Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 65: Chương 65: Rời khỏi




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Đối với Tô Lăng, thời gian như thế trôi qua rất nhanh, cô không ăn được gì, cũng không nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét của Tần Kiêu, bây giờ anh sẽ không đi sớm về trễ như ngày thường nữa, dường như mỗi lần cô mở mắt ra đều có thể thấy anh.

Anh nói chuyện với cô, cô đáp lời một cách bình tĩnh.

Hình như có vẻ ngoan ngoãn hơn.

Trong lòng Tần Kiêu nhen nhóm một loại hoảng sợ cực kỳ to lớn: “Trước đây, dù Tô Lăng tức giận hay đau khổ cỡ nào thì cô luôn phấn chấn và bừng bừng sức sống, giờ đây cô như mất đi một phần sức sống, là kiểu ngoan ngoãn mặc cho người khác sắp xếp.”

Tháng Bảy sau đó, tất cả tường vi trong vườn đều tàn úa.

Tần Kiêu ôm cô, xoa xoa gò má Tô Lăng, thay cho cô một bộ sườn sám màu xanh biển rồi đưa cô ra ngoài.

Bộ âu phục anh mặc trên người là cùng kiểu với cô.

Cô hai mươi tuổi, xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy thảng thốt, dù hôm nay yếu ớt nhưng tỉ lệ quay đầu vẫn là trăm phần trăm.

Anh sợ điều hòa trong xe sẽ làm cô thấy khó chịu nên hạ cửa xe xuống phân nửa. Gió lạnh bên ngoài lùa vào, tóc bên gò má cô tinh nghịch tung bay.

Tóc cô đã chấm eo từ lâu.

Trong mắt cô chứa nét trong trẻo của một cô gái nhưng dáng vẻ lại có chút yêu kiều và quyến rũ.

Tô Lăng không hỏi bọn họ đi đâu, cho đến khi nhìn thấy ba chữ “Cục dân chính” to đùng thì cô mới chợt quay đầu nhìn Tần Kiêu.

Tần Kiêu cũng đang nhìn cô.

Hồi lâu sau anh mới nở một nụ cười dịu dàng: “Lăng Lăng, chúng ta kết hôn đi.”

Anh chờ cô từ chối, tất nhiên khả năng cô đáp “Được thôi” là cực nhỏ. Nhưng cuối cùng, cô khẽ cười rồi gọi anh: “Tần Kiêu? Hay là gọi “anh” nhỉ? Dù gì cũng có quan hệ mà, tuy không trong ba đời, luật pháp cho phép nhưng không lẽ trong lòng anh không cảm thấy rất tệ sao?”

Lúc cô nói những lời này không có sự châm chọc, cũng không có nỗi chán ghét, chỉ đang trình bày một sự thật mà thôi.

Bàn tay đang cầm hộ khẩu của anh hơi run rẩy, trong đầu là một đống hỗn loạn.

Mấy tháng này, anh đã hoàn toàn biến thành ông chủ của Tần thị, không cần lo lắng về mấy thủ đoạn mà Văn Nhàn muốn đối phó với Tô Lăng nữa, anh đã đủ sức để bảo vệ cô. Song Tần Kiêu hao hết tâm tư giấu giếm cô, cô lại biết hết tất cả.

Anh thậm chí không dám mở miệng hỏi cô biết bao nhiêu.

Tần Kiêu ép chính mình tỉnh táo lại, thầm phân tích. Rất dễ tra được quan hệ chị em họ của mẹ Tô Lăng là Vu Tiếu và Văn Nhàn, nhưng tất cả chuyện mà bố của Tô Lăng và bà ngoại làm thì khó mà tra ra.

Nhưng không có bức tường nào trên đời này là không lọt gió, những chuyện này chỉ cần có manh mối thì sẽ luôn tra được.

Tần Kiêu nghĩ đến Đổng Húc, bỗng dưng con ngươi lạnh đi.

Trông Tô Lăng bây giờ thì có thể không chỉ biết đơn giản về thân thế như vậy.

Ít nhất là cô đã biết tới bà ngoại lẫn người bố ở ngoài kia đều đang điều khiến cô. Bà ngoại cô, thậm chí dùng cái chết để kiểm soát tình cảm của cô.

