Mị Ma Chỉ Muốn Cơm Khô

Chương 3: Chương 3




“Vừa rồi biểu hiện của ta như thế nào?” Gợi ý của hệ thống nhắc nhở tộc trưởng tộc Tỳ Hưu đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, Hàn Bạc vừa hỏi vừa thả cái nồi lớn xuống.

【 Rất tốt, xưa nay ta chưa từng thấy cái bóng đèn nào hoạt bát như vậy 】

“?”

【 Ý ta là, ngươi nhất định đã mở mang tầm mắt của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu và thán phục trước ự đa dạng của các loài 】

“Đây chính là hiệu quả mà ta muốn.”

Hàn Bạc rất hài lòng, cậu kết thúc buổi phát sóng trực tiếp và đang định thổi phồng với hệ thống về kế hoạch chặt chẽ của mình thì máy liên lạc vang lên.

Phương thức liên lạc ở dị giới tương tự như điện thoại di động ở thế giới nguyên bản, Hàn Bạc nhận lấy, thấy địa chỉ người gọi ở trên hiển thị khi Tỳ Hưu, sáng mắt lên.

Nhận, sau đó một giọng nói lễ phép và lạnh nhạt từ đó truyền ra.

“Chào ngài, xin hỏi có phải là Hàn Bạc tiên sinh không? Tôi là Giả Tỳ Tu, chủ tịch xí nghiệp Tỳ Hưu. Tôi vừa xem buổi phát sóng trực tiếp của cậu và tôi cảm thấy cậu phù hợp với ngành cung cấp dịch vụ ăn uống của xí nghiệp Tỳ Hưu. Tôi muốn mời cậu trở thành người mẫu cho sản phẩm tiếp theo. Không biết cậu có muốn nói chi tiết hơn không.”

【 Là tộc trưởng tộc Tỳ Hưu 】 hệ thống nhắc nhở.

Hàn Bạc gật đầu, tộc trưởng tự mình đứng ra làm cho cậu hơi cảm thấy kinh ngạc.

“Ý tôi là vậy.” Nhưng cậu vẫn dồn khí đan điền mà nói.

“...” Giả Tỳ Tu nói, “Thật tốt, vậy sắp xếp một cuộc hẹn phỏng vấn thì sao? Cậu xem thử 9 giờ sáng ngày mốt có ổn không, tại cửa hàng trải nghiệm bánh hamburger mới mở ở khu ăn uống Tỳ Hưu.”

“Được, ngày mốt gặp.”

Hàn Bạc cúp điện thoại, có chút không rõ hỏi hệ thống: “Không phải nói lão ca này lực tự chủ rất mạnh và hay tránh xa mị ma sao? Sao nghe như sốt ruột muốn gặp ta vậy?”

Hệ thống 【 Ta đoán là do hiệu ứng của bột huỳnh quang 】

Dù sao thì, dòng đầu tiên trong trang đầu trong tài liệu của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu viết:

Tỳ Hưu —— nhìn thấy đồ vật màu vàng sẽ nhào tới.

“Vậy nếu ta đi với cái đầu vàng này thì hắn ta sẽ không thể kìm lòng được đi?”

【... Ta không biết tộc trưởng tộc Tỳ Hưu có thể kiềm chế được không, ngược lại ta sẽ mù mắt nếu không thể kiềm chế được 】

Hàn Bạc nhìn về phía gương, suýt nữa bị mái tóc chói lòa của mình làm cho ngất xỉu.

“... Ta đi đổi đây.”

Giả Tỳ Tu suy đoán về cảnh tượng gặp mặt Hàn Bạc, cân nhắc đến đối phương là mị ma, và đối với những thứ đẹp đẽ có dục vọng chiếm hữu cuồng nhiệt, Giả Tỳ Tu cảm thấy hắn nên chuẩn bị để bao dung và hiểu rằng Tỳ Hưu yêu vàng như điên giống như mị ma yêu chính mình như điên...

Dù sao cũng không phải một hai lần hắn bị mị ma tấn công ở trên đường, Giả Tỳ Tu rất có kinh nghiệm.

Đối phương là đối tượng hợp tác thương mại, rất có khả năng sẽ cung cấp “Vô thượng Kim Bảo”, Giả Tỳ Tu kiên nhẫn, tính toán các loại khả năng cũng như đưa ra giải pháp cho từng vấn đề.

Nhưng hắn thật không ngờ hai người lại gặp mặt nhau như thế này.

