Trong lúc Man Cảnh Ân cho người phá hủy cửa hầm thì bên dưới tầng hầm, Kha Nhi đang tìm kiếm cơ quan mở cửa hầm.
Bên dưới đường hầm không nghe được bất cứ tiếng động gì từ bên ngoài, nhìn quanh cũng không thấy cơ quan gì hết, đợi lâu như vậy Man Cảnh Ân vẫn không xuất hiện, Kha Nhi khẳng định cái nút mở cơ quan đã bị người khác phá hư.
Phía trước có chút ánh sáng, nếu lui không được vậy đành tiến lên. Kha Nhi đi về nơi phát ra ánh sáng, đến khi đi tới cuối con đường, Kha Nhi kinh ngạc nhìn không gian trước mặt, quả thật là nơi dùng để sản xuất người nhân tạp cùng tạp nhân.
Không gian dưới này rộng khoảng 500 mét có hình vòng cung, nằm giữa trung tâm là những bàn giải phẩu cùng máy móc tân tiến, đây là những thứ vũ khí tạo nên tạp nhân cùng người nhân tạo, còn có những căn phòng được chắn rào sắt nằm sát tường, mà bên trong là nam nữ mất tích mấy năm nay, bọn họ đều mang dáng vẻ đờ đẫn, có lẽ đã bị gắn con chíp và tiếp theo sẽ được đưa lên bàn mổ.
“Thật bất ngờ.”
Giọng nói khàn khàn vọng đến từ căn phòng tối tâm, Kha Nhi chỉ nghe một lần cũng nhận ra là Bradley, vì thế rất bình tĩnh nhưng khi thấy hắn xuất hiện, Kha Nhi nhíu chặt mày, mấy ngày trước tên này còn tự đắc hiên ngang trước mặt cô, giờ lại ngồi xe lăn được người khác đẩy đến.
Nhìn qua hai chân Bradley, Kha Nhi đã hiểu, là tác dụng của thuốc lão hóa, có thể tác dụng phụ quá mạnh mới dẫn đến co cơ, hai chân hắn giờ chẳng khác nào chân con nít, mà vẻ mặt, đã nhăn nheo chảy xệ, tình trạng tệ hại rất nhiều.
“Tôi cứ nghĩ là Man Cảnh Ân, không ngờ lại là cô … Jessamine.”
Kha Nhi nhìn Bradley không có biểu cảm gì, cái tên Jessamine là vì Man Cảnh Ân mà có, Jessamine nghĩa là hoa nhài, nhẹ nhàng, tình cảm biết bao, mà từ trong miệng tên này nói ra thật thô tục.
Mắt lạnh lẽo nhìn hắn, cô lạnh nhạt lên tiếng. – “Kiến Ngụy đâu?”
Bradley cười nham hiểm, vẻ mặt có chút tiếc nuối. – “Thật sự tôi muốn cho Man Cảnh Ân một bất ngờ, tiếc rằng phải để hắn đợi rồi, tôi sẽ cho cô xem trước vậy.”
Nói xong, Bradley nhấn lên cái nút trên tay cầm xe lăn, một phút sau, từ trong phòng tối đi ra một người, đương nhiên là Kiến Ngụy nhưng hắn ta không bị kéo ra, cũng không bọ trói mà hiên ngang đi đến bên cạnh Bradley.
“Kiến Ngụy.”
Kha Nhi vui mừng, vừa tiến lên một bước thì dừng lại, cô phát hiện có gì đó không đúng, nhìn vẻ mặt Kiến Ngụy không có thay đổi gì, ngoài đôi mắt trống rỗng, tim Kha Nhi rung nhẹ, cô mong rằng suy đoán của mình là sai.
Bradley hài lòng nhìn biểu hiện của Kha Nhi, hắn cười khẽ, lời nói ra cũng khẳng định nghi ngờ của Kha Nhi hoàn toàn đúng.
