Ngày đầu tiên Anh Túc trở về nhà họ Sở, thì không hề làm gì cả, chỉ hầu hạ bên cạnh Sở Hành. Sau khi ăn xong điểm tâm, Sở Hành thuận miệng hỏi cô một câu là có cần phải trở về nhà họ Tưởng hay không, Anh Túc nhận lấy ly nước trà từ trong tay quản gia, vừa đặt bên tay của Sở Hành, vừa hời hợt trả lời: “Không có việc gì để trở về. Nhưng một lát nữa muốn gọi điện thoại nói chuyện với Tưởng Miên một chút, em cả đêm không về, chị ấy sẽ rất lo lắng.”
Sở Hành liếc nhìn cô một cái, nhận lấy ly trà, nói: “Nếu hiện tại không muốn trở về, vậy thì chờ đến chừng nào em muốn về thì về.”
Anh Túc ngẩng đầu lên, nhẹ nói: “Em vẫn đi theo anh, ở lại nhà họ Sở, không trở về nhà họ Tưởng nữa, không được sao? Hay là bây giờ anh thích A Lương hơn, nên cảm thấy em chướng mắt?”
Anh Túc khó có khi nào chủ động nói ra những lời mềm yếu như vậy, động tác nhấp trà của Sở Hành dừng lại một chút, liếc mắt nhìn sang. Hai con ngươi của Anh Túc luôn đen nhánh sáng ngời, lại ướt át giống như chứa nước, giờ phút này lại chuyên chú nhìn anh từ dưới lên, con ngươi chỉ thoáng nhúc nhích, liền chảy ra từng dòng chứa đầy ý tứ trách cứ cùng đáng thương.
Sở Hành biết rõ cô nói dối hết bài này đến bài khác chứ không phải là thật, bị nhìn như vậy một lát, kết quả vẫn là quay đầu đi. Anh kéo cô ngồi lên trên đùi mình, vuốt nhẹ sau lưng cô, giọng nói cũng dịu dàng xuống: “Nói lung tung cái gì đó. Cái gì của em trước đây, thì bây giờ cũng đều là của em, như vậy được chưa?”
Nói xong, rất nhanh liền gọi Lộ Minh và Ly Chi tới. Trước đây Anh Túc trông coi sự việc bên trong nhà họ Sở, sau này lại bị Sở Hành thu quyền lại đưa cho Ly Chi, bây giờ lại lấy trở về thì sắc mặt của Ly Chi làm thế nào cũng không thể tốt hơn được. Anh Túc đứng ở sau lưng Sở Hành, thờ ơ lạnh nhạt trong chốc lát, lại dịu dàng mở miệng: “Nếu không thì em không cần nữa. Nếu anh đã cho chị Ly Chi, mà bây giờ lại muốn lấy lại, như vậy sẽ khiến chị Ly Chi rất mất mặt. Chẳng lẽ anh không nhìn thấy sắc mặt của chị ấy bây giờ sao, muốn khóc rồi đó.”
Ly Chi bị cô miêu tả như vậy, trong lòng càng thêm tức giận tới cực điểm, hận không thể lấy dao róc xương lóc thịt của Anh Túc ra. Trên mặt cố nặn ra một nụ cười rộng lượng, nhưng lại tương đối cứng ngắc, Sở Hành nhìn Ly Chi một chút, phê bình nói: “Thực sự là muốn khóc.”
Anh Túc nói: “Em nói mà anh còn không tin.”
Sở Hành trêu chọc cô: “Lúc em bị lấy đi quyền lực, cười cũng không được, còn khóc lớn ở trước mặt tôi một trận, chỉ còn thiếu nước lăn lộn rồi la lối om sòm nữa thôi. Hiện tại lấy tư cách gì mà chế giễu Ly Chi chứ?”
