Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Rốt cuộc Tần Kiêu vẫn không tính tự tay xử lý Văn Nhàn và Phí Hàng, anh giao bọn họ cho cảnh sát. Hai người đó từng làm cái gì thì pháp luật sẽ tuyên án, anh không thể làm người phán quyết được.
Do Tô Lăng đối xử dịu dàng với tên "tội phạm" như anh nên anh cũng để lại sự nhân từ cuối cùng.
Pháp luật sẽ khiến bọn họ vì những gì mình làm mà trả một cái giá thật lớn, con dao đồ tể trên tay, sự hung ác được giấu đi, âm thầm bị phong ấn.
Anh muốn gìn giữ cả đời của mình để dành cho cô gái mình đem lòng yêu mến. Anh muốn trở thành người cực kỳ tốt trong lòng cô.
Văn Nhàn vốn muốn con gái ruột của Trịnh Doanh Quân trở thành người tình không bao giờ thấy được ánh sáng của Tần Kiêu, để con gái nuôi của nhà họ Đổng tự tay đối phó với đứa con hoang này. Vì vậy bà ta gạt Tần Kiêu và Tô Lăng, cũng đã nói với Trịnh Tiểu Nhã rằng Tô Lăng là đứa bé chưa chết năm đó từ lâu. Song kế hoạch lại hỏng, bà ta đã tiêu xài hết tất cả những gì ông Tần để lại cho mình nên bây giờ chẳng còn gì.
Ngày bị đưa đi, Văn Nhàn không có chút cao quý của bà chủ, dường như trong mắt tràn đầy tia máu, bà ta gào thét: "Tần Kiêu, tao là mẹ mày, cái thằng điên kia, mày vì một người phụ nữ mà đối xử với tao như vậy!"
Tần Kiêu đặt ngón tay lên môi: "Suỵt!"
Anh cong môi, trong mắt không có chút ý cười nào: "Bà Văn nói đúng, tôi là thằng điên, vì vậy hôm nay bà có thể còn sống mà chờ được xét xử là nhờ "người phụ nữ" trong miệng bà đấy. Vào tù rồi thì nhớ hận tôi này, đừng hận em ấy, bà cũng đừng phạm sai lầm nữa, người điên đều rất hẹp hòi."
Bóng dáng của bà Văn cũng biến mất, anh vỗ nhẹ khóm tường vi rồi khẽ chậc một tiếng.
Đến đầu tháng Chín là sinh nhật 70 tuổi của ông cụ nhà họ Đổng.
Tần Kiêu nhận được thiệp mời, anh cúi đầu nở nụ cười. Anh cảm thấy nên mang công chúa nhỏ về nhà, chắc chắn vẻ mặt "anh trai hoàng tử" thật sự của cô sẽ rất tuyệt vời, mà anh à, ác long chỉ cần mỉm cười là được.
Khi đó công chúa nhỏ của anh đã trở về nhà trọ của cô.
Đường Tư tới thăm cô, xúc động muốn xỉu: "Sao trước đây em bảo muốn ra nước ngoài, tạm thời rút khỏi giới giải trí? Chị với chị Thanh đều ngạc nhiên lắm luôn, em không biết chứ bây giờ em đang hot, nếu không đóng phim thì chị sẽ thấy rất tiếc."
Tô Lăng vụng về nói lại mấy lời tên khốn Tần Kiêu kia đã dạy mình lấp liếm.
Không biết Tần Kiêu làm sao, nói chung lúc trước Tô Lăng "tuyên bố" tạm thời rút khỏi giới thì bên Tinh Thần lại ngầm cho phép, tận hôm nay vẫn không hủy hợp đồng.
Hiện tại là sinh nhật chủ tịch của Tinh Thần, rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng cũng phải đi.
Đường Tư vui vẻ chuẩn bị quần áo cho Tô Lăng.
"Chủ tịch nghiêm nghị cực nhưng kệ đi, tụi mình không cần tiếp xúc với những người quyền quý như bọn họ, tới lúc đó bé Lăng đến ngồi một chút, ăn một chút, quá lắm là tụi mình tới đứng coi xa xa thôi."
Tô Lăng: "..."
