Edit + beta: sellsell2610
“Lăng Lăng, mau dậy thôi, sắp đến lượt cậu lên sân khấu rồi.”
Trong hậu trường tối tăm mờ ảo, cô thở hổn hển mở mắt ra. Trước mắt là một gương mặt dào dạt thanh xuân được trang điểm kỹ lưỡng. Nữ sinh giúp cô lau trán: “Mệt lắm sao mà có thể ngủ trong hậu trường vậy?”
Trái tim Tô Lăng nhảy lên kinh hoàng, cô sờ sau gáy của mình, không bị thủng thành một cái lỗ lớn, cũng không có máu đỏ tươi.
Trên sân khấu, giọng nữ sinh mềm mại truyền đến: “Mặc cho một hồi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng chỉ là trong giây lát, ta cùng với chàng, nếu còn có lần sau gặp lại, cũng chỉ giống như người qua đường mà thôi.”
Nếu làm lại một lần nữa, nếu làm lại một lần nữa...
Tô Lăng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt: “Vân Bố?”
Vân Bố ngẩn người: “Sao vậy? Sắc mặt của cậu rất kém, không thoải mái sao? Nhưng sắp đến lượt của chúng mình rồi, cậu lại là vai nữ hai, nếu xảy ra vấn đề đạo sư sẽ mắng chết cậu.”
Tô Lăng đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía, bối cảnh xung quanh màu đỏ sậm cùng với Vân Bố trẻ tuổi thanh xuân dào dạt. Cô có cảm giác cực kỳ hoang đường, cầm lấy gương nhỏ trên bàn, phản chiếu ra một gương mặt thanh thuần vô hại.
Tay Tô Lăng run rẩy nhấn mở điện thoại, trong chớp mắt màn hình sáng lên, Tô Lăng khóc thành tiếng.
Ngày 30 tháng 4 năm 2013.
Cô quay trở lại 5 năm trước.
Năm cô 19 tuổi, học năm hai đại học.
Tô Lăng nghẹn ngào che miệng, đây là mơ sao? Cô hung hăng véo mình một cái, cảm giác đau đớn lan tràn. Đây không phải là mơ, bị Trịnh Tiểu Nhã đẩy từ trên cao xuống, khó có thể chịu đựng nổi cơn đau thịt nát xương tan, mở mắt ra đã quay lại năm hai đại học.
Vân Bố đứng ở bên quan sát nửa ngày, mới sửng sốt lau nước mắt cho cô: “Lăng Lăng, cậu sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?”
Đầu ngón tay Tô Lăng lạnh lẽo, giống như nhiệt độ cơ thể của cô trước khi chết, cô lại sờ vào chân của mình, hai chân thon dài mảnh khảnh. Tô Lăng nhịn không được đứng lên đi vài bước, không có một chút nào đình trệ, đáy lòng mới cảm thấy ấm lên một chút.
Chưa có bất kì việc gì xảy ra, cô chưa gặp Tần Kiêu, chưa bị đưa lên giường của hắn, cũng chưa trở thành tình nhân của hắn cùng với mấy năm dây dưa đau khổ kia.
Chân cô cũng không bị thương, tất cả còn rất tốt.
“Lăng Lăng, cậu lại ngốc cái gì vậy?” Vân Bố có chút sợ hãi, trên mặt Tô Lăng còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt lại sáng đến doạ người.
Vân Bố xoè ba ngón tay, nhắc nhở: “Còn ba tiết mục nữa là đến lượt chúng ta lên sân khấu, đạo sư rất chú trọng tiệc tối lần này, hình như là muốn lấy lòng nhân vật lớn nào đó, tiền đồ sau này không cần phải lo lắng, cậu hốt hoảng như vậy, nếu để đạo sư thấy thế nào cũng đánh chết cậu.”
Nhân vật lớn?
Tô Lăng ngơ ngẩn, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Cô nghĩ tới, lần đầu tiên cô gặp Tần Kiêu là ngày 30 tháng 4 năm 2013. Cô ở trên sân khấu, diễn cảnh nữ chính chết đi, chính là vai nữ số hai.
