“Ta từ chối.” Giả Tỳ Tu ngồi trên ghế sa lon, đôi tai rất khó chịu mà rũ xuống, “Ngươi biết ta mấy tuổi không? Còn muốn diễn vai con trai ngươi trên ti vi.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi không quan trọng, hiện tại ngươi nhìn không tới mười tuổi.” Hàn Bạc ngồi xổm ở trước mặt hắn, khách quan phân tích.
Giả Tỳ Tu vẫn một mặt không vui.
“Nếu ngươi đi, ta sẽ cho ngươi tóc của ta.” Hàn Bạc dụ dỗ nói.
“Ngươi vốn nên cung cấp tóc cho ta.” Giả Tỳ Tu kháng nghị nói, “Đây là thỏa thuận nhằm thay thế tài nguyên của Xí nghiệp Tỳ Hưu.”
“Ta đâu có ký hiệp ước không phải sao.” Hàn Bạc buông tay, “Ngươi không đi ta sẽ không giúp ngươi.”
“Vậy nửa đêm ta mang dao đến cạo tóc ngươi rồi mang đi.” Giả Tỳ Tu bình tĩnh nói.
“Tóc cạo xuống chỉ dùng được có một lần, ngươi có chắc là đủ không?” Hàn Bạc nhếch mép phản bác.
Đôi tai nhỏ bé của Giả Tỳ Tu khẽ run lên.
“Sau đó khi ngươi ra ngoài tiêu hao hết rồi quay về, ngươi sẽ phát hiện tóc ta vẫn chưa mọc kịp.” Hàn Bạc nhún vai nói, “Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu thông minh sẽ không làm những việc ngu ngốc như mổ gà lấy trứng như thế đi.”
Con gà trước mắt đang diễu võ dương oai[53], lại dùng quả trứng để đánh lừa mị ma, đôi tai lông xù của Giả Tỳ Tu lại run lên ròi ủ rũ mà cụp xuống.
[53] Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Tuy rằng tai thú đã bán đứng tư tưởng của hắn, nhưng biểu hiện của Giả Tỳ Tu vẫn cứ cố chấp, cực kỳ giống như một đứa nhỏ đang giận dỗi oan ức trong tiệm tạp hóa vì đống đồ chơi và bố mẹ.
Hàn Bạc biết rõ tầm quan trọng của việc đánh một cái cho một quả táo nên tiến lên một chút hướng dẫn hắn: “Cái tiết mục này thực ra cũng coi như một nửa chương trình là liên quan đến ăn uống. Hiện tại ta đang là người đại diện cho Nhà hàng Tỳ Hưu, khi lên chương trình biểu hiện tốt một chút, không phải là đang tuyên truyền miễn phí cho nhà hàng Tỳ Hưu sao?”
Lỗ tai Giả Tỳ Tu lặng lẽ dựng thẳng lên.
Nhà hàng Tỳ Hưu đang trong giai đoạn sơ khai, thiếu sự tiếp xúc và quảng bá rộng rãi, nếu như Hàn Bạc có thể phát huy tốt trong chương trình thì đây sẽ là một cơ hội không thể bỏ qua đối với nhà hàng Tỳ Hưu.
Trước mặt cậu, tai thú của tộc trưởng trẻ con tộc Tỳ Hưu dựng thẳng, đuôi hamster cũng phát ra âm thanh “Sát sát” trên ghế sa lon, Hàn Bạc biết Giả Tỳ Tu động tâm nên mỉm cười, véo má hắn, dứt khoát nói: “Sáng thứ hai tuần sau bắt đầu ghi hình trong hai ngày, tộc trưởng của chúng ta nhất định phải dành ra thời gian rảnh nha.”
Giả Tỳ Tu tuy rằng chỉ trở lại công ty một ngày, nhưng lại dùng hiệu suất cực cao xử lý xong đống văn kiện chất như núi.
