Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tô Lăng xin nghỉ một tuần nhưng ngày thứ hai bà ngoại tỉnh lại đã kêu cô trở về trường.
Bà là một người rất độc lập và mạnh mẽ, ngay lập tức cau mày nói: “Càn quấy! Mau trở về nhanh lên, con học tập thật tốt, diễn xuất thật tốt, đó mới là chuyện quan trọng!”
Tô Lăng gọt táo cho bà: “Con muốn ở bên cạnh bà ngoại.”
Bà vẫn kiên quyết muốn cô về.
Tô Lăng sợ bà tức giận sẽ tổn thương cơ thể, vội vàng đồng ý.
Cô thu dọn đồ đạc xong rồi đi đến cửa, bỗng dưng bà ngoại lên tiếng: “Con nói với Hạo Ngôn là nhận một bộ phim, phim gì thế? Tháng mấy chiếu, bà muốn xem nhân lúc còn sống.”
Hốc mắt Tô Lăng khô rát, cô lấy đâu ra phim chứ? Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bà ngoại, cô cười nói: “Mười Hai Năm Phong Trần, chỉ mới bấm máy thôi, tiến độ khá chậm, có lẽ sang năm mới phát sóng.”
Gương mặt tiều tụy của bà ngoại lộ ra nụ cười vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Sang năm... Sang năm... Bà còn chờ nổi.”
Tô Lăng im lặng, khi xuống máy bay trở về thành phố B thì sự buồn bã trong lòng cũng không gạt đi được.
Nếu như rất nhiều chuyện đã định sẵn là sẽ xảy ra, vậy giờ này năm sau chính là lúc bà ngoại qua đời. Nguyện vọng lớn nhất của bà là có thể thấy Tô Lăng thành công, nhưng cô lại né tránh số mệnh mà không dám nhận phim.
Giờ học của cô đã đổi với lớp khác, bây giờ có về trường cũng chẳng làm gì.
Cô suy nghĩ một chút rồi dứt khoát bắt xe đến Thanh Ngu.
Trong balo còn tấm thẻ hơn bốn trăm vạn khiến cô đứng ngồi không yên. Bà ngoại có thể cứu được là nhờ có nó, dù sao cô cũng phải chính miệng cảm ơn hắn.
Thanh Ngu không phải công ty chính của Tần Kiêu, đây chỉ là một công ty điện ảnh và truyền hình dưới danh nghĩa hắn mà thôi.
Mười chín tuổi Tần Kiêu nghỉ học, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, doanh nghiệp nhà họ Tần rất lớn. Sau khi cha Tần Kiêu mất, một nửa cổ phần của Tần thị ở trong tay hắn, nửa còn lại là của mẹ hắn, Văn Nhàn.
Tô Lăng không hiểu tại sao Tần Kiêu lại kêu Quách Minh Nham đưa thẻ cho cô, người như hắn làm gì cũng hận không thể cho cô biết, sau đó lợi dụng điểm yếu uy hiếp cô, bắt cô phải làm mấy chuyện kỳ lạ.
Làm việc tốt không để lại tên, đây là lần đầu tiên.
Trên tòa cao ốc của Thanh Ngu có một màn hình LED cực lớn đang thay phiên nhau chiếu hình của tiểu sinh và tiểu hoa đán* đang ăn khách.
*nam nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng.
Màu sắc trên đó in vào trong mắt cô khiến con ngươi có phần khao khát và rực rỡ.
Tần Kiêu từ xa đi tới đã nhìn thấy cô đang ngẩng đầu lên.
Hắn cũng nhìn theo màn hình kia, người phụ nữ trong đó tên cái gì Trần, Tần Kiêu không nhớ rõ, lúc nghe cấp dưới báo cáo thì biết cô ta rất nổi tiếng. Nhưng cô ta kém xa Tô Lăng.
Tô Lăng xuất hiện ở đây khiến Tần Kiêu rất ngạc nhiên.
Gần đây hắn có bệnh, cứ chạy tới chạy lui ở cái công ty nhỏ Thanh Ngu này.
Hạ Tẩm không biết làm gì nên lên tiếng: “Tần thiếu, rốt cuộc ngài có muốn qua đó không?”