Tần Kiêu miệng ngậm thuốc lá, khiêu chân, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô. Đây là lúc ác mộng bắt đầu.
Nói cách khác, chỉ còn thời gian ba tiết mục nữa, mọi thứ sẽ diễn ra như đời trước.
Sợ hãi Tần Kiêu đã xâm nhập vào cốt tuỷ, Tô Lăng gấp đến độ toát mồ hôi lạnh: “Vân Bố, cậu mang đồ trang điểm không?”
“Không có.” Vân Bố nói, nhìn Tô Lăng khóc một hồi, nghĩ cô lo lắng lớp trang điểm, vội kéo cô hướng tới phòng hoá trang: “Chuyên viên trang điểm vẫn còn ở đây, đừng lo.”
Tô Lăng hít sâu một hơi, cảm nhận nhiệt độ của Vân Bố, đáy lòng trở nên an ổn.
Trong phòng trang điểm cực kì náo nhiệt, mười mấy nữ sinh vây quanh một nữ sinh ríu rít nói chuyện, thấy Tô Lăng cùng Vân Bố đi vào, không khí liền lâm vào quỷ dị.
Được các nữ sinh vây quanh tên gọi là Đường Vi Vi, cô ta nhướng mày nhìn về phía Tô Lăng: “Là hệ hoa* Tô tiểu thư sao?”
(*cách gọi những người xinh đẹp một cách châm biếm mỉa mai.)
Lời này vừa nói ra, các nữ sinh bắt đầu mở miệng châm biếm.
Nhà Tô Lăng nghèo, sức khoẻ lại không tốt, là một mĩ nhân mềm yếu vô lực. Cố tình tính cách ngày thường của Tô Lăng nhẹ nhàng vô hại, nên cảm tình của nam sinh đối với cô rất tốt. Nhiều nữ sinh ghen ghét, lén lút sau lưng gọi cô là “hệ hoa“.
Các nữ sinh đều không phục, đều là sinh viên của đại học truyền thông, giá trị nhan sắc đều rất cao, vì vậy ở trường học Tô Lăng luôn bị người khác cô lập.
Vân Bố nghe được những lời mỉa mai kia, tức đến đỏ mặt: “Không ăn được nho thì chê nho xanh.”
Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Tô Lăng giữ chặt cô. Sống lại một đời này, cô sẽ không giống như kiếp trước e lệ, tự ti. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tránh xa Tần Kiêu:
“Tôi đến để trang điểm lại, xin hỏi Lưu tỷ có tiện không ạ?”
Lưu tỷ còn chưa có trả lời, Đường Vi Vi đang ung dung nghịch ngón tay của mình đã cướp lời: “Lưu tỷ có việc.”
Hai chữ “có rảnh” của Lưu tỷ đành nuốt trở lại.
Đường Vi Vi chống cằm, đánh giá Tô Lăng: “Tôi hiện tại rảnh, để tôi giúp cô.”
Cô ta vốn dĩ cho rằng Tô Lăng sẽ cự tuyệt, ai ngờ cô lại gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi.”
Đường Vi Vi cười lạnh một tiếng, lấy đồ trang điểm, đem gương mặt nhỏ bé của Tô Lăng tuỳ ý bôi vẽ. Ai cũng có thể nhìn ra Đường Vi Vi đang muốn chỉnh người, nhưng cũng không có ai dám hé răng.
Nguyên nhân rất đơn giản, đầu tháng đột nhiên Đường Vi Vi từ vai diễn số hai thành vai diễn số một, đoạt suất diễn của Tô Lăng.
Sở dĩ cô ta càn rỡ như vậy, là bởi vì cô ta đã ôm được cái đùi vàng, vị kim chủ này hôm nay cũng có mặt dưới khán đài. Chính là người mà đạo sư muốn lấy lòng, cũng chính là người mà Tô Lăng tránh còn không kịp - Tần Kiêu.