“Em không chế giễu. Em chỉ nói chuyện nghiêm túc thôi.” Mí mắt của Anh Túc không nâng lên, thật sự giống như đang nói rất nghiêm chỉnh, rộng lượng lại thân thiết: “Nếu chị Ly Chi không muốn giao lại quyền lực cho em, mà chị ấy làm cũng đã quen, vậy thì hãy để cho chị ấy tiếp tục quản lý. Em không có ý kiến.”
Sở Hành cười như không cười quan sát cô, một lát sau mới nói: “Không cần việc này? Có phải muốn xin việc khác hay không?”
Trong lòng Anh Túc giật mình, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, nói tiếp: “Em có cái gì mà dám đòi hỏi? Anh nên hiểu ý câu nói tiếp theo của em mới đúng. Anh đã đồng ý tìm cho em chút việc để làm, mà phương diện quản lý nội bộ chị Ly Chi lại không chịu chuyển quyền cho em, vậy thì anh tìm cho em việc khác là được.”
“Ly Chi có nói không chịu chuyển quyền sao? Đều là do em tự mình ôm lấy cái vòng lẩn quẩn ấy rồi gây sóng gió.” Sở Hành nhìn cô: “Nói đi, em lại đang muốn đùa giỡn cái gì?”
“. . . . . .” Anh Túc thấy kỹ xảo của mình nhanh như vậy đã bị phơi bày, há miệng, muốn che giấu nhưng lại không có cách nào che giấu, nên chỉ có thể miễn cưỡng nói: “ Chẳng phải trong nhà họ Sở to lớn này, công việc được chia làm hai phần, chị Ly Chi một phần, tổng giám đốc Lộ một phần hay sao.”
Sở Hành lập tức hiểu rõ, trên mặt mang ý nghĩ sâu xa, cười như không cười, rồi lại cố ý làm như không hiểu, trêu chọc cô nói: “Đúng là còn có công việc trong nhà. Nhưng phần công việc kia không phải do Lộ Minh và Ly Chi trông nom, là sắp xếp cho quản gia trông nom. Tôi điều em đến bên kia quét dọn vệ sinh hàng ngày thì thế nào?”
“. . . . . .” Anh Túc tỉnh táo nói: “Em không có ý kiến. Anh thấy được là tốt rồi.”
Sở Hành tiếp lời nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Một lát nữa em đi tìm quản gia. Hình như ngày hôm qua có một nữ giúp việc xin nghỉ về nhà, vừa đúng lúc em đến thay thế vị trí của cô ấy đi.”
Rốt cuộc Anh Túc cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh đầy cầu xin và buồn bã: “Anh thật sự đồng ý sao? Anh đừng như vậy mà.”
Sở Hành cười hai tiếng, ngay trước mặt Lộ Minh và Ly Chi, vỗ nhẹ lên lưng của Anh Túc, cười mắng: “Về sau còn dám lắm mồm, tôi cho em xuống thử một chút?”
Rốt cuộc Anh Túc vẫn được như ý nguyện, Sở Hành phái cô đi theo Lộ Minh học làm việc. Sau khi mọi người ra khỏi thư phòng, Ly Chi và Anh Túc đã lâu không gặp, nhưng một câu khách sáo cũng lười phải làm, cũng không thèm nhìn mặt chỉ hất tay rời đi, Anh Túc ở phía sau cô, không mặn không nhạt nói một câu: “Chị Ly Chi đi thong thả.”
Ly Chi cũng không quay đầu lại, Lộ Minh đứng ở bên cạnh nhìn tư thế giả bộ của Anh Túc, chỉ cảm thấy đau răng.
Những năm này anh ta luôn bo bo giữ mình, nguyên tắc trước sau như một của anh ta là cách xa những chuyện rắc rối. Loại người nguy hiểm giống như cô Anh Túc này, nếu như không cần thiết, thì tuyệt đối không chủ động làm quen. Kết quả hôm nay vận xui lớn tới, lại tiếp nhận một củ khoai lang phỏng tay như vậy, hơn nữa nghĩ đến tối hôm qua trước khi xuống xe Anh Túc đã quăng cho anh câu nói kia, càng khiến Lộ Minh cảm thấy tiền đồ của mình sẽ lập tức không yên, còn sống chết thì không rõ.