Cô khó khăn đáp dạ.
Song hôm sau Tần Kiêu lại trực tiếp lái xe đến đón Tô Lăng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn luôn căng thẳng, Tần Kiêu nhíu mày: "Em sao vậy?"
"Tần Kiêu." Âm thanh của cô mềm nhũn: "Đường Tư bảo... Chủ tịch rất nghiêm nghị."
Anh không nhịn cười được, thầm hiểu Tô Lăng cũng không có khúc mắc với Trịnh Doanh Quân và Đổng Hựu, ba mẹ yêu cô, chết ở trong biển lửa rồi để cô sống sót. Còn người ông xa lạ này hiển nhiên sẽ khiến tâm trạng của cô phức tạp.
"Ừ, nghe nói rất dữ."
Trong mắt cô ướt sườn sượt, dáng vẻ hơi bất lực: "Vậy làm sao đây?" Cô có chút sợ hãi, suy nghĩ rằng hay mình đứng xa nhìn là được?
Tần Kiêu nhẹ nhàng cười: "Nhà họ Tần của anh còn giàu hơn ông cụ, ông cụ dám dữ với em thì em cứ nói em là bà Tần được không?"
"Tần Kiêu!"
"Hửm?"
"Anh nói hay quá nhỉ, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà!"
Anh mềm lòng không chịu nổi, thấp giọng bảo: "Đừng sợ, anh ở đây."
Cô đỏ mặt, cắn cắn môi rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sinh nhật lần thứ 70 của ông cụ Đổng làm rất hoành tráng.
Đổng Húc coi như là cháu trai của cụ, cũng là nửa chủ nhân của bữa tiệc.
Cúc áo sơ mi của anh ta được cài cẩn thận và kỹ lưỡng, đeo kính gọng vàng, có hương vị nghiêm túc và cấm dục.
Anh ta không cần lấy lòng bất cứ ai, sẽ có vô số người tiến tới móc nối với anh ta.
Đạo diễn trẻ tuổi nhất trong nước, cậu chủ nhỏ của nhà họ Đổng.
Lúc Tần Kiêu đi vào thì tất cả ánh mắt của mọi người cũng dời sang.
Chuyện này đều có lý do cả, người như cậu Tần rất kiêu ngạo, anh không nể mặt thì dứt khoát không đi. Nếu anh đi, đấy có nghĩa là được nhà họ Tần coi trọng.
Mọi người biết đây là ma quỷ, anh trực tiếp nuốt hết cổ phần trên tay bà Văn, bây giờ là chủ nhân danh xứng với thực của nhà họ Tần. Có trời mới biết gia sản nhà họ Tần tích góp bao nhiêu năm đều lọt vào tay tên ma quỷ chưa tới 30 tuổi, mất hết tính người này.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi vào người Tô Lăng đứng bên cạnh anh.
Năm nay Tô Lăng 21 tuổi, gương mặt xinh đẹp, đẹp đến mức khó mà kham nổi và khiến người khác ngạc nhiên.
Cô khoác tay Tần Kiêu, mềm mại như một nụ hoa mới nở.
Đổng Húc đen mặt, lạnh lùng nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu cười nhạo: "Lăng Lăng ngoan, chúng ta tới chào hỏi anh họ của em nào."
Cô vừa tức vừa mắc cười, cũng chẳng biết đánh giá tên khốn này thế nào: "Tần Kiêu, anh có thể đừng đáng ghét vậy không hả?"
Biết rõ Đổng Húc từng thể hiện tình cảm với cô, dù tình cảm không đậm lắm nhưng vẻ mặt của Đổng Húc cũng đã đen như đáy nồi. Tần Kiêu còn xấu xa như vậy.
Sắc mặt Tần Kiêu không đổi: "Giỡn."
Nhưng Tần Kiêu là khách có thân phận đặc biệt, Đổng Húc được dạy dỗ rất tốt, anh ta vẫn theo thủ tục tới chào hỏi Tần Kiêu như trước.
Tình anh em plastic mà.
Tần Kiêu cũng cười tự nhiên như kiểu người ác ý nói "anh họ của em" không phải anh vậy.
