Editor: heisall
Sở Hành mặc quần áo màu sáng, chất vải cotton đơn giản thoải mái, trong
tay cầm một chuỗi tràng hạt San Hô, ngay khi anh lên tiếng thì những
người ở bên trong yên tĩnh đến ngừng thở.
Trong nháy mắt A Lương
giống như thấy được cứu tinh (người giúp đỡ), khóc lớn chạy tới, giơ cổ
tay cho Sở Hành nhìn, rồi hét lên:“Thiếu gia cứu mạng! Chị Anh Túc muốn
giết em!”
Đã lâu rồi Lộ Minh không nhìn thấy phụ nữ la lối om
sòm, càng khó tin hơn khi A Lương mở to mắt nói ra những lời phóng đại
như vậy, chỉ cảm thấy xấu hổ thay cho cô ta. Còn Anh Túc ở bên cạnh thì
đuôi mắt chỉ nhíu nhẹ một cái, làm giống như sự việc đúng như lời tố cáo của A Lương, chỉ hừ một tiếng rồi ôm lấy hai cánh tay nhẹ nhàng dựa vào ghế sa lon, nghiêng mắt nhìn qua bên này một cái cũng keo kiệt.
Sở Hành liếc nhìn Anh Túc, vạt áo bị A Lương đung đưa không ngừng, lại
liếc nhìn cổ tay của cô ta. A Lương thấy anhh không lên tiếng, vừa vội
vừa gấp bổ sung: “Hơn nữa tối ngày hôm qua có người còn nghe được trong
phòng chị Anh Túc có tiếng động, cả buổi tối chị ấy đều ở cùng với người đàn ông khác. . . . . . Chính là âm thanh đó!”
”Vậy sao?” Sở Hành nghe xong, sóng mắt cũng không động, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Người nào nghe thấy?”
Anh hỏi rất tùy ý, A Lương lại rụt cổ lại theo bản năng. Cô đã đi theo bên
cạnh Sở Hành cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn không hiểu rõ được tâm tư của anh. Anh hỏi như vậy, cô đành phải nhỏ giọng đáp: “Là . . . . . Là A Trà ở căn phòng sát phòng chị Anh Túc nói cho em biết.”
”Chỉ một mình cô ta?”
”Vâng!”
Sở Hành chỉ “Ưmh” một tiếng, lại hỏi: “Chỉ nghe tiếng người thôi sao, có nhìn thấy người không?”
“. . . . . . Không có.”
”A Trà đó là ai?”
A Lương nhỏ giọng nói: “Hôm nay cô ấy được phái đi phố phía Đông rồi ạ.”
Sở Hành chợt cười khe khẽ một tiếng. Anh vân vê chuỗi tràng hạt 108 viên
trong tay, không nhanh không chậm mở miệng: “Tối hôm qua Anh Túc bị phạt quỳ ở phòng tạm giam một đêm. A Trà đó nghe được tiếng người từ chỗ
nào? Hay là cô ta bịa chuyện với cô?”
Sở Hành nói xong câu đó,
toàn bộ đều yên tĩnh, cũng nhìn sang A Lương. A Lương lập tức sững sờ
nguyên tại chỗ, nghẹn ngào nói: “Nhưng, nhưng A Trà, cô ấy. . . . . .
Chuyện này là không thể nào! Anh Túc rõ ràng. . . . . .”
”Mới
sáng sớm tinh mơ đã biến phòng làm việc của người khác thành như vậy, ầm ĩ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Tôi thấy gần đây cô rỗi rãnh quá rồi đó.” Sở Hành không để ý tới cô ta nữa, xoay người đi ra ngoài, lên
tiếng dặn dò: “Treo ngược A Trà đó lên đánh, đánh cho tới khi cô ta
không dám bịa chuyện sinh sự mới thôi. Còn A Lương thì đến phòng tạm
giam tự kiểm điểm một ngày, không được ăn cơm. Ngày mai thì đi theo Ly
Chi đến Tây Nam một chuyến, Tam Giác Vàng rất thích hợp để rèn dũa người có tính khí ngang ngược thích gây rối này.”
A Lương ngu người
ngay tại chỗ, đã hoàn toàn không biết phải làm sao nữa rồi. Cô ta liên
tục gọi ‘thiếu gia’, nhưng Sở Hành cũng không quay đầu lại. Sau một lúc
lâu, Sở Hành hơi dừng bước, nghiêng đầu lại, nói: “Mới vừa rồi cô nói
Anh Túc làm cổ tay cô bị thương?”