“Tôi đã tận dụng toàn bộ kiến thức tích góp mấy năm nay mới có thể trong thời gian ngắn tạo ra hắn, trên người hắn ngoài trừ trái tim cùng bộ não bị gắn chíp thì tất cả là máy móc tân tiến nhất, được một lão đại có thế lực lớn mạnh bảo vệ, cô xem, còn có ai dám không đem tôi đưa lên vị trí cao nhất.”
Khí lạnh từ người Kha Nhi toát ra làm căn phòng xuống đến âm độ, vẻ mặt không cảm xúc tối tâm lạnh lẽo, cô gằn giọng.
“Nếu như ông còn mạng để hưởng.”
Không đợi Bradley phản ứng lại, Kha Nhi lao đến chỗ hắn như tia chớp, ngọn dao trong tay nhắm đến nơi chí mạng của hắn đâm tơi nhưng đến khi dạo nhọn gần đâm vào yết hầu, một cánh tay mạnh mẽ bóp chặt cổ tay cô, hay nói đúng hơn là muốn bóp nát nó.
Kha Nhi đương nhiên biết là ai, cô nghiêng người đá thẳng vào mặt Kiến Ngụy, tiếc rằng cô nhanh nhưng Kiến Ngụy còn nhanh hơn, hắn nắm chặt chân cô, khống chế cả chân lẫn tay, Kha Nhi theo đà đạp thẳng vào ngực hắn tung người lộn ngược về phía sau, vừa thoát khỏi gọng kềm của hắn, còn cách hắn một khoảng nhất định.
“Kiến Ngụy, tôi muốn đầu của cô ta … à không, trước tiên moi tim cô ta ra, tôi muốn thưởng thức một chút.” – Bradley lười biếng nói.
“Vâng, chủ nhân.” – Kiến Ngụy cúi đầu trước Bradley tuân lệnh.
Sau đó dùng tốc độ kinh người lao về phía Kha Nhi, mà cô chỉ có thể tránh trước né sau.Từ nhỏ đến lớn, Kha Nhi đều do một tay Kiến Ngụy đào tạo, hắn biết từng chiêu thức, tốc độ cùng những sơ hở của cô, tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ hắn vì thế hai người xem như ngang nhau nhưng khả năng thắng Kiến Ngụy thì cô không nắm bắt được.
“Hự …”
Chỉ một giây phân tâm, Kha Nhi bị Kiến Ngụy đánh trúng bã vai, cô có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn, thân mình nhanh chống lao người về phía sau bàn mổ cách xa Kiến Ngụy. Chân bị thương đã khiến cô di chuyển khó khăn, giờ ngay cả vai cũng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, cô cắn chặt khóe môi như đang ẩn nhẫn.
Lần thứ hai trong đời Kha Nhi dũng cảm mắng Man Cảnh Ân trong bụng.
“Man Cảnh Ân chết tiệt, khi nào mới chịu lăn xuống đây, anh muốn vợ và con anh chôn luôn ở nơi này sao?”
“Jessamine, đề nhất sát thủ chỉ là hư danh thôi sao? Tôi tưởng sẽ được xem một trận hay, chán thật … Kiến Ngụy, dứt điểm cô ta đi.”
Kiến Ngụy tiếp tục tấn công, hắn vung mạnh nắm đấm đến bụng Kha Nhi, cô hoảng hốt né đòn, tay giữ chặt bụng mình, trong đầu rối loạn cả lên. Cô rốt cuộc phải làm sao đây? Nếu muốn Kiến Ngụy dừng tay chỉ có thể giết chết hắn nhưng cô làm sao có thể chứ?
“Kiến Ngụy, em là là Kha Nhi, anh tỉnh lại đi.”
Cô biết Bradley đem Kiến Ngụy giải phẩu thành tạp nhân nhưng vì thời gian quá ngắn nên không thể trở thành người nhân tạo như hắn muốn, cái con chíp kia có lẽ chỉ chi phối tứ chi cùng giác quan của Kiến Ngụy, còn về bộ não vẫn trong tình trạng ngủ say, nếu cô đánh thức được Kiến Ngụy tỉnh dậy, vậy mọi việc có thể được giải quyết rồi.