Tô Lăng lúng túng không chịu nổi.
Cũng may chẳng lâu sau ông cụ Đổng xuống, cụ chống gậy, sống lưng ưỡn thẳng vô cùng, xem ra khỏe mạnh lắm, ánh mắt vững vàng mà đôn hậu cẩn thận.
Toàn bộ bữa tiệc cũng không thấy bóng dáng của Trịnh Tiểu Nhã.
Tần Kiêu nhếch môi.
Ánh mắt ông cụ quét một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Tô Lăng.
Ông cụ nghiêm nghị cả đời, dường như lại đỏ mắt trong một thoáng.
Vì tôn trọng mà ông cụ Đổng vừa đi ra là cả phòng khách đều im lặng, sau đó ông cụ lên tiếng: "Bữa tiệc hôm nay không phải vì sinh nhật của tôi mà là vì cháu gái ruột vẫn luôn thất lạc của nhà họ Đổng. Tô Lăng, chào mừng con về nhà."
Phòng khách im lặng tới độ kim rơi cũng nghe được.
Bạn gái cậu Tần, bây giờ còn chưa tính là sao hạng A lại là cháu gái của ông cụ Đổng?
Đổng Húc chợt ngẩng đầu, Tần Kiêu cẩn thận và lễ phép mỉm cười, anh nói với Tô Lăng đang ngơ ra: "Đi đi em."
Tô Lăng tiến lên rồi đỡ lấy tay ông cụ.
Ông cụ thương yêu nhìn cô, nói một loạt mấy chữ tốt, rưng rưng nước mắt.
Trước đây Tô Lăng nghĩ tới rất nhiều chữ trường hợp như ông cụ không nhận cô, cảm thấy không thể tin, chẳng ngờ ông cụ tổ chức bữa tiệc vì cô, hơn nữa còn chào đón cô về nhà.
Cô vừa ngỡ ngàng vừa ngạc nhiên, còn còn vài phần cảm động và mừng rỡ.
Cô bị "người thân" hãm hại cả đời, dường như là hy sinh tất cả.
Nhưng người thân thật sự lại hận không thể đem đến cho cô những gì tốt nhất, đặt cô ở đầu quả tim mà cưng chiều.
Ông cụ dẫn Tô Lăng lên lầu.
Ông lấy album ảnh cho Tô Lăng xem, ông cụ chả có chút nghiêm nghị nào như Đường Tư nói, nhìn Tô lăng hệt bảo bối đã mất mà tìm lại được.
"Con à, đây là ba mẹ con. Con rất giống mẹ, thật sự rất giống."
Dáng vẻ người phụ nữ trong hình cũng không quá 20, yên tĩnh và dịu dàng, nụ cười ở khóe môi nhếch thành một đường cong nhẹ nhàng.
Còn người đàn ông cao lớn và đẹp trai bên cạnh bà là nhà khoa học tài ba, là cậu hai Đổng Hựu của nhà họ Đổng.
Bề ngoài của Tô Lăng và người phụ nữ trong hình giống cỡ năm phần.
Tô Lăng nhớ tới Trịnh Quân Doanh trước khi chết vẫn đau đáu việc mang cô ra ngoài, còn muốn cứu Vu Tiếu trước nữa.
Chắc chắn là một người rất tốt, rất dịu dàng, vì vậy Đổng Hựu yêu bà.
Lúc Tô Lăng xem hình thì bên ngoài có người gõ cửa.
Ông cụ vừa nghe người bên ngoài nói nhỏ thì vẻ mặt khẽ chìm xuống, ông dịu mặt nói với Tô Lăng mình phải ra ngoài.
Tô Lăng ngại không gọi ông nội, dù sao đối với cô bây giờ thì ông cụ Đổng chỉ là một người thân xa lạ mà thôi. Vì vậy cô gật đầu: "Ngài cứ bận việc đi ạ."
Ông cụ Đổng vừa mở cửa phòng bên cạnh đã thấy Tần Kiêu bắt chéo chân đợi ông, thanh niên này tràn đầy hơi thở côn đồ, nhìn là thấy không phải loại tốt lành gì.
Ông cụ tức đến độ muốn nện cho một gậy.
