Buổi sáng hôm nay, anh ra ngoài từ rất sớm. Chỉ để lại cho tôi một mảnh giấy ở đầu giường:
Em thức dậy thì dùng bữa sáng ngay nhé. Anh ra ngoài có chút việc, nếu thấy gì không ổn, lập tức gọi cho anh.
Tôi thở dài, công việc gì chứ. Chẳng qua là vì cú điện thoại tối qua thôi. Thì ra, anh để tâm đến nó nhiều như vậy?
Buồn bã, tôi ăn sáng mà chẳng thấy ngon miệng gì. Và rồi, tôi bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà để quên đi chuỗi thời gian tẻ nhạt.
Bức ảnh chụp một cô gái có mái tóc màu đỏ rượu nằm chơ vơ trong ngăn kéo khép hờ kia làm cho tôi có chút tò mò. Đẹp quá, cô ấy thực sự rất đẹp, lẽ nào đây chính là dung nhan thực sự của Alice hay sao?
Mặt sau tấm ảnh có ghi một dòng chữ cứng cáp: Ngày 30/05 - bắt đầu.
Bắt đầu gì chứ? Chắc có lẽ là ngày Alice hồi phục rồi cả hai cùng làm lại từ đầu đây mà.
Một cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, hóa ra tôi chỉ là một kẻ thứ ba, vô duyên vô cớ chen chân vào cuộc sống của hai người họ.
Tôi phải làm thế nào mới đúng đây?
*
Buổi tối, có tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang, tôi đoán chắc anh đã về.
- San Ni? - Mark mở cửa và gọi tên tôi, suýt chút nữa thì tôi đã trả lời theo phản xạ.
- ...
- Em ngủ rồi sao? - Tôi đang nằm trên giường với tư thế quay mặt vào trong, nhưng vẫn nghe thấy tiếng áo khoác ngoài của anh được mắc lên giá như thường lệ.
- ...
- Xin lỗi, hôm nay anh về trễ. Nhưng... - Nói đến đây thì anh im lặng, dường như đã phát hiện ra cái gì đó rồi.
Là mảnh giấy nhỏ, tôi viết để xem phản ứng của anh.
Anh đừng nói dối nữa, em biết khá nhiều chuyện rồi.
Không khí bỗng dưng yên ắng hẳn đi. Anh không có gì giải thích với tôi sao chứ?
Chẳng thà anh nói một câu, dù cho nó có 5/10 là sự thật để an ủi tôi cũng là khó khăn đến vậy?
Tim tôi đau quá, cơ hồ có thể vỡ tan.
Tôi, một người dư thừa.
*
Rất lâu sau đó, tôi không nghe thấy tiếng của anh, cũng không cảm nhận được động tác của anh nằm xuống giường. Tôi có chút sốc, anh lại ra ngoài rồi sao?
Trở mình, và người đang đứng trước mặt kia đã làm cho tôi phát hoảng.
Là Mark, anh đang đứng đối diện với tủ gương, hơn nữa lần này, anh không mang mặt nạ.
- Anh... - Tôi gọi anh, nhưng chẳng biết nói gì.
- ... - Mark vẫn đứng ở đấy, im lặng.
- Sao anh không ngủ? - Tôi đi đến bên anh, lay lay cánh tay kia, rồi nhìn lên gương mặt của anh, giật mình - Mặt anh, bị làm sao vậy?
- Đáng sợ lắm đúng không? - Anh cười khổ - Chính anh còn thấy ghê tởm nữa là...
- Không! - Tôi lắc đầu quả quyết. Giật mình thì có nhưng để nói là sợ thì không.
Đó là một mảng vết thương khá lớn vẫn chưa kịp lành. Nó chạy dài từ một bên má dọc theo cánh mũi anh, ánh lên chất mỡ bóng vàng dưới ánh đèn trong phòng ngủ.
- Thực sự là không sợ? - Mark kéo tôi về phía trước, cho tôi ngắm nhìn hình ảnh của mình trong gương.
Tôi lắc đầu, nếu có sợ thì tôi sẽ chẳng đứng đây, ngay tại thời điểm này.
- Em không muốn hỏi vì sao trên mặt anh lại có nó à? - Mark vuốt vuốt tóc lại cho tôi, cất đi vài lọn tóc rối bù không trật tự.
- Dĩ nhiên là em muốn biết. Nhưng anh có trả lời không?
Bỗng dưng Mark im lặng, thấy chưa, chung quy lại thì anh vẫn muốn giấu giếm cơ mà.
- Một lần đua xe, không may bị ngã, kéo lê một bên má xuống đường. Sau đó thì bị đối thủ chơi bẩn, bí mật rắc thuốc vào khi anh vẫn còn điều trị trong hôn mê.
- Trời ạ! - Trong tình huống thế này, tôi còn biết nói gì nữa đâu.
- Có lẽ sẽ không bình phục lại hoàn toàn được. - Giọng Mark vẫn đều đều một cách bình thản - Nên anh dùng mặt nạ để tránh dọa người.
- Mark... - Tôi xoay người lại và ôm lấy anh - Rốt cuộc thì anh còn giấu em một mình chịu bao nhiêu uất ức nữa?
- Ừ thì... còn chuyện về Alice - Anh vừa nói vừa để ý phản ứng của tôi - Cô ấy chết rồi.
Tôi giật bắn người ra, tai mình vừa nghe thấy chuyện gì vậy?
