Khi Mộ Cẩn Du hoàn hồn, Cố Minh Nguyệt đã bị chém một kiếm vào sau lưng.
Bởi vì vết thương không trúng vào động mạch, thế nên ở đây không có cảnh
máu tươi phun ra thoải mái phô thiên cái địa, chỉ là bên ngoài da thịt
trắng noãn ngược lại có vết đao sâu tận xương cùng chất lỏng đỏ tươi ấm
nóng nhuộm toàn bộ làn váy phía sau lưng Cố Minh Nguyệt, vết vết máu đỏ
tươi thuận theo chéo quần nhỏ xuống đám cỏ xanh tươi mới trên đất, trông như trong đất sinh ra hạt hạt xà kích cỡ tương đương móng tay, đang run rẩy chờ người đến hái.
“Thiếu gia. . . Cẩn thận á. . .” Cố Minh
Nguyệt đau đến nỗi cả gương mặt đều trắng bệch, hoặc giả là do nàng bị
mất máu quá nhiều, độ ấm cả cơ thể từ từ giảm xuống, tuyên bố sinh mệnh
lực đang trôi đi mất.
Nàng thật sự đau đớn muốn chết rồi, cảm giác như sau lưng của mình bị người ta sinh sinh bổ ra, chém thành hai nửa.
Mộ Cẩn Du một bên đối phó với địch một bên che chở Cố Minh Nguyệt, tổ tiên lão Quốc Công gia ngồi trên lưng ngựa chiến hành quân gầy dựng nê tước
vị, vì thế nam tử mà đời sau phải theo vũ sư tập võ từ nhỏ, đến thế hệ
này của hắn, tập võ cũng chỉ dùng để cường thân, ngay cả bản lĩnh không
có, kinh nghiệm đối phó với địch cũng cực kỳ thiếu hụt. Đám sát thủ cải
trang thành sơn tặc kia lại có nhân số đông đảo mà phần lớn đều có thân
thủ bất phàm, thị vệ theo hộ tống của phủ Quốc Công khó tránh khỏi rơi
xuống thế tiểu thừa, đau khổ chống đỡ, hai phe giằng co, tổn thất nặng
nề. Mộ Cẩn Du đối phó với địch mệt nhọc, bởi vậy nhất thời sơ suất, lập
tức bị kẻ xấu ẩn núp phía sau chui vào chỗ sơ hở, vung đao chém xuống
sau lưng hắn, Cố Minh Nguyệt nhìn vào mắt, đến cả kinh hô cũng không kịp mở miệng liền xoay người cứ thế đỡ thay nam nhân một đao.
Rõ
ràng nàng đã đau đến nỗi hận không thể bất tỉnh, nhưng lại khăng khăng
duy trì tỉnh táo nhìn vẻ mặt chấn động đau thương của Mộ Cẩn Du nở một
nụ cười khó coi, bọt máu trào lên trong miệng khiến lời nàng nói trở nên mơ hồ không rõ, nhưng nam nhân nghe vẫn hiểu.
“Đừng. . . . Phân tâm. . .”
Mộ Cẩn Du không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa rồi, trái tim giống như bị bàn tay lớn siết chặt kéo ra, đau đến nỗi ngay cả thở hắn cũng không thở ra được, trong mắt chỉ còn lại cánh tay mềm oặt
của nữ nhân tựa vào vai hắn.
Nữ nhân này, mạng nhỏ khó giữ được
mà còn quan tâm người khác. . . Mộ Cẩn Du muốn xì một tiếng cười nhạo
hắn từ trước đến nay lại giống như nhân vật chính trong thoại bản diễm
tình ướt át chết đến nơi rồi còn tình thâm ý trọng quan tâm tình cảm của đối phương, nhưng khi nhân vật này biến thành chính hắn, người sắp chết hoá ra Cố Minh Nguyệt, thì vô luận như thế nào hắn cũng không cười nổi, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khó nhìn hơn cả lúc khóc, nét mặt so với đau
xót còn đau khổ hơn.
Tuổi Cố Minh Nguyệt như một đóa hoa, còn
chưa nghênh đón thời hoa nở rộ rực rỡ nhất, liền có thể tùy thời tàn lụi biến mất ở nơi hoang sơn dã lĩnh không dấu chân người, Mộ Cẩn Du ngay
cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới khả năng này. Thời gian bọn họ sống
chung với nhau thành thực mà nói cũng không quá dài, chẳng qua
chỉ trong một mùa, Mộ Cẩn Du chưa từng nghĩ tới tình cảm Cố Minh Nguyệt dành cho hắn rốt cuộc lại sâu sắc đễn mức sẵn lòng mạo hiểm tính mạng
đỡ đao cho hắn, hắn cũng chưa từng cho rằng nữ nhân bình thường thông
minh thức thời như nàng lại có thể có tình cảm đặc biệt liều mình vì
người khác, nàng vẫn luôn dịu dàng ý quán lấy lòng, ngày thường trong
khôn khéo lại có vài phần thành tâm ngay cả hắn cũng không đoán ra,
không nhìn rõ.