Tất cả mọi người đều sốt sắng lấy lòng Đường Vi Vi, ai còn có tâm trạng quan tâm cô bị ức hiếp.
Tô Lăng trầm tĩnh mà nhìn chính mình trong gương, trang điểm đậm nhanh chóng vượt qua nữ quỷ. Đường Vi Vi đem môi cô tô thành màu đỏ giống như vừa uống máu, nguyên bản Tô Lăng là một nữ sinh ngây thơ giờ cũng không thể nhận ra nổi.
Lần đầu tiên Tô Lăng cảm ơn Đường Vi Vi đã làm hợp ý mình, hiệ tại bộ dáng của cô so với quỷ còn xấu hơn, nếu Tần Kiêu vẫn có thể nổi lên hứng thú thì thật đúng là khẩu vị nặng.
Đường Vi Vi cúi người xuống, trong gương phản chiếu hai khuôn mặt, một diễm lệ câu nhân, một xấu xí doạ người. Cô ta vừa lòng cười, ở bên tai Tô Lăng thấp giọng nói: “Dù sao cô cũng phải chết.”
Đồng tử Tô Lăng co rụt lại, theo bản năng có phản ứng rất mạnh đối với từ “chết“. Nhưng sau đó lại nghĩ đến suất diễn kia, tay nắm chặt thàng quyền.
Đời trước cô đã nghĩ qua vô số lần, nếu được sống lại một đời, sân khấu kịch này cô sẽ không diễn như vậy nữa. Vừa lúc đúng thể loại Tần Kiêu yêu thích, cũng bắt đầu đi trên con đường bi thảm.
Đường Vi Vi ném cây cọ trang điểm sang một bên: “Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.” Cô ta ngẩng đầu, cao ngạo giống như một con khổng tước.
Tô Lăng nhìn cô ta.
Người ngoài đều biết, Tần Kiêu thích nữ nhân xinh đẹp mềm yếu, chẳng hạn như Đường Vi Vi.
Nhưng cô lại không biết.
Chính miệng hắn nói hắn yêu chết bộ dáng thanh thuần của Tô Lăng, hận không thể chết trên người cô.
Nhưng thật ra hắn không chết, tai hoạ lưu lại ngàn năm. Người chết lại là cô.
Đời này được sống lại, cô chắc chắn sẽ không để mình rơi vào tay của hắn. Lần này gặp mặt, kĩ năng diễn xuất được cô luyện tập bao năm cuối cùng cũng có tác dụng.
Sân khấu kịch hôm nay có tên gọi là “Thanh mai”, nói về quá trình trưởng thành của một thiếu nữ từ ngây ngô đến trưởng thành. cuối cùng vì người yêu mà tự sát. Vai nữ số một lúc đầu đã định sẵn là Tô Lăng, về sau Đường Vi Vi mượn tay của Tần Kiêu, thành công cướp được vai nữ số một. Vì vậy Tô Lăng liền biến thành nữ hai, tuy rằng hai người đều diễn cùng một nhân vật, nhưng cô diễn thiếu nữ tuyệt vọng, đất diễn cũng chỉ có màn cuối cùng.
Cô gái ngồi trên bàn đu dây, nén nước mắt, uống thuốc độc tự sát.
Cho nên Đường Vi Vi nói không sai, vai diễn của cô, chính là diễn quá trình chết.
Nhưng Tần Kiêu có một bí mật không muốn cho ai biết, hắn có chứng mê luyến những đôi chân đẹp. Ở trong mắt Tô Lăng hắn chính là một tên biến thái không thể nghi ngờ. Hắn thích bộ dáng cô khóc như hoa lê đái vũ, cũng thích cô để chân trần chơi xích đu.
Con mẹ nó, tình tiết này giống như được đúc ra từ sở thích của Tần Kiêu vậy.
Tròng mắt Tô Lăng đen như mực, không phải anh thích tôi khóc sao? Tôi sẽ không khóc.