Kha Nhi vừa kêu Kiến Ngụy tỉnh lại vừa tránh đòn sát thủ của hắn, hai người đều trong tình trạng người đánh ta né, sau hơn mười hai mươi phút, rốt cuộc ông trời không phụ lòng Kha Nhi, trong đôi mắt của Kiến Ngụy cũng lóe tia khác thường, cô vui mừng nhưng giây sau mặt tái mét, Kiến Ngụy phát hiện điểm sơ hở, hắn tóm được cổ Kha Nhi, dùng toàn bộ sức bóp thật chặt.
Thiếu không khí, mặt Kha Nhi từ trắng chuyển sang đỏ rồi từ từ tím hẳn, cổ họng đau đớn sắp bị bóp nát, đôi mắt ứa lệ nhìn Kiến Ngụy, từ trong đôi mắt, cô không nhìn ra chút tình cảm nào. Bây giờ Kha Nhi đã không còn lựa chọn vì thế nhắm mắt lại, một giọt lệ chảy xuống, khi mở mắt ra, trong lòng hạ quyết tâm.
Kha Nhi cố đưa tay tới sau gáy Kiến Ngụy, dùng móng tay sắt bén cắm sâu vào gáy hắn đâm thẳng đến con chíp, máu nhanh chống chảy xuống, Kiến Ngụy trợn mắt, tay bóp cổ Kha Nhi cứng đờ, sau đó là bất động ngã xuống sàn gạch lạnh ngắt, Kha Nhi thuận thế ngã theo, trên bàn tay trắng nõn toàn máu tanh là con chíp bị cô moi ra.
“Chết tiệt, giết nó.”
Bradley không ngờ Kha Nhi có thể tuyệt tình như vậy, hắn thấy tình hình không ổn liền quát lạnh tên tạp nhân phía sau.Tên tạp nhân đẩy xe lăn cho Bradley nhận lệnh, ngay lặp tức tấn công Kha Nhi nhưng tiết rằng, hắn không phải Kiến Ngụy, vì thế Kha Nhi hề không nương tay, mạnh mẽ đâm một nhát ngay tim hắn, tên kia nhanh chống ngã xuống.
Nhìn Bradley, mắt Kha Nhi đầy tia máu chết chốc, mà Bradley không chút sợ hãi cười cuồng ngạo, mắt khát máu nhìn Kha Nhi, vừa muốn đứng lên lại quỵ xuống, mặt hắn tối lại, không khuất phục lặp tức đứng lên, tư thế cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cuộc hắn thở hổn hển ngã ngồi trên xe lăn.
Kha Nhi dùng vẻ mặt khinh miệt nhìn Bradley, từ từ đi tới trước mặt Bradley, nói ra những lời tàn nhẫn.
“Tôi đã từng bội phục ông, ông rất thông minh khi chế tạo ra người nhân tạo cùng tạp nhân, tiếc rằng, cả đời ông thông minh nhưng lại phạm phải một điểm chí mạng, đó là ông quá coi trọng vẻ bên ngoài, dùng thuốc lão hóa đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Kha Nhi dừng giây lát, thấy vẻ mặt Bradley càng thêm vặn vẹo, cô nói tiếp. – “Đáng lẽ ông có thể sống nếu chịu phẩu thuật thành tạp nhân nhưng ông lại không muốn … Bradley, người như ông dù đứng trên đỉnh cao cũng không trụ được lâu, bởi dù tàn nhẫn nhưng lòng tự tôn quá cao, ông chỉ có thể là phế vật mà thôi.”
“Câm miệng, tiện nhân như mày biết cái gì?” – Bradley hung ác trừng Kha Nhi.
Hắn đương nhiên muốn trở thành tạp nhân, vừa có thể trẻ mãi còn bất tử, tiếc rằng loại thuốc lão hóa này có tác dụng phụ, nếu gặp sắt thép sẽ giống như axit ăn mòn hắn, đây là thất bại đáng hận nhất trong cuộc đời của hắn, dù vậy, hắn không nghĩ sẽ nói cho Kha Nhi biết, vì thế vẫn mạnh miệng quát lớn.
