Cố Minh Nguyệt có thể cảm nhận được thái độ của Thẩm Dung đối với cô đang có thay đổi.
Ví dụ như, gần đây lúc ở trên giường hành động của Thẩm Dung có thể được gọi là nhu tình mật ý, biết chú ý tới cảm nhận của cô rồi; ví dụ như, Thẩm Dung lại bắt đầu tặng cô một vài món quà nhỏ, đều là đồ trang sức tinh xảo rất khác biệt lại còn có vẻ quý trọng; hay như Thẩm Dung bắt đầu bằng lòng đưa cô ra ngoài ăn bữa cơm, xem phim. . .
Cô bỗng thấy buồn cười.
Hai người bọn họ gọi là anh em nhưng lại không phải anh em, bảo là người yêu cũng không phải người yêu, Thẩm Dung làm những thứ này là muốn gì, lòng dạ Tư Mã Chiêu* của hắn sao Cố Minh Nguyệt có thể không biết.
Hắn muốn giam giữ cô ở lại bên người hắn, cho dù hắn đã có một cô bạn gái xinh đẹp thanh thuần người người hâm mộ, cho dù trên danh nghĩa hai người là anh em. . . Hắn muốn cô cam tâm tình nguyện, hắn muốn cô không cầu danh phận, hắn muốn thân thể thanh xuân tươi trẻ của cô. . .
Những thủ đoạn nhỏ mà Thẩm Dung tự cho là đúng này, Cố Minh Nguyệt cũng chỉ cười nhạt.
Thử nghĩ xem một thằng đàn ông giữa ban ngày thì dịu dàng hiểu ý đi cùng bạn gái, tối về lại dùng hết mọi thủ đoạn ép buộc một thiếu nữ khác phối hợp với hắn ở trên giường, trạng thái tâm lý bệnh hoạn vô cùng nghiêm trọng, Cố Minh Nguyệt không nói gì với hắn tới cả sức lực nhổ nước bọt cô cũng đều không thèm.
Còn như đống quà tặng Thẩm Dung đưa tới ư, vốn Cố Minh Nguyệt không có ý định đeo, bởi vậy thu dọn toàn bộ đem cất đi, dù sao bình thường trong trường học đều cấm học trò đeo nữ trang. Vả lại tiền tiêu vặt mỗi tháng của hai người đều nhiều như nhau, người mẹ của thân thể này vẫn kiên trì chính sách muốn nuôi con gái lớn lên trong giàu có, trước kia khi Thẩm Dung chưa lên đại học, tiêu vặt của Cố Minh Nguyệt ngược lại lại nhiều hơn một chút. Bình thường gần như cô không dùng tới tiền, toàn bộ tiền xài vặt của nhiều năm qua cộng thêm tiền số mừng tuổi lớn mỗi năm kia nữa, Cố Minh Nguyệt có thể được coi là một tiểu phú bà danh xứng với thực rồi.
Phải cảm ơn mẹ của thân thể này là nữ cường nhân ít có của giới kinh doanh, Cố Minh Nguyệt mới có thể có đầy đủ tài chính để hoàn thành kế hoạch của mình.
Nguyên nhân của chuyện này đó là kinh nguyệt đã muộn hai tuần lễ, Cố Minh Nguyệt mua que thử thai kiểm tra xem, phát hiện Thẩm Dung đã tặng cho cô một sinh linh cao cả không thể nhận lấy.
Nghĩ tới trong bụng cô là một mạng người đang sống sờ sờ, nghĩ tới việc mình có thể tự do phát huy để hoàn thành tiêu chuẩn của nhiệm vụ, Cố Minh Nguyệt tràn đầy chờ mong với đứa bé này, quyết định phải sinh nó ra.
Như vậy, lại có vấn đề tới.
Trong thế giới nhiệm vụ này bản thân Cố Minh Nguyệt một là cô chưa tới tuổi thành niên, hai là vẫn chưa tốt nghiệp trung học, ba là đứa bé này có thể xem như kết quả của ngụy loạn luân, có thể nói tiền đồ của hai mẹ con rất đáng lo.
Cố Minh Nguyệt không thể cho cha mẹ Thẩm biết sự tồn tại của đứa bé, như vậy cho dù đứa bé này có thể sinh ra được đi nữa thì cái nhà này cũng sẽ bị phá hủy.
Đối với Thẩm Dung, Cố Minh Nguyệt không dám đoán chắc thái độ của hắn sau khi biết được tin tức này, cũng không cách nào dự tính được phản ứng của hắn.
Nhưng nghe hắn nói sau khi tốt nghiệp hắn sẽ chuẩn bị đính hôn với Triệu Thuần Nhiên, cũng chỉ còn chừng một năm, chắc hẳn hắn cũng không muốn giữ lại đứa bé này. Huống hồ cho dù hắn có đồng ý, Cố Minh Nguyệt cũng không có hứng thú ở lại làm tình nhân bí mật của hắn.
Đứa bé này là từ Thẩm Dung mà có, nhất định phải cho hắn biết, nhưng không phải bây giờ.