Thích chân? Lần này tôi cũng sẽ không để lộ.
Thích gương mặt này? Giống quỷ như vậy còn có thể thích sao?
Tô Lăng nghĩ lại khoảng thời gian 5 năm cùng hắn dây dưa đau khổ, thoáng rùng mình. Chỉ cần qua lần này, mọi chuyện sẽ không giống như trước nữa.
Nếu muốn thay đổi, thì phải bắt đầu từ “Thanh mai”, cô muốn đem nhân sinh đã bị phá bỏ thành nhiều mảnh gom góp lại cho thật hoàn chỉnh.
Dưới ánh đèn sân khấu mềm mại, nữ chính Đường Vi Vi vừa ngây ngô vừa yêu kiều.
Còn chưa đến lúc Tô Lăng lên sân khấu, cô đứng ở sau chiếc mành, ngón tay tái nhợt vén lên một góc. Ánh mắt dừng ở hàng ghế đầu dưới khán đài, cô chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy hắn.
Cả người là bộ tây trang cùng áo sơ mi tối màu, trong miệng ngậm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ, Tần Kiêu biểu tình ảm đạm.
Hắn khiêu chân, ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên tay vịn của ghế, một bộ dáng chán muốn chết.
Khác với bộ dáng 5 năm sau thành thục nội lễm, hắn của 27 tuổi kiệt ngạo bất tuân.
Trong trường hợp này, ai hút thuốc nhất định sẽ bị người khác chán ghét.
Nhưng ánh mắt mọi người khi nhìn về phía hắn, không ai dám tỏ ra một chút chán ghét nào.
Hắn có tiền có thế.
Hắn tính tình không tốt.
Có lẽ ánh mắt chán ghét của cô quá nóng bỏng lộ liễu, Tần Kiêu híp híp mắt, nhìn về phía cô. Tuy Tô Lăng hận hắn nhưng cũng rất sợ, trước khi hắn nhìn qua đã nhanh chóng buông tấm mành xuống.
Tần Kiêu cũng không phát hiện ra cái gì, hắn cau mày nhìn phía trước.
Quách Minh Nham bên cạnh cười hì hì: “Kiêu ca, anh chán à?”
Nam nhân lười biêng trả lời: “Ừ.”
Nhóm hồ bằng cẩu hữu* nói cười không kiêng nể: “Cô gái trên sân khấu không phải niềm vui mới của anh sao? Nhanh như vậy đã chán rồi?”
(*bạn xấu.)
Ánh mắt Tần Kiêu đảo qua Đường Vi Vi đang ra sức diễn trên sân khấu, thấp giọng hừ một tiếng, cũng không giải thích. Hắn cởi bỏ hai nút áo, ngón tay gập lại, gõ trên ghế rất từ tốn.
Trên sân khấu Đường Vi Vi xinh đẹp không gì sánh bằng, ánh mắt lưu chuyển trong không gian, không tiếng động dụ dỗ hắn. Hắn cong môi, trong mắt không có nửa điểm ý cười, trái tim trong lồng ngực đập vững vàng, không có nhanh một phân.
Ánh mắt Tần Kiêu nhìn Đường Vi Vi giống như một bãi thịt chết, mà Đường Vi Vi vẫn hồn nhiên không biết.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, cốt truyện chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Tần Kiêu lần nữa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một bàn đu dây.
Một thiếu nữ mặc váy màu đen, quay lưng về phía hắn, chậm rãi đi tới chỗ bàn đu dây.
Một thân váy đen làm nổi bật làn da tuyết trắng lộ ra ngoài, hắn búng búng tàn thuốc, vắt chân ung dung thưởng thức.
Không hiểu sao có chút mong chờ cô quay người lại.
- -------------------------------
Nam chính sạch cả tâm lẫn thân, đã gặp nữ chính trước và yêu nữ chính ngay từ lần đầu tiên, chứng thích chân và thích những mĩ nhân mềm mại yếu đuối chính là dựa theo nữ chính mà xây dựng lên:33