Vì vậy cô sống cả đời mà cảm thấy đau đớn.

Cô quá mệt nên mới ngủ.

Trong giấc mơ thì yên lòng, chẳng có gì cả, không có kẻ đáng ghét như anh, cũng sẽ không có những người hèn hạ kia sẽ tổn thương cô.

Cô cố gắng để sống tốt nhưng cả thế giới đều đáp trả cô bằng sự tàn độc.

Bỗng dưng trái tim anh đau đến độ vỡ tan thành từng mảnh.

“Lăng Lăng, em nghe tôi nói, bọn họ xấu xa là chuyện của bọn họ, em phải sống thật tốt. Không cần bọn họ được không em? Quên đi những thứ đó và ký ức của đời trước, quên đi tất thảy, chúng ta sẽ sống thật tốt, tôi...”

“Tần Kiêu.” Cô nhẹ giọng bảo: “Tôi không quên được, cũng không thể quên. Anh có thể thôi miên tôi, nhưng chính anh cũng biết rằng thôi miên không phải là phép thuật thần kỳ gì, cũng chẳng ai có thể đảm bảo là lần sau tôi sẽ ngu dại hay điên rồ, mỗi lần tôi nhớ lại thì sẽ hận anh thêm một chút. Anh tồn tại nhưng nếu như ngay cả mình là ai cũng quên mất, lúc đó sẽ rất đáng sợ.”

Cô nhìn anh: “Anh bằng lòng quên tôi sao?”

Con ngươi anh lạnh đi, đen như mực, hệt như màn đêm tĩnh lặng.

Vì thế cô đã cười: “Anh xem, anh cũng không chịu quên tôi mà. Anh sẽ luôn không học được một điều, những gì mình không muốn thì đừng bắt người khác làm.”

Thật ra Tô Lăng hiếm khi nói phải trái với anh, bởi vì cơ bản, cậu Tần tiếng tăm hiển hách bên ngoài không phải là một người sẽ nói phải trái.

Song hôm nay cô kiên nhẫn hơn dự tính: “Anh ép tôi thích anh, nhưng nếu tôi ép anh không thích tôi thì sao? Anh muốn ở bên cạnh tôi, nhưng nếu như tôi ép anh rời đi thì sao? Anh có quyền có thế, tôi một thân một mình. Nhưng anh luôn quên một điều, tôi có một vũ khí mà anh không có.”

Vũ khí kia gọi là yêu.

Anh yêu tôi, mà tôi lại không yêu anh.

Vì thế anh có tiền có thế cũng vô dụng, vui buồn của anh phụ thuộc vào giọng nói của tôi, phụ thuộc vào một cái nhếch môi của tôi.

Cô không cần nói nửa đoạn sau thì anh cũng hiểu.

Từ trước đến giờ, anh chưa từng thông minh hơn cô.

Tần Kiêu chán nản phát hiện, thật ra bố và bà ngoại của Tô Lăng đã thành công. Anh yêu Tô Lăng, bọn họ mang cô đến bên cạnh anh, anh yêu cô vô phương cứu chữa. Thế nên anh đối phó Văn Nhàn, khiến bà mất hết thực quyền.

Tư chất tâm lý của Văn Nhàn cũng không vững, lúc trẻ làm nhiều việc xấu, cũng từng hưởng thụ một đời ngạo nghễ, thế nhưng khi về già lại chẳng có gì, từng giây từng phút đều sống trong đề phòng và được mất, chênh lệch như vậy là sự báo thù lớn nhất đối với bà ta.

Mà anh thì sao, anh cố chấp và bệnh hoạn.

Nhưng cô ngây thơ trong trẻo, rất ngoan, rất tốt đẹp.

Mỗi một lần cô thốt ra chữ không yêu sẽ khiến trái tim anh máu tươi đầm đìa, anh cũng là người trần mắt thịt, cũng biết đau mà.

Nhưng đi đến tận bây giờ, anh đã hết cách.

Không nỡ buông tay, không dám tiến về phía trước.