“Tao không cần trở thành tạp nhân vẫn có thể sống mãi, mày hãy …”
Tiếng nói đứt quãng, bởi Kha Nhi đã đâm vào tim hắn một nhát, máu cũng vì thế chảy xuống. Kha Nhi lạnh mặt nhìn tên cố chấp trước mặt, cô lạnh giọng.
“Con người rồi sẽ già đi, sống mãi chỉ là mơ mộng hảo huyền, ông vì sao cứ muốn cố chấp?”
Dừng một lúc, cô lắc đầu. –“Người không tình cảm như ông, sống lâu chỉ tạo thêm nghiệt, ông nên xuống hoàng tuyền suy xét lại bản thân đi.”
Kha Nhi rút dao ra, Bradley thở hổn hển ôm ngực, mắt trợn trắng nhìn Kha Nhi, cô cụp mắt xoay người đi tới chỗ Kiến Ngụy, cô để tay lên mũi hắn, may mắn vẫn còn hơi thở, cố đỡ hắn dậy, dìu hắn đi đến cửa tầng hầm, mong rằng Man Cảnh Ân đã phá được cửa nhưng mới đi vài bước, một luồng gió quét tới, Kha Nhi biến sắc đẩy Kiến Ngụy ra, xoay người tránh được viên đạn bay tới.
Nhìn lại mới biết là Bradley, không biết hắn lấy súng từ đâu bắn về phía cô nhưng khi nãy là hắn cố tình bắn trượt thì phải? … đã như vậy thì …
“Tao chết, cũng phải kéo chúng mày chôn cùng … hahahahahah …”
Tiếng cười vang vọng không trung, Kha Nhi không hiểu nguyên do, theo bản năng quét mắt phòng bị nhìn xung quanh. Bổng nhiên mặt đất rung chuyển, tứ phía cũng mãnh liệt rung theo.
“Ầm … ầm … ầm …”
Tiếng nổ vang lên trên đỉnh đầu, xung quanh căn phòng sau tiếng nổ lớn càng rung chuyển kịch liệt, tiếp theo là từng tảng đá rơi xuống trên đầu bọn họ, bốn bước tường nức nẻ có dấu hiệu sụp đổ, Kha Nhi kinh hãi, đâu là Bradley muốn đồng quy vu tận với bọn họ sao? Nhưng là khi nào chứ?
Ánh mắt lóe qua tia sáng, Kha Nhi xoay người nhìn hướng viên đạn bắn tới, nơi đó là bàn điều khiển các bàn phẩu thuật, như vậy, hắn đã bắn đến nút kích hoạt tự hủy.
Kha Nhi không muốn nghĩ nhiều nữa, cô chạy lại đỡ Kiến Ngụy nhưng những tảng đá sập xuống chặn đứng lối đi, Kha Nhi lui lại tìm đường nhảy qua.
“Tuyết Kha cẩn thận.”
Là tiếng của Băng Du, Kha Nhi vui mừng xoay người, thấy Băng Du chạy về phía mình mang vẻ mặt sợ hãi, chưa kịp biết vì sao Băng Du sợ hãi, cả người bị đẩy mạnh về phía trước, Kha Nhi nằm dưới đất, xoay mặt nhìn kẻ đẩy mình mới biết là Kiến Ngụy, còn chưa vui mừng vì hắn tỉnh lại, cô đã chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mặt.
Kiến Ngụy bị chùm đèn trên cao đè lên nữa thân dưới, đó là lý do vì sao Băng Du sợ hãi cảnh báo cô, là Kiến Ngụy đã cứu cô.
“Kiến Ngụy.”
Mặt Kha Nhi tái mét, cô chạy tới chỗ Kiễn Ngụy, dùng sức đẩy chùm đèn đi nhưng nó quá nặng, nước mắt rơi đầy mặt, cô khóc nức nỡ kêu tên hắn.