Làm sao dáng vẻ cứ lúc vui lúc lạnh thế này.
Tần Kiêu lườm cô ta một cái, đi về hướng Tô Lăng.
Hắn còn nhớ hôm đó cô đã tuyệt tình ra sao, vì vậy lúc này lạnh mặt, vô cùng thẳng thừng: “Tìm tôi có chuyện?”
Lúc Tô Lăng bất ngờ thấy hắn liền hoảng sợ, nhưng sau đó lại xấu hổ gật đầu một cái, nếu cô chẳng thiếu hắn thứ gì thì đương nhiên có thể khí khách vùng lên, song chẳng có cái lý đã chịu ơn người ta mà còn làm mình làm mẩy.
Cô lấy tấm thẻ ra, khom người với Tần Kiêu: “Cảm ơn Tần thiếu, tôi sẽ mau chóng trả cho ngài năm trăm tám chục ngàn kia.”
Thái độ của cô rất tốt khiến Tần Kiêu cong môi.
Hắn thuận tay nhận tấm thẻ. Đệt, trong đầu thầm nghĩ cái thằng nhóc Quách Minh Nham này không đáng tin chút nào, lại đi nói cho cô, nhưng cũng may, thoạt nhìn là chuyện tốt.
Đôi mắt hắn mang theo mấy phần ý cười: “Em trả thế nào? Khi nào trả?”
Tô Lăng cắn môi, hơi lúng túng, cô đã dùng hết tiền mua vé máy bay khứ hồi, bây giờ trong balo chỉ còn năm mươi đồng, hai xu và một thẻ sinh viên.
Cô nhìn vào mắt hắn, nói một cách nghiêm túc: “Trong vòng ba năm, tôi sẽ trả lại cho ngài.”
Đôi mắt cô trong trẻo như nước, hắn cười khẽ: “Nhưng lãi đâu, lãi thì thế nào?”
Tô Lăng sững sốt, dường như không nghĩ tới chuyện lãi suất này. Nhưng đúng là phải có lãi, dù sao ba năm cũng không ngắn, cô nghiêm mặt: “Ngài nói đúng.”
Hai má cô ửng đó, nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy... Lãi bao nhiêu?”
Tần Kiêu bày ra bộ dáng trầm ngâm, cúi đầu nhìn cô, cô ngượng ngùng đến mức hai to đỏ bừng, đề nghị với hắn: “Có thể tính theo lãi suất ở ngân hàng không?”
Đây là coi hắn như cho vay nặng lãi?
Tần Kiêu nhếch môi: “Không được.”
Cô nghĩ tới sự xấu xa của hắn, sắc mặt tái nhợt: “Vậy... Là bao nhiêu?”
Thấy hắn đưa tay, cô sợ hãi lùi về sau một bước. Tần Kiêu cười khẽ dọa dẫm: “Không được nhúc nhích, nếu không tăng gấp mười.”
Tô Lăng ngu người, mười... Mười lần?
Cô đã mượn trúng một cái động không đáy sao?
Lúc Tần Kiêu áp sát vào cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, quen thuộc nhưng lại không nồng như dự liệu. Không phải hắn thích hút thuốc à?
Cô có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn vứt hết mặt mũi. Nghĩ đến gấp mười lần là mất hết ý chí.
Tần Kiêu nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc dài của cô, mùa hạ nóng bức, tóc cô lại mềm và lành lạnh. Mềm không tưởng tượng nổi. Đáy lòng hắn rục rịch mấy ý đồ: “Tôi lấy lãi cái này.”
Cô mở to hai mắt, dùng ánh mắt như nhìn biến thái để nhìn hắn.
Hắn hừ lạnh: “Lãi suất là đi cắt tóc với tôi.”
Đây là một sự lựa chọn tốt, năm mươi đồng và hai xu trong balo đã quyết định thay cô, người đàn ông Tần Kiêu có mấy sở thích đặc biệt, cô hoảng hốt mở miệng: “Cắt... Cắt tóc.”
Dáng vẻ vừa tức giận vừa sợ hãi khiến hắn không nhịn cười được.