A Lương phục hồi lại tinh thần, vừa gật đầu thật mạnh, vừa nói: “Mới vừa rồi chị Anh Túc suýt chút nữa đã giết chết em rồi!”
Anh Túc vẫn là bộ dạng lạnh nhạt đó, đến quay đầu liếc nhìn một cái mà cô
cũng lười. Sở Hành nhìn Anh Túc một cái, trầm giọng nói: “Tới đây.”
Gương mặt Anh Túc không chút thay đổi, sau một lúc lâu, mới từ từ đi tới.
Sở Hành nói: “Đi với tôi đến thư phòng quỳ.”
Khi trở lại nhà họ Sở, vào thư phòng, Anh Túc làm động tác quỳ xuống, đầu
gối còn chưa chạm đất đã bị Sở Hành kéo cánh tay đứng lên: “Làm gì?”
Anh Túc hạ mí mắt, khô khan nhạt nhẽo nói: “Không phải anh bắt em quỳ hay sao?”
Giọng nói của cô hơi khàn khàn. Tối hôm qua Sở Hành khống chế đúng mực, không cho phép cô ngất đi, nên Anh Túc bất đắc dĩ kêu quá lâu, đến bây giờ
giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường. Sở Hành liếc nhìn cô, cười nói:
”Hôm nay bắt em quỳ em liền quỳ, ngày hôm qua bảo em tới đây sao lại
không thấy em tới?”
Anh Túc vẫn hạ mí mắt, dõng dạc nói: “Em
đương nhiên vẫn nghe anh. Nhưng tối ngày hôm qua anh có khách quý, em sợ em tới sẽ quấy rầy anh vui vẻ, như vậy sẽ không tốt lắm. Anh thấy có
đúng không?”
Sở Hành nhìn cô, từ từ cười ra một tiếng. Tiếp đó
đưa tay nhấn chuông trên bàn sách, nói với quản gia: “Làm món gì đó có
thể làm thông cổ họng.”
Anh Túc rũ tay đứng ở một bên, nhìn trần nhà nói: “Hôm nay em không muốn uống canh lê.”
Sở Hành liếc nhìn cô một cái, trêu chọc cô:“Anh có nói là làm cho em sao?”
Sắc mặt Anh Túc lạnh lẽo, lập tức quay đi. Lại bị Sở Hành kéo cổ tay lôi
về, vừa dùng thân thể của mình đè cô lên bàn sách bên cạnh, vừa bổ sung
với quản gia: “Đừng dùng quả lê.”
Anh Túc thử trở người một cái, nhưng vô dụng, đành buông tha, còn nói: “Nhờ phúc của anh, mà em còn chưa kịp ăn sáng đấy.”
Sở Hành buồn cười liếc nhìn cô một cái, lại nói với quản gia: “Bưng thêm chút đồ ăn sáng nữa.”
Bên kia đáp lại một tiếng. Sở Hành cắt đứt cuộc trò chuyện, thấy mặt Anh
Túc vẫn lành lạnh, vẻ mặt rất khhoong kiên nhẫn, quét ngón tay qua chóp
mũi của cô, cười trêu nói: “Nói đùa một chút cũng không chịu nổi, vậy em chịu được cái gì?”
”Làm sao anh biết em không chịu nổi. Em thật
sự vẫn chịu được.” Anh Túc khẽ nhíu lông mày, lạnh lùng trả lời: “Em chỉ làm bộ một chút, là do anh tưởng thật mà thôi. Anh mới đúng là không
chịu nổi đấy.”
Hôm nay cô chống đối khắp nới, rất khác thường.
Nói xonggiống như lại nghĩ tới cái gì, vậy mà khi chuẩn bị thốt lên
lại nhịn được. Sở Hành từ từ đè ngã cô ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Còn
có gì muốn nói, dứt khoát nói ra đi. Hả?”
Anh Túc cũng không
khách khí, liền nói tiếp: “Bình thường anh luôn là người ở trên cao, có
ai không muốn sống chỉ trích khuyết điểm của anh chứ. Anh luôn không
chịu nổi chuyện cười giỡn như vậy, chỉ là chính anh không cảm thấy mà
thôi, người khác đã sớm oán thầm lâu rồi.”