Trước khi ghi hình vài ngày, hắn ôm đầu Hàn Bạc hút một hơi mạnh, trong chốc lát khôi phục lại hình dạng người trưởng thành, sau đó chạy đến công ty thông báo phương hướng vận hành của công ty trong tương lai.
Ngay khi Chúc Li lệ nóng doanh tròng (rơm rớm nước mắt) nhìn tộc trưởng kiêm tổng tài của mình xử lý các công vụ lộn xộn một cách có trật tự, trong lòng cảm vì mọi thứ cuối cùng cũng đã trở lại đúng quỹ đạo... Giả Tỳ Tu vỗ vai anh, giản lược nói: “Sau này lại tiếp tục làm phiền ngươi rồi.”
Chúc Li: “?”
Trong lòng Chúc Li đánh lên hồi chuông cảnh báo, kiểu tuyên bố từ biệt tương tự như từ chức hay cái chết này khiến trái tim anh như thót lại.
Ông chủ đi, mọi công việc đều đổ lên đầu anh.
“Ngài muốn từ chức?” Giọng anh run run, “Đừng mà... ông chủ, ngài là doanh nhân bội bạc và kiệt xuất nhất mà tôi từng thấy. Ngài không phải đám biến thái Thần tộc không ăn không uống mà ngài biết cách để nghiền ép công nhân. Khả năng đám phán và năng lực quyết sách của ngài thậm chí còn độc đáo hơn nữa, tôi chưa bao giờ gặp một Tỳ Hưu đưa ra nhầm quyết sách nhưng điều kỳ quái nhất là chúng nó lại có hiệu lực như vậy...”
Giả Tỳ Tu:...
“Ngươi đây là đang khen ta à?” Giả Tỳ Tu buồn bực nói, “Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”
“Ông chủ ơi ngài vạn lần không thể đi được. Ngài đi là tộc Tỳ Hưu liền xong đời, xong rồi đám lão già đời tổ lý kia cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đâu huhu...” Chúc Li bật khóc.
“...” Giả Tỳ Tu cứng họng, “Ta không có đi, có việc nên nghỉ ngơi vài ngày.”
“Nghỉ ngơi?”Chúc Li gạt nước mắt, vẻ mặt giật mình nhìn mặt trời mọc đằng tây, nhưng rốt cuộc anh ta cũng là một trợ lý chuyên nghiệp, rất nhanh trở lại cương vị: “Ngài có cần tôi giới thiệu một số tour du lịch cho ngài không?”
“Không cần, ta có kế hoạch tham gia một chương trình.”
“Chương trình gì?”
“< Ăn gì đây bố >.”
“Ngài có con khi nào? Ngài tính tham gia chương trình dành cho cha mẹ và con cái thật.” Chúc Li giật nảy cả mình, anh mở máy tính bảng ra rồi nói, “Tôi sẽ liên hệ với tổ kế hoạch để lập một bản kế hoạch, bố của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu nhất định phải thể hiện sự trưởng thành trong chương trình. Một hình tượng người cha có trách nhiệm...”
“Không cần.” Giả Tỳ Tu bình tĩnh nói, “Ta là đứa con trai.”
“...”
Giả Tỳ Tu ngẩng cao đầu bước ra khỏi công ty trong khi tại Chúc Li một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm hắn. Bỗng nhiên hắn phát hiện ở cùng Hàn Bạc cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt. Ít nhất thì hắn đã quen với việc phớt lờ ánh mắt của những mị ma khác khi cậu làm những chuyện kì quái, đồng thời không cảm thấy mất mặt chút nào.
Giả Tỳ Tu kiêu ngạo nghĩ rằng mình đã tốt nghiệp, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng độ dày da mặt của mình lại không theo kịp tốc độ mất mặt của Hàn Bạc.
“Tổ tông ơi, ngài còn muốn ăn bao lâu nữa.” Ông chủ cửa hàng đồ ngọt đứng ở trước bàn sắc mặt đại biến.