Giả Tỳ Tu ngồi vào chỗ, bát đĩa trước mặt chất thành đống như núi, đối diện núi bát đĩa, mái tóc vàng óng mượt mà run lên, đang loay hoay với một cái hamburger tiếp theo.

Giả Tỳ Tu nhìn khối vàng đang đung đưa, trầm mặc một lát nói: “Hàn Bạc tiên sinh quả nhiên không tầm thường. Trước khi gặp cậu, tôi chưa từng nghĩ lại có một... mị ma với khẩu vị tốt như vậy. Thực sự là, quá mới lạ.”

“Tôi cũng cảm thấy mới mẻ.” Hàn Bạc nhai hamburger, hàm hồ nói, “Tôi còn tưởng rằng sẽ không ăn cùng ngài được chứ.”

“... Mong được nghe chi tiết hơn.” Trực giác Giả Tỳ Tu cảm thấy lời cậu định nói tiếp theo không phải là lời hay gì.

“Ý tôi là.” Hàn Bạc líu lưỡi một hồi, cân nhắc đến đối phương rất có thể sẽ trở thành cây ATM trong tương lai của mình, cậu tự cứu vãn, “Ngài thực sự rất đẹp và ngon miệng, tôi đói rồi.”

“... Cảm ơn.” Khóe miệng Giả Tỳ Tu giật giật, thầm nghĩ mị ma quả nhiên vẫn là mị ma, “Về việc ký hợp đồng phát ngôn viên cậu có ý kiến gì về giá cả không?”

“10000 lượng vàng.” Hàn Bạc báo giá mà cậu đã chuẩn bị từ lâu, “Gia hạn hợp đồng rồi nói chuyện tiếp.”

“5000.” Giả Tỳ Tu ép giá.

“8000.”

“Tiểu Bạc.” Giả Tỳ Tu ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Là một mị ma, cậu càng không nên coi trọng tiền tài.”

“Lão Giả.” Hàn Bạc cũng thả hamburger xuống, sốt sắng nói, “Là chủ tịch, ngài cũng nên độc đoán[11] một chút.”

[11] Độc đoán: dùng quyền của mình mà định đoạt công việc theo ý riêng, bất chấp ý kiến của những người khác

“...”

“7500.” Hàn Bạc cúi đầu nhai hamburger, hàm hồ nói, “Ít hơn nữa liền không nói.”

Cái giá này vẫn cao hơn dự kiến, Giả Tỳ Tu mở miệng và muốn mặc cả tiếp, nhưng bắt gặp mái tóc vàng bồng bềnh trên đỉnh đầu của Hàn Bạc, hắn miễn cưỡng kiềm chế lại mong muốn mặc cả.

Nhắc tới cũng kỳ, tóc của tiểu mị ma này rõ ràng đen hơn ngày hôm trước, nhưng loại cảm giác bị đánh trúng khiếp đảm này lại không hề giảm bớt chút nào.

Vô thượng Kim Bảo, quả nhiên không thể khinh thường.

Giả Tỳ Tu vẫn có chút nhức nhối, nhưng hắn tự an ủi mình.

Miễn là có thể xử lý bằng tiền, ít nhất bản tính của mị ma không bộc phát và muốn trở thành ai đó.

Tất cả đều có thể chấp nhận được.

“Có thể. Tuần sau công ty sẽ cử người đến ký hợp đồng với cậu, và chúng ta sẽ trao đổi tóc làm bằng chứng.”

“Tóc làm bằng chứng?” Hàn Bạc ngừng ăn.

“Là tập tục của tộc Tỳ Hưu.” Giả Tỳ Tu mở mắt nói mò.

“Có tập tục như vậy à?” Hàn Bạc buồn bực.

【 Chưa từng nghe nói qua 】 hệ thống nói 【 Có lẽ là nguyên bản 】

“Đại khái là đầu óc có chút vấn đề.” Hàn Bạc kết luận.

Nhưng người ngồi đối diện lại là kim chủ tiệm vàng tương lai, đầu óc kim chủ không bình thường, cũng thường đưa ra những yêu cầu đặc biệt, Hàn Bạc cũng không bận tâm nhiều, nhổ một sợi tóc xuống đưa qua.

Giả Tỳ Tu cũng nhổ một sợi tóc xuống, cùng cậu trao đổi.

Với sợi tóc màu vàng óng trong tay, Giả Tỳ Tu rõ ràng cảm nhận được linh lực trong kinh mạch đang hoạt động, một loại phong ấn nào đó lặng lẽ buông lỏng.

