Hơn một năm sau.
Trong khuôn viên rộng lớn của Minh gia có rất nhiều hoa thơm cỏ đẹp, xem lẫn vào đó là những luống thảo dược quý hiếm và hữu ích. Ở cạnh hồ sen, trong một vọng lâu là một bộ bàn ghế đá được làm nên từ những tảng đá nguyên khối. Trên bàn là một cốc sữa nóng và một bình sữa đặt bên cạnh. Ngồi trên một chiếc ghế đá chếch về bên tay phải cửa vọng lâu là một cô bé khá xinh xắn.
Cô bé mặc áo thun dày màu đen, kết hợp với áo len lông cừu màu xanh dương làm khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo thêm phần hoạt bát đáng yêu. Cả người được trùm lên một lớp áo khoác lông dày, đôi tay mũm mĩm đang cầm một quyển tranh ảnh về động vật khổ lớn. Gương mặt rõ ràng là của một đứa trẻ nhưng lại có biểu cảm chăm chú, nghiêm túc như người trưởng thành khiến người nhìn vào không khỏi buồn cười một trận. Cả cơ thể nhỏ nhắn như lọt thỏm vào chiếc ghế có trải chăn gấm để tránh cho cô bị lạnh.
Nhìn từ xa sẽ có cảm giác thấy một con mèo đang cầm sách che người. Hay ít nhất, đó chính là suy nghĩ của Minh Duệ và Minh Cẩn khi thấy Diệp Khiết Băng.
“Anh già, anh xem con bé mới hơn một tuổi, cần gì phải bắt nó xem sách như vậy. Tuổi nhỏ là phải chạy nhảy chơi đùa mới vui chứ. Sống cạnh anh không sớm thì muộn con bé cũng sẽ trở thành bà cụ non.”
“Khả năng của con người là vô tận, con bé thích thì cứ để nó học.”
“Anh già, tiểu Băng cũng chỉ là biết lẫy sớm hơn mấy đứa trẻ bình thường một chút, biết nói nhiều hơn mấy đứa trẻ khác một tẹo lại thông minh hơn những đứa bé khác một ít. Anh mà cứ dạy học kiểu này chỉ sợ con bé sẽ bị ám ảnh mất.”
“Không phải anh bắt, là con bé yêu cầu.”
“Há? Không lẽ chơi với chúng ta thực sự chán như vậy.”
Quăng lại cho Minh Cẩn một ánh mắt xem thường, Minh Duệ chậm rãi bước vào vọng lâu. Nghe tiếng đối thoại của hai người, Khiết Băng đã sớm biết ông ngoại và ông chú của cô bé đến rồi. Thấy họ đã nói chuyện xong, cô bé nhanh nhẹn đặt quyển tranh chữ sang bên cạnh, đứng lên ghế khoanh tay chào:
“Ông ngoại, ông chú, sáng an lành.”
Minh Duệ bước tới ôm cô bé lên, xoa đầu cô rồi tiện tay lấy cái mũ len trên bàn đội vào đầu cô.
“Trời lạnh, cháu lại yếu, phải biết giữ gìn sức khỏe. Đến lúc ốm ra đấy lại làm phiền người khác.” - Giọng nói trầm thấp mang theo trách cứ cùng quan tâm.
“Dạ, cháu nhớ rồi ạ.”
“Ai nha, bé tiểu Băng nhà chúng ta đã xem hết mấy quyển tranh chữ này rồi sao, thật là thông minh nha.”
“Là nhờ ông ngoại dạy cháu chữ nên cháu mới biết ạ.”
“Vậy bé tiểu Băng có muốn học toán không? Học toán thú vị hơn học chữ nhiều.” - Đối mặt với cô cháu gái thông minh ham học, Minh Cẩn hoàn toàn quên mất vừa rồi ông còn cảm thấy cô bé cần phải chơi đùa nhiều hơn mà xấu xa dụ dỗ cô bé.
Nghiêng đầu nhìn ông chú, Diệp Khiết Băng mở to đôi mắt nhìn vào mắt ông:
“Học toán để làm gì ạ? Có phải cũng là học thuộc không ạ?”
“Học thuộc?” - Cả Minh Cẩn và Minh Duệ cùng cảm thấy giật mình.
“Tiểu Băng, ý cháu là cháu đã học thuộc hết các chữ trong quyển tranh này rồi hả?”