Thế nào lại... Yếu ớt như vậy chứ?
Nếu cô cứng rắn lên một chút... Thôi quên đi, hắn không táy máy tay chân với cô đã là kiềm chế lắm rồi.
Bên trong Thanh Ngu có chuyên viên tạo hình, cô nắm chặt quai balo. Nhìn bóng lưng cao ráo của người đàn ông trước mặt, càng nghĩ càng sợ. Hồi nhỏ nhà cô rất nghèo, bà ngoại sẽ đi bán tóc, mỗi lần tóc dài cũng đều trở thành tóc húi cua của con trai.
Nhưng bà ngoại không muốn cô cắt tóc, bà sờ đầu Tô Lăng: “Cháu ngoan, tóc của con quá mỏng quá mềm, người ta không muốn.”
Sau đó cô mới biết bà ngoại nói lung tung mà thôi, đấy là vì yêu thương cô.
Tô Lăng gọi hắn: “Tần Kiêu.”
Hắn quay đầu lại.
Thật ra không phải cô sợ cắt tóc húi cua mà là sợ cô trở thành “Tóc húi cua” thì không ai cho cô đóng phim nữa, như vậy tiền sẽ không trả hết, mãi mãi kéo dài.
“Có thể đổi điều kiện không?”
Tần Kiêu cười xấu xa: “Thành giao.”
Tô Lăng rất vui vẻ, hắn tiến lên một bước: “Hôn tôi một cái?”
Cô đỏ mặt, sau đó cúi đầu: “Tôi muốn đi cắt tóc.”
Tần Kiêu bị cô đáng yêu suýt chết.
Hoàn toàn quên mất người ta đang chê bai mình.
Lúc Tô Lăng ngồi lên ghế thì lo sợ như ngồi trên ghế điện. Cô biết ngay mà! Thiếu ai cũng không thể thiếu hắn!
Chuyên viên tạo hình rất cung kính: “Tần thiếu, cắt như thế nào ạ?”
Tần Kiêu nói: “Cắt tới đây, tóc mái ngang ngang trông mềm mại một chút.” Thẩm mỹ của Tần Kiêu hoàn toàn là của thẳng nam, vốn dĩ Tô Lăng đã rất mong manh dễ vỡ, nhìn cực kỳ mềm mại. Anh ta muốn cười nhưng cố nén lại.
Hiệu suất của chuyên viên tạo hình vô cùng cao, anh ta cắt nhanh, mái tóc ban đầu của Tô Lăng dài đến eo cuối cùng trở thành dưới vai một chút. Tóc mái trở thành mái bằng.
Chuyên viên tạo hình nghĩ rằng sẽ không ra trò trống gì nhưng kết quả nhìn Tô Lăng càng ngoan ngoãn càng đáng yêu hơn nữa.
Trợ lý của anh ta cũng muốn đi tới nựng mặt cô gái kia.
Từ nhỏ khiếu thẩm mỹ của Tô Lăng đã lệch lạc, cô chỉ biết sơ sơ cái gì gọi là xinh đẹp, cơ mà trình độ nhận biết lại không rõ. Vì vậy luôn luôn không biết giá trị nhan sắc bản thân và loại như Đường Vi Vi, Trịnh Tiểu Nhã là khác nhau.
Cô quay lại nhìn Tần Kiêu, song hắn quay đầu sang chỗ khác.
Rất xấu sao? Tô Lăng lạc quan nghĩ, không quan trọng, dù gì cũng không phải “Tóc húi cua“.
Tô Lăng đứng dậy, đeo balo lên, hỏi chủ nợ Tần thiếu: “Tôi có thể đi chưa?”
Cô thật sự muốn đi.
Từ đầu đến cuối Tần thiếu vẫn không nhìn Tô Lăng: “Đi thôi.”
Tô Lăng theo sau lưng hắn đi ra ngoài.
Tầng trệt của Thanh Ngu rất trống trải, vì là nơi tụ tập của mấy ngôi sao lớn nên các biện pháp an ninh làm vô cùng khá.
Lúc bọn họ định quẹo thì cô vẫn còn đang nghĩ trong ba năm làm thế nào mới kiếm đủ năm trăm tám chục ngàn.