Anh Túc xoay người lại, vẫn là dạng vẻ uyển chuyển xinh đẹp kia, hướng về phía Lộ Minh: “Từ ngày mai trở đi, Anh Túc phải nhờ anh chỉ bảo thêm rồi.”
Lộ Minh lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, cười ha hả nói: “. . . . . . Không có gì.”
Anh Túc lại thành khẩn nói: “Tại sao anh lại khẩn trương như vậy? Tôi sẽ đi theo anh làm việc thật tốt.”
Lộ Minh sặc một tiếng, luôn miệng nói: “. . . . . . Tôi biết, tôi biết mà.”
Ở trong lòng Lộ Minh hoàn toàn không tin những lời quỷ này của cô. Anh Túc kiên trì muốn đi theo anh làm việc, nếu nói không có âm mưu gì thì trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây. Lộ Minh chỉ cảm thấy khó hiểu một chút, Anh Túc đánh chủ ý lên anh thì anh đều có thể nhìn ra được, vậy chắc chắn không thể gạt được thiếu gia, nhưng không biết tại sao thiếu gia lại có thể dung túng cho cô như vậy.
Lộ Minh nhớ, hơn nửa năm trước khi Anh Túc bị lấy hết quyền lực, trong một lần chơi bóng thiếu gia từng lỡ miệng nói với anh đôi câu có liên quan đến Anh Túc: “Đứa bé giống như Anh Túc, nếu anh nhốt cô bé vào trong lồng tre, cô bé sẽ làm ra vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu, để cho anh cảm thấy không đành lòng. Nhưng nếu anh nhất định phải nhốt cô bé vào trong lồng sắt, cô bé ấy sẽ làm ra chuyện long trời lở đất, để cho anh cảm thấy bất an lo lắng. Nuôi nấng nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại nuôi ra một bạch nhãn lang*, ai có thể vui được? Nếu vậy thì đóng cửa lại là được rồi.”
*Bạch nhãn lang: là sói mắt trắng, ý chỉ những người vong ân phụ nghĩa.
Lúc Sở Hành nói ra những lời này, thì đang đeo mắt kính nên không thấy rõ được ánh mắt của anh. Nhưng Lộ Minh đã ở cùng cũng nhiều năm rồi, nên chỉ cần nghe giọng điệu của anh là có thể đoán ra được thái độ của anh. Khi Sở Hành bình thản nói xong, thì lại lộ ra ý tứ đã có quyết định, hiển nhiên là suy tính kỹ lưỡng trước khi quyết định. Lúc ấy Lộ Minh ở bên cạnh nghe, cảm thấy câu nói “Đóng cửa lại” kia có thể hiểu đại khái là cả cuộc này của Anh Túc chỉ có thể vĩnh viễn đi theo bên cạnh Sở Hành mà thôi, không còn cơ hội để lật người nữa rồi.
Lại không nghĩ rằng chưa tới nửa năm, Anh Túc đã trở lại lại lần nữa, thậm chí địa vị còn nổi bật hơn so với trước kia. Tuy hiện tại mọi công việc ở nhà họ Sở được chia ra làm hai do anh và Ly Chi cùng làm, nhưng thật ra mọi người đều biết những việc mà Ly Chi quản lý vẫn chưa bằng một phần mười những việc Lộ Minh anh xử lý mỗi ngày, lại càng không nói đến toàn bộ những tài liệu cơ mật quan trọng đều do anh giao tới cho Sở Hành. Hiện tại Anh Túc tới theo anh “Học tập”, thiếu gia lại không nói đến việc có cần phải đề phòng hay che dấu cái gì hay không, nên Lộ Minh cứ đứng ở nơi đó, khó xử nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Anh Túc, gương mặt giống như đang cười nói tự nhiên của cô, nhất thời làm anh cảm thấy đau răng không thôi, đến cả bộ não cũng bắt đầu đau thình thịch rồi.