“Dạ.”
“Thật không, vậy để ông chú kiểm tra nhé. Nếu tiểu Băng không thuộc hết thì sao?”
“Cháu sẽ phải ở trong phòng, không được ra ngoài chơi đùa.”
Câu trả lời của Khiết Băng làm cho hai người dở khóc dở cười. Mặc dù cách phạt này rất có tác dụng với trẻ con nhưng cô bé trước mắt hình như không thuộc loại trẻ con bị ảnh hưởng. Có lần cô bé vào thư viện đọc sách, thủ thư không để ý đã khóa cửa. Bọn họ không tìm thấy cô bé liền nháo nhào hết cả lên. Mãi đến khi cô thủ thư kia nghĩ ra thì đã bốn tiếng đồng hồ. Cứ nghĩ sẽ phải phí công an ủi cô bé một lúc lâu, ai ngờ cửa mở ra thì thấy tiểu Băng của bọn họ ôm một quyển tranh chữ đứng trước ngay trước cửa, cười tít mắt với Minh Duệ muốn ông dạy con bé học chữ.
Không thèm so đo với con nít, Minh Cẩn nhanh chóng đưa ra câu hỏi với những nội dung trong sách. Ban đầu ông ra những câu hỏi đơn giản bởi mặc dù là sách tranh nhưng lại không phải sách chuyên dùng cho trẻ con. Thế nhưng càng hỏi lại càng kinh ngạc, ngoại trừ các chữ phiên âm và tên khoa học thì toàn bộ nội dung còn lại của tất cả các con vật đều được Khiết Băng nắm rõ. Ngay cả về tập tính sinh hoạt cũng đặc điểm từng loài cũng không hề nhầm lẫn.
“Haha, tốt tốt, tiểu Băng, không ngờ cháu lại có trí nhớ tốt như vậy, hay lắm.”
Minh Duệ và Minh Cẩn vô cùng vui vẻ, Khiết Băng thấy hai người vui đến mức gương mặt cũng hồng hào lên thì liền cười phụ họa.
--- ------ ------ ------ -------
“Tiểu Viễn, làm sao anh lại đánh rơi đồ trong này?” - Vừa vạch lá cây cùng cỏ dại xung quanh, Diệp Khiết Băng lên tiếng hỏi một cậu bé ba tuổi cũng đang ngó nghiêng tìm đồ.
“Anh chơi trốn tìm với bạn, gần tối mới phát hiện ra là rơi vòng. Anh tìm mãi không thấy nên chạy đến đây tìm, may mà gặp được em.” - Giọng nói ngây thơ của trẻ nhỏ vang lên, có chút cảm giác ra vẻ người lớn.
Diệp Khiết Băng gật đầu, tay nhỏ bé tiếp tục vạch lá tìm vòng cho Minh Thanh Viễn. Ngoài mặt là bình tĩnh nhưng trong lòng cô bé cảm thấy khó hiểu cùng nghi ngờ. Tại sao cô bé lại cảm thấy anh Viễn là đang nói dối?
Càng tìm càng không thấy, cuối cùng cả hai cùng đi sâu vào khu rừng phía bên trái nhà chính Minh gia. Trời đã bắt đầu tối, khu rừng hiền hòa lúc sáng đột nhiên khoác lên mình vẻ u ám thần bí. Đi sâu hơn chút nữa là đến gần cấm địa Minh gia - Từ đường.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, Diệp Khiết Băng vốn không nhát gan, nhưng cũng mới là một bé con một tuổi rưỡi, trong lòng không khỏi có chút đề phòng. Quanh đầu nhìn xung quanh, giật mình phát hiện Minh Thanh Viễn không biết đã biến mất từ lúc nào, đột nhiên Diệp Khiết Băng cảm thấy nơi này không nên ở lại. Cô bé nhanh chóng lùi một bước, chưa kịp quay đầu đi đã thấy cảnh vật xung quanh biến đổi. Kinh ngạc nhìn cảnh vật trước mắt, một giây trước cô nhìn thấy cây đa, một giây sau đã thấy cây dẻ.