Nếu là người khác nói
những lời này, thì giờ phút này đã sớm không còn ở trong thư phòng này
nữa rồi. Anh Túc nói xong, bộ dạng của Sở Hành giống như lơ đễnh, chỉ
cười một tiếng, rồi sau đó đè lưng cô thẳng 90 độ lên trên bàn sách, lấy tay vạch vạt áo của cô ra.
Vừa rồi ở trong văn phòng, nếu A
Lương kéo xuống thêm một chút nữa, là có thể thấy trên ngực Anh Túc bị
cắn từng mảng tím bầm thật lớn. Xuống thêm chút nữa, mãi cho đến bụng,
đều có dấu vết hoặc bấm hoặc cắn sâu cạn khác nhau. Anh Túc bị nhìn ở
những nơi đó, chỉ cảm thấy lúng túng, khó chịu cùng xấu hổ, đợi một lát, thấy Sở Hành vẫn không có ý định buông cô ra, rốt cuộc không nhịn được
mở miệng: “Anh xem đủ chưa?”
Sở Hành hơi thả cô ra, nói: “Ở chỗ này làm cũng đã làm rồi, vẫn còn cảm thấy thẹn thùng sao?”
Sắc mặt của Anh Túc hết sức không tốt, cố nhịn xuống, nhịn lời nói đang
muốn vọt tới khóe miệng, căng mặt không nói một lời. Sở Hành lấy ra một
bình thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo, đổ ra trên tay một chút, Anh Túc thấy
vậy, liền rụt một cái lui về phía sau, nói chắc như đinh chém sắt:“Em
không bôi cái này.”
Sở Hành liếc cô một cái, sắc mặt Anh Túc khẽ biến thành lạnh lẽo, hết sức kiên quyết: “Không bôi.”
”Lý do?”
Anh Túc xoay mặt, môi cũng mím thật chặc, một lát sau, dưới ánh mắt không
thay đổi của Sở Hành, Anh Túc miễn cưỡng mở miệng:“Mùi thuốc nồng như
vậy. Đi ra ngoài chẳng phải tất cả đều đoán được là chuyện gì xảy ra ư.”
Sở Hành từ chối cho ý kiến: “Thỉnh thoảng mới bôi, ai có thể đoán được chứ.”
Anh Túc nhíu thật chặt lông mày, quay đầu lại, rốt cuộc hiện ra sắc mặt cực kỳ không nhịn được: “Nếu anh thật sự có thể để cho em thỉnh thoảng mới
bị bầm tím như vậy một lần, thì em sẽ bôi. Nhưng anh có thể làm được
sao?”
Anh Túc trừng mắt nhìn anh, một khắc kia làm cho người ta
có cảm giác giống như chỉ cần đụng nhẹ cô một cái, thì cô có thể lập tức nhảy dựng lên. Sở Hành trầm ngâm chốc lát, để lại đồ trở về trong ngăn
kéo, lại sửa sang quần áo cho Anh Túc. Cuối cùng anh ngồi xuống, ôm cô
ngồi trên đùi mình, khẽ vuốt ve sau lưng cô từng phát từng phát.
Từ sau khi Anh Túc lớn lên, đã không còn thấy qua động tác này nữa. Khi
Anh Túc còn nhỏ thì Sở Hành thường hay ôm cô làm như vậy. Khi đó cô rất
thích quấn lấy anh, cho dù anh có công việc cũng không chịu đi, nên Sở
Hành thường vừa thương lượng công việc cùng Lộ Minh vừa nhẹ nhàng vuốt
phía sau lưng cô như vậy, cho đến khi dỗ được cô ngủ. Hoặc cũng có lúc
hai người ở hoa viên ngắm hoa mới nở, hoặc khi anh đi câu cá thì Anh Túc bị mặt trời phơi đến mệt mỏi rồi ngủ, thì hầu như cũng sẽ là tư thế như vậy, cực kỳ thành thạo mà lại rất tự nhiên .
Sở Hành vuốt ve
trong chốc lát, sắc mặt Anh Túc rốt cuộc cũng dịu xuống một chút. Sở
Hành đang muốn trêu chọc cô vài câu, thì lúc này quản gia lại gõ cửa.
Anh Túc cứng đờ người, Sở Hành chưa dừng lại, cô đã lập tức nhảy xuống.
