tới bệnh viện, không may đụng phải hai tên Mạch Quân Vỹ cùng Vương Vũ Hàn, cô đành tay không trở về, có điều thời gian còn dài, nhân chứng vật chứng có đầy đủ, cô không tin không làm gì được hắn.
“Tôi đã thật từng tin cô là Bảo Lan, nhưng mà … Tuyết Kha không tin điều đó, tôi không nói ra, không điều ra, không truy vấn cô, không có nghĩa là tôi chấp nhận thân phận của cô, nếu không phải tôi cần tìm ra kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, tôi đã không lãng phí thời gian vào việc vô bổ như vậy.”
Giọng nói Kha Nhi bình thản làm Vanessa tức giận, Kiến Ngụy nói thật không sai, Kha Nhi tâm tư khó đoán, đoán được sẽ sống, không đoán được, sống không bằng chết. Bất chợt nghĩ đến việc gì đó, Vanessa gặn hỏi.
“Còn phát súng kia thì sao ? Cho dù cô giả vờ cũng không ngu ngốc đem mạng mình ra đặc cược, cô là đang muốn ra oai với tôi sao ?”
Ngày ấy Kha Nhi có thể tránh được nhưng cũng gây thương tổn không ít, nếu Kha Nhi không tránh kịp, hậu quả thật khôn lường, vì Kiến Ngụy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ có việc cô nghĩ không thông, Kha Nhi biết cô là giả mạo nhưng vẫn đỡ giúp cô viên đạn, điều này là sao chứ ?
“Đóng kịch, không phải nên đóng cho giống sao ?”
Kha Nhi nói xong bỏ đi mất. Vanessa ngây người, giây sau vẻ mặt yếu ớt cười khổ, Kha Nhi không phải là người dễ chọc, ngay từ đầu cô nên an phận làm theo kế hoạch, không nên vì chút ghen tị mà tìm hiểu thật hư, đổi lại là thất bại thảm hại, còn bị giễu cợt khinh miệt nhưng … cô không cam tâm.
Tuyết Du chưa đi, cô đứng đối mặt Băng Du, lạnh lùng lên tiếng. – “Ngay từ đầu đã không thờ chung một chủ, vậy ngày sau đành là kẻ địch của nhau, mong rằng ngày ấy đừng đến quá nhanh, nếu không … tôi nhất định không vì tình thân mà nương tay.”
Tuyết Du biết rõ Băng Du là nội gián do Kiến Ngụy cài bên người chủ nhân, nhưng cô thật sự không ngờ, là chị em ruột thịt mà Băng Du vẫn có thể bán đứng, cô rất thất vọng, rất đau lòng, mà hai người giờ ở hai phe đối địch, vì thế cô chỉ có thể cắt đứt mối quan hệ chị em này thôi, vì chủ nhân là người ơn của cô.
Cô biết chủ nhân không lên tiếng chỉ trích Băng Du là vì chủ nhân biết kẻ gây ra mọi chuyện là Kiến Ngụy, mà Băng Du cùng những kẻ xuất hiện trong kế hoạch này chỉ là con cờ mà thôi, vì hiểu rõ tất cả nên người mà chủ nhân hận nhất chính là Kiến Ngụy, bọn họ vô can.
“Chị đừng quên, mạng của em và chị là do ông chủ cứu, không phải chủ nhân.”
Băng Du tuyệt tình nói một câu, Tuyết Du tức giận muốn giơ tay tát thêm một cái cho Băng Du tỉnh ra nhưng nữa chừng lại rút tay lại. Tuyết Du cười bất lực.
“Em nói đúng, mạng của hai chúng ta là ông chủ cứu, nhưng chị cũng nhớ rõ một chuyện, lúc chúng ta bị ông chủ ném đến khu huấn luyện, lúc chúng ta sắp bị đám thúi tha kia giết chết, là Kha Nhi đã đưa chúng ta ra.”
Tuyết Du nhớ rõ, khi Kiến Ngụy ném bọn họ đến đảo hoang huấn luyện, hắn đã ra lệnh bọn thuộc hạ không cần nương tay, còn phải 24 giờ giám sát bọn họ, đánh đập, hành hạ, ăn cơm thừa canh cặn. Cô biết, huấn luyện làm sát thủ là phải chịu bao nhiêu tổn thương cùng khổ cực nhưng sự thật không phải vậy.
Một lần vô tình nghe được cuộc đối thoại của tên chỉ huy, cô mới biết Kiến Ngụy chỉ muốn các cô chết ở nơi này, hắn không muốn bất cứ ai đến gần Kha Nhi, dù là con gái cũng không được.
Tính chiếm hữu quá cao dẫn đến tâm lý biến thái, Tuyết Du chợt nhớ đến Kha Nhi mà đau lòng, vì vậy cô quyết tâm vượt qua tất cả thử thách để bảo vệ Kha Nhi, cho đến khi cứ ngỡ sắp chết thì Kha Nhi đột nhiên xuất hiện, đưa cô cùng Băng Du rời khỏi hoang đảo và trực tiếp đưa bọn họ đến Châu Phi, còn từng bước giúp bọn họ thành lập Hỏa Băng Phượng.