Kết quả bỗng nhiên bị người khác kéo vào lồng ngực.
Theo bản năng cô giãy giụa, Tần Kiêu dùng hết sức ôm cô lại: “Xin em đừng có nhúc nhích được không, ôm một chút thôi mà, em muốn mạng của ông đây sao?” Con mẹ nó hắn không nhịn được, nhịn kiểu này quá cực khổ.
Đây đúng là ngay cả sợi tóc cũng quyến rũ hắn.
Tô Lăng bị dọa hết hồn, không phối hợp với hắn tẹo nào: “Tần Kiêu, anh buông tôi ra.”
Hắn không buông nổi, vớ va vớ vẫn dỗ cô: “Ôm một phút, ồ không mười giây giảm một trăm ngàn, được không?”
Đôi mắt Tô Lăng đỏ lên, tại sao tính tình của hắn vẫn như thế! Vừa ngang ngược vừa vô sỉ.
Tô Lăng ác độc dẫm xuống chân Tần Kiêu, hắn đau tới hít hà nhưng lại đặt cằm vào hõm cổ của cô, càng gần cô hơn. Hương thơm của cô gái như cây dành dành tháng năm, hắn có loại cảm giác muốn say mê và đắm chìm ở trên người Tô Lăng.
Tần Kiêu thật sự sắp điên rồi, đậu mé hắn suy nghĩ hơn một tháng!
Tô Lăng không vùng ra được, cô vừa tức vừa xấu hổ, hốc mắt đỏ lên.
Tần Kiêu phát hiện không đúng, vội vàng buông cô, nhìn thấy mắt cô ửng đỏ thì rốt cuộc mới ý thức được mình vô sỉ: “Đừng khóc, Tô Lăng, em khóc cái gì chứ?”
Cô cúi đầu, nhìn vào mũi giày.
Tần Kiêu chưa từng dỗ ai, hắn nói: “Là tôi khốn nạn được không?”
“Không cần em trả tiền nữa, nãy giờ đều trêu em thôi.”
“Không phải em đạp tôi sao? Nếu em vui vẻ thì lại đánh tôi nhé?”
Tô Lăng mím môi, không để hắn thấy mắt cô đỏ lên, cô đi thẳng ra cửa Thanh Ngu. Có lẽ đối với hắn, đây chỉ là một trò chơi không quan trọng, nhưng với cô thì đó là ép buộc cô tiến vào con đường của đời trước.
Tần Kiêu đuổi theo rồi nhìn cô ngồi lên taxi.
Hắn buồn bực nới lỏng cà vạt.
Mẹ nó sao hắn dỗ được chứ, cái dáng vẻ mềm mại đó của Tô Lăng, hắn nhịn được mới lạ.
Tần Kiêu trở lại phòng làm việc, nhớ tới đôi mắt khát vọng kia khi nhìn màn hình LED, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hạ Tẩm: “Bộ phim lần trước đã quay xong chưa?”
Hạ Tẩm đã hiểu: “Mười Hai Năm Phong Trần?”
“Ừ.”
“Vẫn chưa, đạo diễn nói với tôi rằng kế hoạch ban đầu là sẽ bấm máy vào tháng hai năm sau.”
Tần Kiêu: “Tháng này bắt đầu quay.”
Hạ Tẩm không hiểu hắn đang làm gì nhưng nghe theo là công việc của cô ta: “Vâng, để tôi liên lạc với đạo diễn.”
Tần Kiêu cúp điện thoại chợt thấy con thỏ màu hồng được đặt trên bàn một cách đứng đứng đắn đắn.
Hắn cầm lên, nhẹ nhàng thở dài. Tần Kiêu nghĩ đến dáng vẻ của cô thành thực nghiêm túc bảo nó không đáng giá.
Hỏi con thỏ: “Có chút lương tâm được không?”
Thỏ không trả lời, hai lỗ tai mềm mại rũ xuống. Tần Kiêu nhớ tới cảm giác mà cơ thể vừa mềm vừa thơm kia ở trong ngực mình, hắn cười cười kéo lỗ tai nó: “Tôi thua, là tôi vô sỉ được chưa.”