“Giờ đã thương lượng hợp đồng xong, vậy thì mời ngài Giả thanh toán.” Hàn Bạc đặt cái đĩa cuối cùng xuống.

“Ai mua?” Giả Tỳ Tu thoát khỏi niềm vui, kinh ngạc nói.

Tộc Tỳ Hưu yêu tiền như mạng lưu truyền rất rộng, là người đứng đầu gia tộc keo kiệt, Giả Tỳ Tu chỉ chấp nhận hệ thống AA, đây là kiến thức cơ bản trên toàn dị giới.

“Ngài mua.” Tiểu mị ma cả kinh, thập phần buồn bực mà giễu cợt nói, “Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu sẽ không vì trả tiền cho một bữa cơm tiền mà không nỡ đi?”

“...” Đối mặt với việc được đà lấn tới, Giả Tỳ Tu ngoài cười nhưng trong không cười, “Sao lại thế được.”

Giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, Giả Tỳ Tu trong lòng vui mừng, chọn ngay địa bàn của chính mình, không cần xuất huyết nhiều...

“Chào ngài, ngài đã gọi 49 cái hamburger, tổng cộng là 25 đồng bạc.” Nhân viên phục vụ nói.

“Ghi lại dưới danh nghĩa xí nghiệp Tỳ Hưu đi.”

“Thật xin lỗi, tiệm chúng tôi không chấp nhận thẻ tín dụng.” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ, “Đây là quy định do tộc trưởng đặt ra.”

“...” Giả Tỳ Tu ngẩng đầu, dùng ngón tay xoa một vòng khuôn mặt, “Ngươi có cảm thấy hình dáng ta giống với tộc trưởng của các ngươi không?”

“Thật xin lỗi.” Nhân viên phục vụ thiết diện vô tư[12], “Tộc trưởng cũng đã đặt ra quy tắc, tất cả khách hàng đều được đối xử bình đẳng, cho dù là khách hàng có giống hệt tộc trưởng như đúc cũng không ngoại lệ.”

[12] Thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.

“Hừ.” Hàn Bạc lạnh nhạt nói, “Tộc Tỳ Hưu thật sự rất có trật tự.”

Giả Tỳ Tu:...

Giả Tỳ Tu chậm rãi móc bóp ra, hắn nắm chặt đồng vàng trên đầu ngón tay hắn, miễn cưỡng đè xuống cơn nhức nhối.

Nhìn ra hắn không tình nguyện, nhân viên phục vụ tri kỷ đề nghị: “Tiệm chúng tôi hiện tại đang có ưu đãi tròn năm mươi giảm mười. Ngài đã ăn 49 cái hamburger, chỉ cần ăn thêm một cái 'Hamburger ma quỷ cay là có thể được hưởng ưu đãi.”

Nói rồi anh ta lôi từ sau lưng ra một cái đĩa như một trò ảo thuật.

Trên đĩa có một cái bánh hamburger khổng lồ, tương ớt thấm vào bánh mì khiến bề mặt của chiếc bánh mì đỏ rực, nước sốt đậm đà trong bánh mì cũng chảy ra từ rau diếp và thịt, đọng lại trên đĩa, nước sền sệt đỏ sẫm. Làm cuống họng người xem thắt lại.

Giả Tỳ Tu cười khan một tiếng, đẩy cái bánh hamburger đến trước mặt Hàn Bạc: “Trước đó tôi quên nói, hamburger ma quỷ cay là đặc sản của nhà hàng Tỳ Hưu, cậu có thể nếm thử...”

“Hiccup.” Hàn Bạc thỏa mãn mà sờ bụng, thành khẩn nói, “Tôi rất thích nhưng tiếc là có chút no rồi.”

Giả Tỳ Tu:...

“Nước đá mười lượng bạc.” Nhân viên phục vụ cười híp mắt bổ đao.

Giả Tỳ Tu trả tiền oan sẽ gặp ma, hai phút sau, hắn che miệng tông cửa xông ra ngoài, không nhìn nhân viên phục vụ “Lần sau lại đến” ở phía sau và cái vẫy tay của Hàn Bạc nhìn có chút hả hê, nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Quá ác độc!

Ngay cả tộc Mã Môn, người luôn luôn đối địch với tộc Tỳ Hưu, sử dụng thủ đoạn ít ác hơn nhiều so với những gì Giả Tỳ Tu phải chịu đựng ngày hôm nay.

Giả Tỳ Tu ho khan hai tiếng, kìm nén cảm giác cay độc trong đem cuống họng.