Tần Kiêu nhíu mày, không chút khách sáo: "Tôi nói tôi mang bảo bối của nhà họ Đổng về thì ông cụ phải đồng ý với tôi hai chuyện, cụ nhớ không?"
Ông cụ lạnh mặt: "Chắc chắn rồi, cậu Tần có yêu cầu gì?"
"Chắc tôi không gánh nổi một tiếng cậu Tần của ngài đâu, ông nội."
"..." Ai mẹ nó là ông nội của cậu! Đứa nên kêu thì không kêu, đứa không nên kêu thì kêu!
"Có gì mà yêu cầu đâu, thôi được rồi. Đầu tiên là bế Trịnh Tiểu Nhã cút xa chút, tôi biết ông cụ nuôi cô ta lâu như vậy, ít nhiều gì cũng khá có tình cảm. Nhưng ông cụ không nỡ ra tay thì con cháu như tôi chỉ đành tự tay làm. Lỡ làm việc không biết nặng nhẹ, ông cụ cũng đừng trách móc."
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Lúc dì Trịnh và Tô Lăng bị bắt, Trịnh Tiểu Nhã cũng chả ừ hử tiếng nào, trốn đi một mình, cũng không thông báo cho người nhà họ Đổng đúng chứ? Rốt cuộc vẫn không phải người một nhà, chậc, nhỏ như vậy đã không phải thứ tốt lành. Chỗ tôi có tài liệu này, tin rằng ông cụ xem rồi sẽ đồng ý cách làm của tôi."
Anh cũng không lo được nhiều, phần tài liệu này là Đổng Húc làm..
Là báo cáo thôi miên của Tô Lăng, ông cụ có tin kiếp trước kiếp này hay không chả quan trọng, dù sao Trịnh Tiểu Nhã cũng phải bị xử lý.
Ông cụ lặng im xem, hồi lâu trên mặt hiện ra vẻ suy sụp, song khí thế lại không giảm, ông thấp giọng đáp: "Được."
Tần Kiêu cười cười: "Thứ hai là tôi cũng thích bảo bối mà nhà ông cụ mới tìm về lắm, không biết ông cụ có bằng lòng bỏ những thứ yêu thích không nhỉ?"
"...!" Ông cụ hận không thể vả cây gậy vào mặt Tần Kiêu.
Có thể trở mặt với chủ nhân nhà họ Tần được không?
Cuối cùng đã thấy biết bao chuyện đời, ông cụ nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Đây là chuyện của cháu gái tôi, cậu thích Lăng Lăng thì con bé cũng phải thích cậu mới được."
"Này thì ông cụ không cần nhọc lòng đâu, cụ không phản đối là được."
Ông cụ thật sự không thích tên chó khốn khiếp này.
"Cậu Tần, ông cụ gọi cậu một tiếng cậu Tần là vì biết nhà họ Tần quyền thế, nhà họ Đổng không với tới. Tôi cũng không muốn Lăng Lăng ở bên cạnh cậu, lấy thực lực của nhà họ Đổng bây giờ, dù con bé lấy ai thì tôi cũng có thể bảo vệ, song gả cho cậu thì cuộc đời con bé lại nằm trong tay cậu. Con bé nó còn nhỏ, hiền lành ngây thơ, giống hệt với mẹ nó vậy, gặp người không tốt, cả đời đều bị bắt nạt đến chết. Tôi có nằm trong đất cũng sẽ không nhắm mắt."
Tần Kiêu không cười nữa.
Anh rút tài liệu nằm dưới cuối ra, giọng nói trịnh trọng mà trầm thấp: "Vì vậy tôi cho em ấy tất cả."
Tài liệu kia rất dày, viết đầy toàn bộ gia sản của anh.
Anh cho cô cả cơ nghiệp của tổ tiên.
Toàn bộ nhà họ Tần, cái gì cũng cho cô.
Ông cụ Đổng không thốt được lời nào.
Hồi lâu cũng chỉ thở dài, tổ tiên nhà họ Tần mà biết chủ nhân của cả một dòng họ lại phóng túng u mê vì một người phụ nữ, chắc tức đến mức đội mồ sống dậy quá!