Tuyết Du quay về thực tại, nhìn Băng Du với vẻ đau lòng, cô biết Băng Du cũng rõ việc này nhưng vẫn phản bội bọn họ, cô không còn gì để nói.
“Bảo trọng.”
Bỏ lại một câu, Tuyết Du bỏ đi trong cái nhìn tĩnh lặng của Băng Du, cô nàng vừa mở miệng nhưng rồi câm lặng, từ sâu trong mắt ẩn chưa thứ gì đó không giải thích được, ngây người hồi lâu Băng Du quay người bước đi cùng Vanessa.
………………………….
Trong phòng ngủ chính.
Thiết kế phòng ngủ chính không khác mấy ở Vọng Linh Thự, nhưng ngày trước khi Kha Nhi bước vào còn cảm thấy chút dương khí, hiện tại bước vào cứ ngỡ mình đi xuống địa ngục, mà Diêm Vương đang ngồi nhàn nhã nhâm nhi rượu.
Kiến Ngụy mặc áo choàng ngồi trên ghế sofa uống rượu, thấy Kha Nhi đi vào nhưng không gõ cửa, không hề trách mắng một câu, hắn nhàn nhã lên tiếng.
“Bảo Lan hiện tại sống rất tốt, em chỉ cần an phận là được.”
Kha Nhi không trả lời, nhìn Kiến Ngụy khá lâu, đến một lúc sau cô chỉ nói được một câu. – “Tại sao ?”
Lời ít ý nhiều, Kiến Ngụy đương nhiên hiểu, hắn uống ngụm rượu, từ từ giải thích nguyên nhân không hề giấu diếm, mà ý định của hắn là muốn cô biết tất cả sự việc.
“Em có biết, khi một người bị cả thế giới ghét bỏ, sẽ có cảm giác như thế nào không ? … Tôi, muốn con trai của bọn họ cảm nhận được điều đó.”
Kha Nhi biết Kiến Ngụy hận Man gia, vì lúc hắn hai mươi tuổi đã bị toàn bộ người Man gia truy sát, nguyên nhân đương nhiên là vì hắn đã giết Vân Hà phu nhân, tiếc rằng cô không tin đó là sự thật, cô cũng không muốn đi sâu vào để hiểu nguyên do, vì cô sợ khi biết được sẽ vì hắn đau lòng.
“Từ khi mang em về, anh đã lập sẵn kế hoạch … Em, ngay từ đầu đã được anh đặc vào bàn cờ rồi phải không ?”
Đó là việc lý giải vì sao lý lịch Vanessa hoàn hảo như vậy, cô thật không thể tin, người đàn ông trước mặt này là người luôn ôn nhu, xem cô như báu vật mà đối xử yêu thương hết mực ? … hắn rất xa lạ.
“Phải.” – Kiến Ngụy nhìn Kha Nhi, trong mắt không một tia lay động.
“Có điều mọi việc lại vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.”
Ngày ấy khi hắn bảo cô bắn Man Cảnh Ân, cô đã do dự, còn nhìn hắn oán trách, Man Cảnh Ân không chết, hắn biết cô không hạ thủ, những gì hắn biết được trong một năm qua là thật, Kha Nhi thật yêu Man Cảnh Ân.
“Là vì em yêu anh ấy.”
Không phải câu hỏi, chỉ đơn thuần là một câu nói nhưng khiến mặt Kiến Ngụy xanh mét, hắn đi nhanh tới bóp chặt cằm cô, ánh mắt hung tợn, lời nói lạnh lẽo.
“Không cho phép em nói yêu nó.”
“Em yêu Man Cảnh Ân.” – Kha Nhi không sợ chết, nhàn nhạt nói.
Kiến Ngụy trừng mắt nhìn cô, đôi mắt màu lục đỏ ngầu, giây sau buông cằm cô ra, hắn cười lớn, nhìn Kha Nhi đầy châm biếm.
“Kha Nhi, em đừng quên chính tay em cầm súng bắn một phát vào tim nó, em nghĩ nó còn tin em, còn yêu em hay sao ?”
“Em đã từng yêu anh.”
Một câu nói nhẹ nhàng, vào tai Kiến Ngụy lại như sét đánh, bởi đây lần đầu tiên Kha Nhi nói yêu hắn mà không phải do mệnh lệnh, hắn nhìn cô thật lâu, vẻ mặt phức tạp, giây sau cất tiếng cười chế giễu.
“Tình yêu của em là vậy sao ? Tôi chết, em yêu Cảnh Ân, giờ không thể ở bên nó, có phải em sẽ quay lại yêu tôi ?”
Lời Kiến Ngụy nói ra như con dao đâm vào tim cô, còn nhớ ngày hắn thay cô nhận phát súng, cô biết Kiến Ngụy đã chiếm trọn trái tim cô, nhưng cô không nhận ra đó là yêu, chỉ nghĩ là đau khổ khi thấy người thân chết trước mặt mình, đến khi Man Cảnh Ân gục ngã, cô mới hiểu thì ra cảm giác đó là yêu.