Hắn thà đi đến lãnh địa của tộc Mã Môn và hứng chịu những họng súng và mũi tên hắc ám, còn hơn bước vào nhà hàng của chính mình và ngồi đối diện với một mị ma có hình dáng kỳ lạ.

Giả Tỳ Tu đang nghĩ ngợi, không chú ý một dị tộc che mặt đang nhanh chóng đi về phía hắn.

Khi hắn phản ứng lại, dị tộc đã vọt đến trước mặt hắn, giơ tay nhanh như chớp và niệm chú.

Giả Tỳ Tu bỗng nhiên phát hiện và muốn né ra sau, nhưng đã quá muộn...

Lá bùa được đập trên đầu hắn, một giây trước khi hắn ta (dị tộc) bắt đầu niệm, Giả Tỳ Tu thấy rõ hoa văn trên đó.

Hoa văn thú mặt đỏ.

Bùa phục chế của tộc Mã Môn.

Những người trúng chiêu sẽ hiện ra nguyên hình và mất tất cả linh lực.

Lá bùa dán lên trán, những người che mặt của tộc Mã Môn lấy dây xích Thần ra, chuẩn bị bắt cóc nguyên hình của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu.

Mắt thấy hắn ta thành công, người Mã Môn còn lại núp trong bóng tối cũng nhảy lên và từng người cầm đạo cụ lao về phía Giả Tỳ Tu.

Người Mã Môn mang theo túi áp giải Thần tỏa sáng rực rỡ.

Tỳ Hưu và Mã Môn đều là những người cuồng tiền và đã có vô số mâu thuẫn trong mọi tầng lớp xã hội.

Mấy ngày này, Tỳ Hưu được voi đòi tiên, dò thám thị trường ăn uống mà Mã Môn luôn chiếm giữ, đồng thời liên hợp[13] với mị ma —— một chủng tộc nổi tiếng với chính sách mị dân[14], để cùng nhau khiêu chiến Mã Môn.

[13] Liên hợp: Có quan hệ thống nhất, hữu cơ với nhau từ những bộ phận vốn tương đối độc lập đã được kết hợp lại.

[14] Chính sách mị dân: là chính sách theo chủ trương mị dân. Nịnh dân, theo đuôi dân để đạt được mục đích riêng của mình. Nói cách khác thì lợi dụng dân để đạt được quyền lực

Mã Môn đàm phán với Tỳ Hưu nhiều lần nhưng vẫn không thuyết phục được họ chấm dứt kế hoạch mở rộng kinh doanh.

Ngành công nghiệp ăn uống là mãnh đất mà Mã Môn đời đời kiếp kiếp cắm rễ bùn đất, tộc Mã Môn tuyệt đối không cho phép người khác công chiếm.

Cuối cùng bọn họ đã lên kế hoạch bắt cóc thủ lĩnh tuyệt đối của tộc Tỳ Hưu, tộc trưởng trẻ dã tâm bừng bừng.

Khi tộc trưởng bị trói, cong lo lắng tộc Tỳ Hưu không chịu buông tha?

Những người Mã Môn vẻ mặt tàn nhãn, dùng sức đem túi áp giải Thần thắt lên đầu Giả Tỳ Tu.

Một giây sau, khói đột ngột bốc lên, Mã Môn ám đạo không thông, dùng sức một chút ——

Trống không.

Khi lớp bụi tan đi, bất kể là hình người hay hình thú, đều không thấy một bóng nào.

“Tìm!” Đầu lĩnh người Mã Môn lạnh giọng quát lên, “Thú tộc bị lá bùa ám bên trong đều không có linh lực, hẳn chạy không xa, phân công nhau tìm!”

Trên nhánh cây bên cạnh, Giả Tỳ Tu, người đã trở về nguyên hình, đang cuộn mình trên cành cây, mặt trầm như nước nhìn đám người Mã Môn tản ra.

Nguyên hình của mỗi Tỳ Hưu đều không giống nhau, Giả Tỳ Tu hay lo xa, che giấu thông tin bản thể, làm cho những kẻ muốn động thủ vì kiêng kỵ nguyên hình nên không dám tùy tiện ra tay. Coi như có ra tay, thì cũng dễ bỏ mất mục tiêu vì nguồn thông tin quá kém.

Người Mã Môn nằm mơ cũng không nghĩ tới nguyên hình của vị tộc trưởng tộc Tỳ Hưu là gì...

Trên nhánh cây Giả Tỳ Tu cười lạnh nghĩ.