Hắn đứng trước chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, căm tức nhìn đứa nhỏ và tiểu mị ma đang ngồi đối diện nhau trên bàn. Đứa nhỏ ôm một xô kem nhỏ một muỗng đào một muỗng ăn, trong khi mị ma trẻ tuổi có mái tóc màu vàng óng trước bàn kia, ăn đồ ngọt chỉ còn lại giấy gói, vỏ bìa cứng và bìa cứng chất như núi.
Hai người này không thể nghi ngờ gì nữa là Hàn Bạc và Giả Tỳ Tu ở hình thái trẻ con, hai người bọn họ đang ghi hình < Ăn gì đây bố >.
VJ đi theo bên cạnh điều khiển camera liên tục lắc đầu.
Hàn Bạc ăn cái gì —— chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta khiếp sợ.
Trước khi Hàn Bạc tham gia chương trình, tổ tiết mục có tiến hành điều tra, phát hiện ra có một thí sinh có bụng như động không đáy.
Cân nhắc đến kinh phí ít ỏi, tổ tiết mục đương nhiên không thể bỏ mặc vị đại gia này tự mình ăn toàn bộ kinh phí, cho nên bọn họ đã rất chu đáo trong việc lựa chọn —— toàn bộ đều là tiệc đứng.
Cửa hàng đồ ngọt nơi Hàn Bạc đang đứng, vé vào cửa có năm đồng vàng, ăn uống no nê, không thể lãng phí, không thể mang đi.
Năm đồng vàng vé vào cửa hàng đồ ngọt có chút xa xỉ với mị ma bình thường, nhưng với Hàn Bạc, đau lòng lại trở thành của ông chủ cửa hàng đồ ngọt.
Mị ma mảnh mai và nhỏ bé bước vào cửa hàng đồ ngọt, ông chủ sáng mắt lên, thầm nghĩ cậu là một người nổi tiếng trên mạng đến ăn, tự mình kiếm lời một chút...
Cao hứng không bao lâu, ông chủ chỉ thấy mị ma kia dễ dàng nhét vào miệng hai mươi, ba mươi cái bánh ga tô nhỏ, bốn mươi, năm mươi cái bánh donut, bảy, tám hay mười cái bánh bông lan thịt.
Không nhiều, cũng chỉ đáng giá năm mươi đồng vàng.
Thợ quay phim điều khiển camera để quay, ông chủ cũng không tiện động thủ đuổi mị ma này ra ngoài, sợ sợ sẽ để lại ảnh hưởng xấu của việc “bắt nạt khách hàng” đối với khách hàng.
Nhưng mà còn bỏ mặc Hàn Bạc cứ ăn như vậy nữa, thì dù cửa hàng có to hơn nữa cũng đều bị ăn sạch.
“Khách ơi... Chúng tôi không có nhiều nguyên liệu ở đây. Nếu ngài còn ăn nữa, sẽ hết số hàng dữ trữ trong một ngày mất.” Quản lí cửa hàng cười theo, “Thế này đi, tôi sẽ gửi một chiếc bánh mousse khác cho đứa bé mang về làm món tráng miệng. Giờ ngài đến máy cửa hàng khác ăn so sánh thử hương vị như thế nào?”
“Cửa hàng anh là cái cuối cùng rồi.” Hàn Bạc không ngẩng đầu lên nói, “Tôi đã đi bốn cửa hàng trước đó, và không có kế hoạch về sau nào khác.”
Ông chủ cửa hàng đồ ngọt biến sắc.
Đây là sức chứa của dạ dày sau khi ăn bốn cửa hàng lận sao? Nếu cậu đến đây ăn với cái bụng đói, có khi mấy cái cơ sở của cửa hàng đều bị ăn sạch mất.