Hiện tại Cố Minh Nguyệt không hề muốn học theo thủ đoạn của mấy nữ phụ ác độc trong truyện, cầm lấy giấy kiểm tra của bệnh viện chạy đến trước mặt nữ chủ Triệu Thuần Nhiên khóc lóc kể lể, làm con chốt thí lót đường cho tình cảm như keo như sơn của nam nữ chính.
Đã đọc hết tiểu thuyết tình cảm, Cố Minh Nguyệt quyết định noi theo Kiều Đoàn ác độc trong truyện tổng giám đốc bá đạo, dẫn con chạy trước, chờ thêm vài năm sau lại trở lại.
Đến khi đó, ảnh hưởng mà cô và đứa bé có thể gây cho Thẩm Dung, tuyệt đối không thể đo lường. Tạo thêm cho cuộc sống của hắn thật nhiều sóng dữ. . . Suy nghĩ một chút Cố Minh Nguyệt cho rằng cô đang ở thế bắt buộc phải làm theo kế hoạch này.
Chỉ cần có thể rời khỏi Thẩm Dung, đồng thời cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy kế hoạch này Cố Minh Nguyệt chấp nhận thử nghiệm.
Vì vậy vào một ngày tháng tám cảnh sắc tươi đẹp, Cố Minh Nguyệt mặc bộ đồ thể thao thoải mái, khi tạm biệt mẹ Thẩm đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, cô nhẹ nhàng ôm lấy bà. Mẹ Thẩm cảm giác có chút ngoài ý muốn, cười yêu thương vỗ vỗ lưng cô, dặn dò cô phải cẩn thận khi đi chơi với các bạn, buổi tối nhớ về nhà sớm.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt ngũ vị tạp trần, cô có thể tưởng tượng được chuyện mình bỏ nhà trốn đi sẽ tạo nên bao nhiêu thương tổn cho mẹ Thẩm, thế nhưng cô rất không muốn ở lại nơi có Thẩm Dung.
Lúc này Thẩm Dung đang đi xuống lầu, Cố Minh Nguyệt vừa nghĩ tới việc tương lai sau này sẽ có một quãng thời gian rất dài không cần chung sống với người đàn ông này, bèn đứng ở huyền quan** quay đầu nhìn hắn nở cười tươi sáng chưa từng có.
Dáng dấp thiếu nữ vốn đã xinh đẹp vô cùng, hiếm khi cô chịu cười đến rực rỡ thư thái như vậy trước mặt người đàn ông kia, không có chút ngăn cách nào. Trên gò má trắng ngọc trơn mượt của cô ửng màu anh đào hồng nhạt thật khỏe khoắn, đôi môi hồng nhuận trong suốt như trái mân côi đông lạnh hé ra một đường con mê người, mái tóc đen dài chấm vai được buộc lệch sau tai buông xuống trước nhũ hoa, có vài lọn tóc buông xuống bên mặt, dưới phần tóc mái là một đôi mi mắt cong cong trong đấy như ẩn chứa đầy ánh sao lấp lánh, liếc nhìn lại, cười một tiếng trăm vẻ đẹp sinh ra, đẹp đến khiến người ta hoa mắt váng đầu.
Thẩm Dung chưa từng thấy Cố Minh Nguyệt cười đơn thuần thoải mái như vậy với mình lần nào, trong chốc lát đã bị mê hoặc.
“Tạm biệt, anh hai.” Vẻ mặt thiếu nữ vui sướng tạm biệt hắn.
“Tạm biệt. . .” Thẩm Dung chưa từng thấy một mặt tinh thần phấn chấn của cô như lúc này, hơi sửng sốt trả lời. Chờ tới khi Cố Minh Nguyệt rời nhà, đi ra khỏi tiểu khu, hắn mới chậm chạp phát hiện mình quên hỏi cô ấy đi ra ngoài làm gì, có cần lái xe đưa cô đi một đoạn không.
Về sau hắn cũng từng nghĩ tới, nếu ngày đó hắn có thể nhận ra nụ cười hôm ấy của cô có điều gì đó không giống lúc bình thường, có phải kết cục đã khác đi rồi không
Nhưng ngay cả việc dùng tấm lòng chân thật của bản thân hắn còn không thể làm được, từ chối hay chấp nhận, cho dù phát hiện thì có được gì. . . Người đàn ông nhếch miệng nở nụ cười đầy giễu cợt, một giây sau lại nếm được mùi vị cay đắng đang chảy vào miệng kia.
Ngàn buồn vạn đau, chỉ trách lúc trước đã làm sai!
=== =====
*Tư Mã Chiêu: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng biết”: Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:
*Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó!
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.
Tào Mao chết, Tư Mã Chiêu lập Tào Hoán nối ngôi, lại lấy danh nghĩa Thái hậu, ra một đạo chiếu thư, bịa đặt tội danh của Tào Mao phế thành người bình dân, khi đã trở thành người bình dân, cái chết của Tào Mao không còn là điều đáng quan tâm nữa. Về sau do dư luận bàn tán, Tư Mã Chiêu phải tìm một người gán cho tội giết vua rồi đem hành hình, còn ông ta bình thản chiếm ngôi vua.
Về sau, “lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ” đã trở thành một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
**huyền quan: Đại khái thì huyền quan là lối đi mà khách bước vào nhà bắt buộc phải đi qua và nó có ý may mắn tốt lành trong phong thủy.