Há miệng, tim đập thình thịch, chôn chân tại chỗ, nỗi sợ hãi không tên bỗng nhiên lấp đầy tâm trí cô. Đây là trận pháp, trận pháp mà cô đọc được trong một quyển sách cổ ở thư viện. Thứ trận pháp này cực kì phức tạp, biến hóa linh hoạt, muốn phá được thì phải mất ít nhất là vài năm, thậm chí vài chục năm nghiên cứu. Bởi vì nó không chỉ làm con người mất phương hướng mà còn đan xen với rất nhiều bẫy rập cùng cơ quan tinh vi, sơ sẩy một giây cũng có thể mất mạng. Chính vì thế, Minh gia mới đặt nó ở khu rừng này để bảo vệ, không cho bất kì ai xâm nhập vào Từ đường.
Nghe nói trong Từ đường có giam giữ kẻ vô cùng nguy hiểm. Hắn có dị năng khiến cho người khác phải phục tùng vô điều kiện, thậm chí thấy chết không sờn mà bảo vệ hắn. Hắn ta vốn là người của Minh gia nhưng lại giết mất rất nhiều cao thủ Minh gia, nghe nói lần đó nhốt được hắn vào đây đã làm cho căn nguyên của Minh gia suy yếu. Chính vì thế mà Minh gia mới trở nên ngang hàng với Diệp gia.
Bất quá bây giờ không phải lúc nhớ mấy chi tiết này, Diệp Khiết Băng mím môi. Trong lòng không khỏi cảm thán cho vận khí của bản thân, Minh Thanh Viễn hẳn là không bước vào trận pháp, cho rằng cô đi lạc nên có lẽ đã thoát ra rồi. Mà kể cả có anh ta ở đây thì hai đứa trẻ con như họ cũng chẳng có cách thoát ra khỏi trận pháp. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, một con gió thổi qua, lùa vào cổ áo khiến cô không khỏi rùng mình kéo chặt áo. Giống như thể đây là cách duy nhất khiến cô bớt sợ hãi.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động trong lùm cây, cả thân hình lập tức cứng đờ. Hít sâu một hơi bắt buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, cô nghiêng đầu nhìn sang lùm cây bên phải. Đối diện với cô lúc này là một con mèo nhỏ, lông trắng muốt, giữa hai mắt lại có một nhúm lông đỏ. Đôi mắt mèo màu hổ phách trong suốt nhìn cô, lộ ra vẻ ngây thơ vô tội.
Diệp Khiết Băng nhướng mày, cô có chút chần chờ nhìn về phía lùm cây đó. Cô có thể cảm nhận được con mèo này vô hại, không có địch ý với mình khi nhìn vào đôi mắt kia, nhưng nếu đi về phía nó mà lại chạm phải cơ quan, vậy coi như cô xong đời. Lại cũng không thể cứ đứng mãi một chỗ thế này, biết đến bao giờ mọi người mới tìm được cô chứ. Trời lại càng ngày càng tối, càng ngày càng lạnh, gương mặt bầu bĩnh của cô tái đi, chẳng lẽ cô chết sớm như vậy?
Đúng lúc này, con mèo trắng trước mắt nhẹ nhàng đi về phía cô, cắn gấu quần cô, kéo đi. Kinh ngạc nhìn con mèo kia, lại thấy đôi mắt của nó đang nhìn lại mình, Diệp Khiết Băng quyết định thử đi theo nó. Dù sao cũng chết, không bằng đi theo con mèo này biết đâu lại có hi vọng.
Có lẽ là cảm thấy Khiết Băng đồng ý đi theo, con mèo trắng nhả gấu quần của cô ra, thong thả đi về phía trước. Tốc độ của nó rất chậm, cái đuôi dài thướt tha duyên dáng không ngừng ngoe nguẩy. Đi theo phía sau, Diệp Khiết Băng hết sức thả nhẹ bước chân, đồng thời nhanh chóng ghi nhớ số bước cùng hướng đi. Nếu đây là đường ra, thoát ra ngoài nhất định sẽ có chỗ dùng.
Đi được khoảng nửa tiếng, vừa ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, vừa chú ý đến con mèo nhỏ, Diệp Khiết Băng cảm thấy đầu óc bắt đầu rối loạn. Đúng lúc này, con mèo đó đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng nhảy vào một bụi cây. Giật mình, cô chạy đến chỗ bụi cây, hết sức cẩn thận không dẫm phải những nơi con mèo không đặt chân tới. Thế nhưng khi vạch ra bụi cây, con mèo trắng đã biến mất.