Ngay khi hắn nhếch miệng cười, sợi tóc vốn đang ngậm trong miệng liền trôi nổi bồng bềnh từ đó rơi xuống.

Là “Vô thượng Kim Bảo“. Vừa nãy Giả Tỳ Tu bị rút lấy sức mạnh bên trong, miễn cưỡng điều động linh lực dịch chuyển tức thời, thoát một kiếp.

“Vô thượng Kim Bảo” mất đi năng lượng nên màu sắc ảm đạm, từ từ rơi xuống như một cành liễu khô héo.

Giả Tỳ Tu cũng không có ý định duỗi móng vuốt đi mò, “Vô thượng Kim Bảo” đã qua sử dụng cũng vô giá trị.

Cần phải tìm “Vô thượng Kim Bảo” mới.

Hắn đang nghĩ.

Một sợi tóc có năng lượng quá ít...

Kim quang chợt lóe lên, Giả Tỳ Tu định mắt lại, vừa vặn nhìn thấy Hàn Bạc bước ra từ nhà hàng Tỳ Hưu, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời chói lọi mà lay động.

Giả Tỳ Tu bỗng cảm thấy phấn chấn.

Vô thượng Kim Bảo.

Một đầu vô thượng Kim Bảo!

Giả Tỳ Tu nỗ lực nhảy lên ngọn cành hai lần, đang tính toán làm sao để lén lút bứt hai cọng tóc thì nghe thấy tiếng vô thượng Kim Bảo di động mở miệng nói.

“Ta biết hạn mức đã dùng hết rồi... Nhưng vị tổng tài quỷ hẹp hòi xấu tính đó thực sự keo kiệt và không cho trả góp.”

Vị tổng tài quỷ hẹp hòi xấu tính:...

Hung thú trên nhánh cây đột nhiên hắt hơi một cái.

“... Chỉ cần đưa cho ta hai đồng vàng như ngoại lệ, nếu không thì bữa tối của ta phải làm sao bây giờ? Người đi rừng có bắt được thức ăn tươi không?”

Tiểu mị ma không biết đang cùng ai nói chuyện, cái đầu màu vàng đung đưa dưới bóng cây làm Giả Tỳ Tu hoa mắt trong lòng ngứa ngáy.

Mắt hắn bị những sợi tóc vàng xâm chiếm, vô thức bước hai bước về phía trước.

Răng rắc

Một tiếng vang nhỏ.

Nguy rồi.

Giả Tỳ Tu trong nháy mắt tỉnh táo, nhưng đã quá muộn.

Những cành cây và lá mỏng manh không thể chống đỡ nổi sức nặng của một thần thú hung mãnh, chúng gãy một cái, Giả Tỳ Tu ngã xuống đất như một cái tát vào mặt, đến mức mắt nổ đom đóm.

Hắn chưa kịp bình tĩnh lại thì giật mình cảm thấy thân thể bay lên không và được ai đó xách lên.

Trái tim Giả Tỳ Tu chùng xuống.

Ai chẳng biết Tỳ Hưu thân mang dị bảo, phú khả địch quốc[15], biết bao nhiêu dị tộc như hổ rình mồi, khát vọng cướp đoạt tài phú, huống chi phụ cận là lãnh địa của mị ma, nếu rơi vào tay mị ma...

[15] Phú khả địch quốc: dịch nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước

Không chỉ có kho báu trông mà thèm. (ý là thèm chịch nữa á:)))

Giả Tỳ Tu kinh nghi bất định[16] ngẩng đầu và bắt gặp một đôi mắt màu tím tuyệt đẹp.

[16] Kinh nghi bất định: mơ hồ, không có gì rõ rệt

Đôi mắt của mị ma...

Giả Tỳ Tu gần như nghẹt thở, nhất thời không nhận ra mái tóc vàng phấp phới trước trán của mị ma kia chính là “Vô thượng Kim Bảo” mà hắn vừa nãy mơ ước.

Một giây sau, Giả Tỳ Tu cảm thấy bụng mình như bị chọc vào, cơ thể tròn trịa của hắn bắt đầu xoay tròn như một quả bóng có sức mạnh.

Một giọng nói nhẹ nhàng như suối vang lên từ trên cao vang lên.

“A, bữa tối đây rồi.”

**************************************

Editor có lời muốn nói:

Happy Lunar New Year 2022~~~

Chúc các bạn có một năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và thành công trong học tập nha

Bộ này mình nghĩ mình sẽ lết lâu lắm đây nên các bạn nhớ mong chờ các chương sau nha

Love u all

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.