Xiềng xích mang tên tình yêu kia quấn chặt lấy anh, mặc cho tay anh ngút trời song vẫn không thể phá vỡ đoạn xích đó.

Giọng cô có chút yếu ớt, thấp giọng nói: “Tần Kiêu, tôi rất mệt, chúng ta về thôi.”

Hốc mắt của anh đau xót, cuối cùng chỉ có thể đáp: “Ừ.”

Tả Ấn lại đến nhà họ Tần để tư vấn tâm lý cho Tô Lăng.

Anh ta kiểm tra xong thì nói chuyện với Tô Lăng một hồi.

Cô phối hợp rất ngoan, cuối cùng nhìn Tả Ấn bằng đôi mắt sạch sẽ: “Bác sĩ Tả, tôi bị bệnh sao?”

Tả Ấn cũng cảm thấy hơi chua xót, anh ta lắc đầu, nhẹ giọng vỗ về cô: “Không có, cô không bị bệnh, tin tôi đi, tất cả rồi cũng sẽ tốt lên thôi.”

Cô cong môi, đôi mắt cũng cong thành nửa vầng trăng non, sau đó cô gật đầu, hoàn toàn chứa đựng sự tin tưởng: “Vâng!”

Tả Ấn đi ra ngoài, Tần Kiêu đứng trước cửa hút thuốc, hốc mắt người đàn ông đỏ tươi, khói lượn lờ ngoài cửa.

Tả Ấn chậc một tiếng, thật ra lâu rồi Tần Kiêu không hút thuốc.

Tô Lăng ở đây thì Tần Kiêu bằng lòng trở thành một anh tốt nhất, người như anh ấy à, nếu đã nhận định thì dù có cho đi nhiều hơn nữa cũng sẽ không tiếc nuối.

Giọng anh khản đặc: “Em ấy sao rồi?”

“Tình hình không ổn lắm, tôi cũng chả phát hiện được chỗ nào có vấn đề, nhưng quá nửa là tâm bệnh.” Từ trước đến giờ Tả Ấn chưa từng mặc áo blouse, anh ta mặc áo sơ mi trắng, cắm tay vào túi quần: “Người xưa có một câu, chắc cậu nghe rồi, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Tâm bệnh của cô ấy không chỉ là cậu mà còn là tất cả mọi người, tất cả mọi người đang ép cô ấy phải đi một đoạn đường mà cô ấy không thích, vì có kỳ ngộ nên cô ấy mới có thể sống lại một lần nữa.”

Tần Kiêu im lặng.

“Đã tìm được bố của Tô Lăng chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tả Ấn nhíu mày: “Cậu cũng không tìm được, chẳng lẽ ở ẩn trong cái hốc rừng hốc núi nào à?”

Tần Kiêu cũng phiền muộn vì chuyện này, nhưng bây giờ lòng của anh đều dốc vào Tô Lăng, vừa nhắm mắt là cô nhút nhát hỏi anh, có phải cô trộm được một kiếp này thì sẽ sớm kết thúc không, rồi sẽ có ngày cô thiếp đi, ngủ qua 24 giờ cũng không tỉnh lại nữa không.

Tần Kiêu cảm thấy khói thuốc dày đặc khiến người khác ngạt thở, anh dập điếu thuốc, há miệng thở sâu.

Tả Ấn nghiêm mặt: “Tần Kiêu, anh em mấy năm, tôi giúp cậu chọn.” Anh ta nói: “Cậu buông tay đi.”

Lẫn trong bầu không khí tháng Bảy là sự hanh khô làm người ta hơi buốt người. Từng sợi không khí tan vỡ, biến thành kim khâu rồi ghim vào trong phổi.

Hốc mắt Tần Kiêu bỗng dưng đỏ lên.

Ngày cuối cùng của tháng Bảy, vốn là nhiệt độ cao tận 30 mấy độ chợt hạ xuống, bầu trời tối tăm, xuất hiện một cơn mưa nhỏ.

Mưa nhỏ rả rích, toàn bộ thành phố B cũng bị bao phủ trong màn mưa.