Có lẽ vì sắc mặt của ông chủ quá mức trắng bệch, điều này đã khơi dậy sự đồng tình của người cũng khởi nghiệp như Giả Tỳ Tu, hắn đặt xô kem không còn đào được nữa xuống: “Ăn xong rồi, đi thôi, con hơi mệt.”
“Í da.” Quản lí cửa hàng vừa nhìn thấy viện binh đến, vội gia tăng hỏa lực, “Ba ơi kìa, con trai mệt mỏi rồi, nhanh đi về nghỉ ngơi đi.”
Giả Tỳ Tu: “...”
Không hiểu sao hắn bỗng nhiên muốn ngồi tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Để tiểu mị ma ăn hết cái cửa hàng này cho đến chết đi.
“Được.” Hàn Bạc nhịn cười, dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy hùng hổ vung tay lên, “Đi thôi con trai, ba đưa con về.”
Giả Tỳ Tu ngồi tại chỗ không nhúc nhích, khóe miệng nhếch lên hờ hững.
Hàn Bạc cúi đầu nhìn hắn, bất động thần sắc mà vén nhẹ sợi tóc màu vàng óng.
Cuối cùng dưới sự khống chế của người khác, Giả Tỳ Tu đứng lên xin lỗi và đưa tay lên nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của mị ma.
Thợ quay phim giật mình một cái, thích thú đến mức đứng thẳng người và cầm máy ảnh ghi lại khoảnh khắc “Tay lớn nắm lấy tay bé” ôn nhu này.
Ông bố trẻ từ bỏ cửa hàng đồ ngọt vì con trai của mình.
Thật là một tình cha con kinh thiên động địa!
Ghi lại, nhất định phải ghi lại!
Thợ quay phim một bên nấc cụt, một bên vui mừng nghĩ.
Ngày thứ hai còn có kế hoạch quay chụp, Hàn Bạc đưa Giả Tỳ Tu vào khách sạn của chương trình nhận phòng.
“Bây giờ ta đang nghiêm túc xem xét có nên chấm dứt hợp đồng của ngươi với công ty hay không.” Giả Tỳ Tu trở về phòng, mặt mày liền tối sầm lại phàn nàn, “Hôm nay đi đến mấy cửa hàng kia, sau này có thể phải treo lên cửa câu 'Hàn Bạc và chó không được phép vào'.”
“Ta không có ý định ăn đến mức phá sản, chỉ là một bữa ăn buffet thôi mà.” Hàn Bạc khinh thường nói, “Hơn nữa Xí nghiệp Tỳ Hưu trái lại càng có lãi hơn không phải sao? Một blogger không thể thỏa mãn bản thân mình bằng một bữa ăn buffet, cư nhiên lại là người đại diện cho nhà hàng Tỳ Hưu. Điều này chứng minh là nhà hàng Tỳ Hưu rất lợi hại không phải sao?”
Giả Tỳ Tu thuận theo suy nghĩ của cậu, phải thừa nhận rằng cậu nói hoàn toàn đúng.
“Nếu sau này ngươi không làm trong đài truyền hình về thực phẩm, có thể đến công ty ta để tuyên truyền cũng được, Xí nghiệp Tỳ Hưu thiếu những nhân tài như ngươi, những người có thể lừa đảo người khác.”
“Lại khịa ta nữa.” Hàn Bạc làm bộ ủy khuất nói, “Ta vừa mới khen ngươi, lấy oán trả ơn không tốt đâu.”
“... Ngươi khen ta cái gì?”
“Chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn ta.” Đôi mắt màu tím của mị ma lại bắt đầu đắc ý, Hàn Bạc liếm khóe miệng, nghiêng đầu nói, “Đây không phải là khen sao?”
“...” Giả Tỳ Tu im lặng trong chốc lát, biệt nữu[54] mà nói sang chuyện khác, “Ta có thể thu được linh lực hôm nay linh lực không?”