Chuyện trước mắt xảy ra quá đột ngột, hơn nữa xác
xác thực thực khiến người ta không tưởng tượng nổi, chỉ vì chưa từng
mong đợi có được, đúng thật quá mức rung động.
Trước mắt Mộ Cẩn
Du chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn Cố Minh Nguyệt sống sót. Sao nàng
lại ngốc như vậy, dùng thân thể nhỏ bé yếu đuối mềm mại đến như vậy che
chở cho hắn, từ lúc nào hắn lại cần một nữ nhân bảo vệ, không phải chịu
một đao thôi sao, người hắn cao lớn bắp thịt rắn chắc không chết được.
Hắn muốn nàng sống sót, sau đó căm phẫn răn dạy và quở mắng sự ngu ngốc của nàng.
Toàn bộ ý thức Cố Minh Nguyệt đã mơ hồ, cảm giác thân thể càng ngày càng
nặng, được nam nhân ôm vào trước ngực che chở di chuyển, cảm nhận được
tiếng gió ù ù ở bên tai. Nàng biết cho dù mình không đỡ một đao này thì
Mộ Cẩn Du vẫn sẽ qua cửa ải này, chỉ có điều người bị thương nặng mà
thôi. Trong nguyên văn chính là như vậy, hắn bị phục kích ở chỗ này, khi trọng thương không địch lại nổi nữa được phu nhân Vương thị của Trương
các lão cùng thị vệ đi Lâm Ẩn tự bái phật dọc dường cứu, chữa trị ngay
lập tức sau đó chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng sẽ không còn gì đáng ngại.
Không cần hoài nghi, chính là Cố Minh Nguyệt cố ý tới chặn một đao này. Nàng
cũng không nhất định phải biến mình thành bộ dạng nửa chết nửa sống,
chẳng qua là trong nguyên văn Mộ Cẩn Du không có chút vướng bận nào dùng toàn bộ tinh thần đối phó với địch, mà trong thật tế lại nhiều hơn một
nữ quyến gây trở ngại là Cố Minh Nguyệt, tinh thần và thể lực bị hao phí nên việc để lộ ra kẻ hở đương nhiên sẽ nhiều hơn, có thể bị thương cũng nặng hơn.
Nhưng Cố Minh Nguyệt không hối hận, lúc nàng nhìn thấy Mộ Cẩn Du gặp khó khăn như vậy đều chưa từng buông nàng ra, bèn nghĩ
coi như không vì nhiệm vụ, mà vì hắn đở một đao như trước thì có thế
nào? Dù sao nàng cũng bị buộc phải làm ra như vậy. Thứ nàng mong muốn,
không phải Mộ Cẩn Du không thể cho, cũng không phải không cho nổi, mà là không muốn cho. Nhưng một nam nhân ngay trước nguy nan lại sẵn lòng che chở cho mình có lẽ bọn họ còn quan tâm nàng hơn cả những gì họ nghĩ,
cho nên chịu một đao này quả thật không thiệt thòi,... ít nhất ... Minh
Nguyệt vừa bị chém cảm thấy rất đáng giá.
Trước khi Cố Minh
Nguyệt hoàn toàn rơi vào hôn mê do mất máu quá nhiều, nàng nghe được
tiếng vó ngựa phi nước đại dồn dập tới, vì vậy yên lòng nhắm mắt lại,
hôn mê bất tỉnh. . .
Cố Minh Nguyệt cảm giác mình trôi lơ lửng
trong đầm sâu nước rộng, bốn phía tối tăm không ánh sáng, thủy dịch sền
sệt mang theo áp lực từ phía tây theo bốn phương tám hướng cuốn tới
quanh thân, nơi đây âm u hoang vắng, chỉ có duy nhất thân thể một nữ tử
cô linh linh chìm vào chốn sâu thẳm không biết tên, không còn vật gì
khác.
Chẳng có cái gì cả. . . Lại khiến người ta cảm thấy an tâm ngoài ý muốn. . . . .
Nữ thể trong nước dường như cực kỳ thoải mái, chậm rãi mở rộng hai tay, ôm lấy bóng tối, đầu óc trống rỗng.
Thế nhưng, nàng luôn có cảm giác dường như mình đã quên mất điều gì, hẳn là có một chuyện cực kỳ quan trọng đang đợi nàng hoàn thành,, nhưng đáng
tiếc, chính là không nhớ ra được. . . Mỗi khi vắt óc suy nghĩ muốn nhớ
tới, thì ngực lại co giật từng đợt từng đợt tuyệt vọng cùng bi thương
tràn ra. Từng hình ảnh như đã từng quen biết chiếu lại lần lượt từng
cảnh một nhanh chóng di động xâu chuỗi lại trong đầu.
Nàng là ai. . . . Nàng còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện được? Nói cho cùng nàng nên đi về đâu. . .
Đang trong suy tư, một luồng sáng chói cắt ngang qua phá tan bóng tối từ
phương xa len lỏi vào đây, trực tiếp ôm lấy thân thể nữ tử trong bóng
đêm. Là ai đang kêu gọi vậy cái tên ấy hình như nàng từng biết, là ai
đang thất thanh khóc ở bên tai. . .