Tô Lăng hé miệng cắn một miếng kem vị matcha, cô ngắm nhìn dòng người vội vã trên đường phố, hồi lâu mỉm cười thành tiếng.

Cô đã trở lại căn hộ nhỏ của mình.

Sau hôm Tả Ấn đến, Tần Kiêu lập tức đưa cô về nhà. Khi màn đêm buông xuống, cô biết phải đi rồi, là vé máy bay tối nay. Truyện Full

Hôm nay cô đã có tiền thù lao của bộ “Tù Nhân” trong thẻ, xài tiết kiệm một chút thì cơm áo nửa đời sau sẽ không thành vấn đề.

Cô không nhận lấy tấm thẻ Tần Kiêu đưa, trong thẻ kia là một chuỗi con số trời ơi đất hỡi. Cô đặt trên khay trà ở phòng khách.

Cô biết có lẽ sẽ có ngày anh không nhịn được mà trở lại, thấy cái thẻ đó thì sẽ cầm đi thôi.

Lúc Tô Lăng ra sân bay đã che chắn mình lại cẩn thận, trước kia Lâm Thanh đã dạy cô cải trang thế nào để ra ngoài người ta không nhận ra, hôm nay cô làm mọi thứ rất khá.

Tô Lăng không chỉ mua một vé máy bay, vì để phòng ngừa, cô sẽ bay qua bảy, tám nước gì đó.

Mục đích của cô chính là nhiều thành phố như vậy, biển người mênh mông, muôn nghìn chúng sinh, anh đi đâu để tìm được cô chứ?

Giây phút máy bay lao lên bầu trời, cô lẳng lặng nhìn tầng mây ngoài cửa sổ.

Bóng đêm dày đặc, không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài lắm, cũng chẳng thấy được trời mưa.

Tối nay là ngày lạnh nhất tháng Bảy.

Cô đánh cược đúng rồi.

Thật ra thì lồng ngực có hơi đau.

Cuối cùng thì được anh yêu là một thứ vũ khí sắc bén, cô không có gì để dựa vào nhưng khi tay cầm thứ đồ sắc nhọn đó, ngay cả anh cũng không có sức để phản kháng.

Anh rất yêu cô, rất yêu cô.

Có thể sống vì cô, chết vì cô, song không dám nhìn cô chết, cũng sợ cô sẽ biến mất ở thế giới này. Chuyện tốt khi bọn họ biết cô sống lại là bắt đầu kính thần sợ quỷ.

Cô nhìn tầng mây.

Đây là vở kịch cô diễn tốt nhất trong hai đời, tốt đến độ cô có thể phô ra toàn bộ tình cảm, cũng giấu đi toàn bộ tình cảm. Cô của hôm nay là một diễn viên đã thật sự trưởng thành.

Vở kịch này chẳng có người xem, chẳng có ai trao vương miện cho cô cả.

Tô Lăng lấy di thư bà ngoại đã để lại ra.

Bên trong có rất nhiều thứ cô từng không hiểu, nhưng sau đó kết hợp với tin tức của Đổng Húc thì cô đã hiểu hết.

Thật ra bà ngoại đã nói mọi thứ cho cô từ lâu.

Đúng là hết thảy những thứ này đều là một hồi âm mưu, song không hoàn toàn là âm mưu. Bà ngoại nhanh chóng hối hận, cũng dần dần rút tay lại, bà kêu Tô Lăng trả tiền cho Nghê Lập Quốc, làm cô thất vọng, từ đó rời khỏi nhà, muốn Tô Lăng sống thật tốt. Mà bà qua đời cũng là vì muốn người trong bóng tối kia bỏ qua cho Tô Lăng, lúc bà ngoại mất, bà vô cùng thương cô.

Tô Lăng cũng không phải là kẻ chỉ có hai bàn trắng, cuộc đời của cô không hoàn toàn để người khác sắp xếp.

Nhưng toàn bộ những thứ này, Tần Kiêu lại chẳng biết.

Cô diễn một vở kịch đặc sắc nhất đời này, lừa mình, cuối cùng lừa cả anh.

Anh giam cầm cô hai lần, điều khiển hai đời của cô, mà cô... Trở về để trả lại anh một ván này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.