[54] Biệt nữu: biệt nữu có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên). Ở đây cụ thể là công/thụ tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
“Ngươi làm như ta là cục sạc dự phòng vậy.” Hàn Bạc oán trách đi tới, cúi người trước mặt đứa nhỏ tộc trưởng tộc Tỳ Hưu ngồi xổm xuống.
“Đó là cái gì?” Giả Tỳ Tu ôm lấy cổ vùi đầu vào tóc cậu hỏi.
“Một vật dụng duy trì sự sống không thể thiếu của người hiện đại, bình thường thì nó vô dụng như bảo hiểm vậy nhưng ở thời khắc nguy nan có thể biến hóa thứ tầm thường thành một phát minh vĩ đại...”
Hàn Bạc nói thầm.
Giả Tỳ Tu hoàn toàn nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, một bên vùi đầu hút mạnh vừa hút vừa nghĩ,
Có phải tất cả mị ma đa phần đều thích nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy sao?
Không chỉ nghĩ những điều vô nghĩa mà còn thích nói những điều vô nghĩa...
Hàn Bạc bị hắn ghìm đến đâu cổ, quay đầu kháng nghị nói: “Ngươi không thể biến thành hamster sao, như vậy thì ta có thể đặt ngươi lên đầu là được rồi.”
“Không muốn.” Giả Tỳ Tu tiếng trầm hờn dỗi từ chối.
Linh lực tràn vào, làm cho hình thể hắn thoáng lớn lên, thoạt nhìn như một học sinh tiểu học có thể đi lại độc lập.
Hàn Bạc còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cửa bị đá văng.
“Kiểm tra đột xuất!” Một nhóm người từ tổ tiết mục huyên náo xông vào, “Hãy xem người cha mị ma và con trai liên chung tộc của anh ta hòa hợp với nhau như thế nào ở những nơi không có camera nào?”
Tâm lý Hàn Bạc thoáng cả kinh.
Cậu có biết đại khái về mâu thuẫn giữa Tỳ Hưu và Mã Môn, bây giờ Giả Tỳ Tu nguyện ý đi ra ngoài quay chương trình, đã gánh chịu rất nhiều rủi ro phòng bị Mã Môn phát hiện và đe dạo.
Giả Tỳ Tu cũng có nói với cậu, Mã Môn có lẽ biết đến sự tồn tại của “Vô thượng Kim Bảo“.
Liệu Mã Môn có biết tóc của mình chính là vô thượng Kim Bảo hay không nhỉ, và tộc trưởng tộc Tỳ Hưu có thể hấp thu linh lực thông qua tiếp xúc vào tóc...
Không biết có phải vậy hay không, nhưng sau khi xem chương trình cũng có thể suy đoán được một hoặc hai...
Xét cho cùng, sự xuất hiện của Giả Tỳ Tu ôm đầu mình như một bé mèo đang ôm cây bạc hà mèo và hít lấy hít để một cách điên cuồng thực sự đáng khả nghi.
Thân là phát ngôn viên của Xí nghiệp Tỳ Hưu, Hàn Bạc cảm thấy rằng cậu nên cung cấp một số biện pháp tạm thời để bảo vệ máy ATM.
Não cậu bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ xem làm thế nào để quay cảnh “đứa trẻ đang phê thuốc” qua đi...
Tổ tiết mục đã quẹo qua góc tường, máy quay nhắm ngay hai người.
Hàn Bạc chưa kịp nghĩ ra kết quả thì đã thấy Giả Tỳ Tu buông mình ra, cực kỳ tự nhiên vuốt một sợi tóc màu vàng óng, nhăn mũi nói.
“Cha, cha thực sự nên gội đầu đi, đầu rất dầu và có mùi.”
Trong sự im lặng, âm thanh TV ở phòng cách vách mơ hồ truyền đến.
“Ngươi cha tám mươi tuổi bại liệt hai chân, chấp nhận nuôi con chứ không bỏ rơi con, kinh nghiệm ăn uống, ngủ, nghỉ đã tự mình trải qua...”