Cuộc đua lần đó cũng là do họ bắt giữ cô ấy rồi ép buộc anh. Do anh không đồng ý vận chuyển số hàng đi tiêu thụ. Sau đó họ dàn xếp để anh thua cuộc, rồi ngang nhiên cuỗm trọn phi vụ kia. Alice vì bị bỏ quên, lên cơn sốc phản vệ và qua đời.
Tôi yên lặng nghe anh kể, kể về những việc bản thân đã trải qua trong quãng thời gian tôi không thể ở bên cạnh chứng kiến mà không khỏi nhói lòng. Tôi, vô dụng lắm có phải không?
- Cô gái có mái tóc màu đỏ rượu trong ngăn kéo, là Alice nhỉ? - Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lập tức hỏi ngay.
- Đó là JD, em gái của Alice. Chị gái đã mất, tâm trạng JD đang có chút không ổn định mà.
- À, vâng. - Tôi đã đoán ra được phần nào của câu chuyện. Không nên hỏi thêm nữa thì hơn.
- Còn điều gì uẩn khúc không nhỉ? - Mark bật cười, tôi thì đang vùi mặt vào người anh, ôm chặt.
- Còn, nhưng phải cúi xuống, em nói anh nghe. - Tôi ngước lên nhìn, người trước mặt đây vẫn là rất cao, cao hơn tôi nhiều lắm.
- Có vấn đề gì sao? - Mark ngồi xổm xuống sàn, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
Chỉ chờ có thế, tôi liền nhoài người đến, bất ngờ hôn anh.
- Ưm. - Anh giật mình, nhưng thật nhanh lại lảng tránh - Mặt anh... để anh mang mặt nạ thì hơn đấy.
- Ngốc, em không... - Tôi véo mũi anh một cái ra trò, cũng xem như là nhắc nhở anh - Em không sợ!
- Là em nói? - Mark mỉm cười, lại nhìn tôi bằng vẻ mặt thật gian manh.
Chỉ vừa mới gật đầu thì anh đã sấn tới, bế thốc tôi lên và đặt xuống giường. Nhưng cục diện lại cho tôi làm chủ.
Mặt đối mặt nhìn nhau, bỗng dưng tôi khựng lại, thật là chẳng biết nên làm gì tiếp theo mới phải ha.
Hôn nhỉ? À, à, đúng rồi, phải hôn.
Mark im lặng để cho tôi mặc nhiên du ngoạn khắp nơi trên gương mặt mình. Tôi dùng các ngón tay miết nhẹ nơi vết thương mãi không chịu lành ấy, cảm giác vô cùng trân trọng, yêu thương. Thật là có một chút tiếc. Gương mặt vốn dĩ rất cương nghị, đẹp trai, vậy mà ngang nhiên lại xuất hiện thêm một mảng thế kia quả thực là đáng ghét.
Chốc chốc mở mắt ra, tôi lại thấy anh đang nhìn, mỉm cười với tôi, trông cứ như là đang chê cười thao tác của tôi vậy.
- Anh nhắm mắt lại đi chứ. - Tôi bất mãn trừng mắt lại với anh - Có ai đang hôn mà mở mắt bao giờ?
- Thì có anh! - Lại nhoẻn miệng cười - Vì em xinh đẹp.
- Đừng có mà giở giọng ngọt ngào với em... - Hai má tôi đỏ bừng, thật là không biết làm thế nào để tiếp tục.
- Không gạt em làm gì. - Mark nói rồi đột nhiên kéo tôi xuống, để cho tôi nằm gọn dưới thân mình - Cô gái của anh, vẫn là vụng về như vậy?
- Em... - Chưa kịp nói hết câu, giọng nói của tôi đã bị cái hôn nào đó nuốt chửng.
Tôi phục thù, thế là giơ tay giật hết hàng cúc trên áo anh.
- Làm gì vậy? - Mark giật mình, nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Lồng ngực anh mập mờ hiện lên dưới ánh đèn màu vàng nhạt. Đây là lần thứ hai, tôi được nhìn thấy thân hình kia đối với mình ở một khoảng cách gần như thế, cơ hồ có thể chạm tay đến bất cứ lúc nào.
- Chỉ là muốn kiểm tra một chút. - Tôi cố kìm nén cơn tức cười, đặt tay lên một bên ngực, nơi có trái tim anh - Nhìn xem, chỗ này của anh nhỏ như vậy...
- Nào có, tập thể hình hằng ngày đấy cô ạ. Thế này vẫn chưa vừa ý à?
Chẳng qua là tôi muốn lắng nghe nhịp đập trái tim anh nên mới bày ra nhiều trò linh tinh, nghịch ngợm. Kì lạ, bề ngoài vẫn điềm tĩnh thế kia mà sao trái tim cứ đập loạn xạ không ngừng?
- Xem kìa, dường như vẻ mặt này với nhịp tim này không phù hợp lắm. Anh có nghĩ đến việc đi thay tim lại rồi không? - Tôi phá lên cười, vô tình để cho anh chộp được cánh tay tôi.
- Dám đùa cợt anh? - Mark như người vừa bị bắt quả tang tại trận, hùng hổ tuyên bố để phần nào cứu vớt lại chút thanh danh vừa bị cướp mất của mình - Được rồi, bây giờ anh sẽ khiến em biết thế nào là trả giá!
Chúng tôi có lẽ chỉ hôn như vậy, nếu như lúc đó, tôi không táy máy giật phăng hàng cúc kia ra.
(*^﹏^*)