“Kha … Nhi …”
Nghe tiếng Kiến Ngụy gọi, Kha Nhi nắm chặt tay hắn, xoay mặt nhìn Băng Du sắp chạy tới, cô nghẹn ngào nói.
“Anh cố một chút.”
Kiến Ngụy lắc đầu, ho vào tiếng đã phun luôn ngụm máu, Kha Nhi hoảng hốt lau đi máu trên miệng hắn, hắn thì thào nói.
“Em đi đi … nếu không sẽ không kịp … Kha Nhi, em … phải sống thật hạnh phúc … có biết không … khụ …”
“Kiến Ngụy, anh không được chết, anh cố lên.”
Kiến Ngụy cười nhẹ, một tay hắn nắm chặt tay cô, tay còn lại kéo nhẹ đầu cô xuống, miệng sát tai cô, khó khăn nói.
“Bảo Lan đang ở Hy Lạp … trong … trong một trang trại xuất khẩu … nước hoa oải hương … em đi tìm chị em đi …”
“Tuyết Kha, chúng ta đi thôi.”
Băng Du rốt cuộc cũng tới nơi, nhìn thấy Kha Nhi bình an, Băng Du thở phào nhẹ nhõm. Lúc bọn họ xong vào Hắc thự đã thấy bọn người Man Cảnh Ân đang điên cuồng bắn xuống mặt đất, vì không tiện xuất hiện nên cô cho người dò la mới biết được Kha Nhi bị nhốt dưới hầm.
Bọn họ đương nhiên muốn trợ giúp, tiếc rằng lại có một đám tạp nhân cùng người nhân tạo tấn công, vì thế đành chia hai đường, một trợ giúp Man Cảnh Ân, một tìm con đường thứ hai giải cứu Kha Nhi, cũng may nơi này vẫn còn một đường hầm, nếu không, bọn họ không dám nghĩ đến hậu quả.
Băng Du lấy lại tinh thần, nắm chặt tay Kha Nhi muốn chạy đi nhưng Kha Nhi hất tay cô ta ra, quát lớn. –“Đem anh ấy đi nữa.”
“Kiến Ngụy chết rồi.”
Một câu nói như sét đánh ngang tai, Kha Nhi không tin xoay mặt nhìn thì ngây người, không biết từ khi nào Kiến Ngụy đã nhắm mắt nằm đó. Kha Nhi không tin liền chạy tới để tay lên mũi hắn, hơi thở đã không còn.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Băng Du chạy tới áp chế Kha Nhi cùng cô rời đi, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nơi này sắp sụp đổ, nếu còn không đi thì chết cả hai, cô không muốn đến khi xuống hoàng tuyền vẫn bị Tuyết Du mắng mỏ.
Kha Nhi bị Băng Du lôi đi trong tình trạng đờ đẫn, vẻ mặt dại ra, mắt không ngừng nhìn đến xác Kiến Ngụy cho đến khi đi đến góc khuất.
Từng tảng đá không ngừng rơi xuống, toàn bộ căn phòng bắt đầu sụp đổ, Bradley trút hơi thở cuối cùng nhưng vẻ mặt dị dạng vẫn thấy rõ nụ cười. Kiến Ngụy bị chùm đèn đè nặng nằm bất động nhưng chỉ giây sau đó, hắn bổng mở mắt, trong mắt là sự mãn nguyện khi nhìn về phía Kha Nhi.
“Em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Mắt hắn dần mờ đi, ánh sáng trong căn phòng từ từ biến mất, trong lúc ánh sáng sắp tắt hẳn, hắn thấy được một bóng dáng mảnh mai tiến về phía hắn, Kiến Ngụy khẽ cười, cất giọng thỏa thẽ.
“Là em sao … Linh? …”
Tiếng ầm ầm cùng vật thể rơi xuống vẫn không ngừng vang lên nhưng ánh sáng đã biến mất, thay vào đó là màu đen tối tâm nuốt trọn tất cả mọi thứ trong căn phòng.