Giờ mọi thứ đã hết, cũng từ một phát súng mà ra. Vì một phát súng, cô nhận ra bị người mình từng yêu lừa gạt, xem mình như con cờ lợi dụng. Vì một phát súng, bắn nát tình yêu của cô và Man Cảnh Ân … cô thật khinh bỉ chính mình.
“Từ nhỏ, em không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết tuân lệnh nói yêu anh, cho đến khi anh vì em mà chết, lúc đó trong tim em len lõi một nỗi đau khó tả nhưng em không phát hiện đó là vì yêu mà đau khổ.”
Kha Nhi chợt nhớ đến Man Cảnh Ân, lòng ngọt ngào nhưng cũng đau đớn.
“Man Cảnh Ân không dịu dàng, không chu đáo chăm sóc em như anh, nhưng anh ấy đã cho em biết thế nào là vui vẻ, thế nào là hạnh phúc, và thế nào là yêu.”
Tiếc rằng, tình yêu đó đến quá nhanh, cũng bỏ đi quá nhanh, cô dù không chấp nhận nhưng không thể đối mặt nổi, vì hiện tại lòng đau, tim càng đau hơn. Ông trời quả thật rất công bằng, cô đã giết nhiều người như vậy, thì làm sao có được hạnh phúc, nó thật xa sỉ, chỉ là cô không nhận ra, cứ mãi ảo tưởng.
Kiến Ngụy thật tình không thể nghe nổi được nữa, hắn yêu thương cô như vậy, mà trong mắt cô khi đối mặt hắn chỉ có lạnh nhạt, còn tên kia, cô lại ôn nhu dịu dàng nhắc đến, cô cho hắn là vô hình sao ?
“Hừm … Em biết không, đáng lẽ tôi không ra tay nhanh như vậy, em vì nó phản bội lời thề trước mộ tôi, vì nó lên tiếng, vì nó giết người … còn lên giường với nó, là vì em đã phản bội tôi trước.”
Câu cuối cùng, Kiến Ngụy như muốn thét lên trong lòng, hắn tin tưởng với khả năng của Kha Nhi sẽ không bị Man Cảnh Ân ép buột lên giường, nhưng không ngờ cô lại tự nguyện, gìn giữ mười mấy năm, lại bị người khác phỏng tay trên, nỗi nhục này hắn không thể không rữa.
Kha Nhi cười khổ, cõi lòng đau nhói. – “Không phải tất cả là do anh gây ra sao ?”
Nhìn Kiến Ngụy, khóe mắt cay cay. – “Nếu ngày ấy, anh chịu nói toàn bộ kế hoạch cho em biết, em sẽ không như bây giờ, phản bội anh … à không, hay nói đúng hơn là không như con cờ, ngu ngốc bị anh lợi dụng.”
Kiến Ngụy trầm mặt, là hắn sai khi đem cô làm mồi dụ hoặc Man Cảnh Ân, nhưng mẫu người mà Man Cảnh Ân muốn, Kha Nhi phù hợp nhất, hắn tin tưởng mọi việc điều nằm trong tầm kiểm soát, cũng tin Kha Nhi sẽ không phản bội hắn, mới chấp nhận đem cô dâng cho Man Cảnh Ân, nhưng có ai ngờ …
Thấy Kiến Ngụy im lặng, Kha Nhi cắn môi, cô hít một ngụm khí lạnh rồi thở dài một hơi, cố trấn định tâm tình đau đớn. Bình tĩnh nói.
“Kiến Ngụy, anh luôn nói yêu em nhưng em biết rõ, trong mắt anh, trong tim anh … em chỉ là cái bóng của kẻ khác.”
Kha Nhi nói xong, từ đâu lấy ra một quyến sổ màu xanh nhạt cũ nát, cô đưa cho Kiến Ngụy đã ngây người khi nghe cô nói lời đó.
“Em nghĩ thứ này sẽ khiến anh nhận rõ, ai mới thật sự là người anh yêu nhất.”
Cô quay người đi nhưng chưa ra khỏi cửa đã cất giọng lạnh nhạt. – “Kiến Ngụy, ân tình giữa em và anh coi như chấm dứt tại đây, tất cả những gì em làm coi như đã trả hết cho anh, bây giờ em ở lại đây là vì Bảo Lan, anh hãy cầu mong chị ấy trường thọ, nếu không … em nhất định sẽ giết chết anh.”
Kha Nhi đi rồi, Kiến Ngụy ngồi thờ thẩn nhìn quyển nhật ký, bàn tay run run cầm cuốn sổ, đôi mắt từ đỏ ngầu nay đã trở lại bình thường, trong mắt ẩn chưa rối loạn, rốt cuộc hắn quyết định lật trang đầu tiên ra xem, đập vào mắt là hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp hiện ra.
“Nhật Ký Thân Thương, Ngụy Linh.”
…………………………..
Ngoài cửa, Kha Nhi đi tới chỗ Tuyết Du đang đứng đợi, vẻ mặt bi thương đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt không cảm xúc. Cô lạnh lùng nói.
“Đi bệnh viện.”