Quản gia vừa vào cửa liền thấy Sở Hành bắt chéo chân ngồi, tay chống cằm,
trầm mặt không nói một lời. Còn Anh Túc thì đứng ở xa hai mét, làm bộ
dạng vâng lời như từ trước đến nay.
Đây là cảnh tượng mà quản gia thường thấy ở trong ngày thường. Nhưng không biết tại sao hôm nay lại
làm cho người ta có cảm giác không khí nơi này có chút khẩn trương hơi
khác với mọi khi. Mắt quản gia nhìn thẳng lui ra ngoài, qua không lâu
lắm, liền thấy Anh Túc đóng cửa thư phòng, mặt không thay đổi đi ra
ngoài.
Quản gia nhìn cô đi đến gần, đứng ở xa một mét thoáng khom người. Anh Túc cũng không liếc mắt một cái, trực tiếp coi ông như không khí mà đi ngang qua. Đợi cô đi xa, quản gia mới trở lại thư phòng, một
lát sau liền bưng bữa ăn sáng cùng chén thuốc hoàn toàn chưa động vào ra ngoài, bên cạnh có một vệ sĩ mới tới tiền gần lên, nhỏ giọng nói: “Chú
Chu, tôi thấy đến cả tiểu thư A Lương mà cũng phải nể mặt chú ba phần,
vậy mà trong mắt tiểu thư Anh Túc lại không hề có chú, chú người lớn
khoan dung, không tức giận thì cũng thôi đi, trái lại còn khom người với cô ta làm cái gì?”
Quản gia bưng đồ trở về phòng bếp, dọc theo
đường đi giống như không hề nghe được câu hỏi của anh ta. Qua một lúc
lâu, thấy anh ta cứ đi theo phía sau không rời, mới nở một nụ cười không dễ nhìn thấy, nói: “Tiểu thư A Lương ư? Cô ta cũng chỉ là A Lương mà
thôi.”
Thời tiết đang dần vào thu. Sáng sớm hôm sau trời mưa lất
phất, mặc dù không lớn, nhưng dính vào da người cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc Anh Túc xuống lầu, liền thấy A Lương và Ly Chi đã thu thập xong hành lý đứng ở dưới lầu, Lộ Minh đang giơ cái ô đứng ở một bên, ba người
đang chờ tài xế lái xe tới cách đó không xa.
Lộ Minh thấy cô,
cười, lên tiếng chào. A Lương và Ly Chi đồng thời quay đầu lại, sau khi
thấy Anh Túc, thì một người hừ lạnh một tiếng, còn một người giả bộ như
không thấy. Anh Túc làm ra vẻ như không phát hiện ra hành động của họ,
cắm đầu cắm cổ đi tới, gọi “Chị Ly Chi”, rồi nhẹ giọng hỏi: “Lần này đi, sẽ ở lại biên giới Tây Nam bao lâu?”
Ly Chi không cảm kích chút nào, nói: “Có quan hệ gì tới cô?”
Lộ Minh ở một bên cười ha hả giải vây: “Lần này tiểu thư Ly Chi đi biên
giới Tây Nam làm nhiệm vụ sẽ rất vất vả, đoán chừng mọi thứ rất sơ sài,
ít nhất cũng phải ở lại bên kia hơn nửa tháng đấy.”
Anh Túc “Ồ”
một tiếng, còn nói: “Nghe nói gần đây khu Tam Giác Vàng còn nguy hiểm
hơn so với trước kia, vì thế chuyến đi này chị Ly Chi và A Lương nên cẩn thận một chút.”
A Lương lập tức đâm cô một câu: “Ít giả bộ tốt bụng đi!”
Anh Túc cũng không để ý, chỉ nở nụ cười dịu dàng.
Anh Túc che dù, đứng yên nhìn hai người bọn họ lên xe rời đi. Đợi đến khi
không thấy bóng người nữa, Lộ Minh đứng ở bên cạnh cô mới nhỏ giọng nói: “Cô A Trà ngày hôm qua đó, đã không thấy đâu nữa rồi.”
Anh Túc
không nhúc nhích đứng ở đó, thân hình yểu điệu, giống như không nghe
thấy. Lộ Minh còn nói: “Trước đây quan hệ giữa A Trà và Ly Chi cũng
không tệ, hiện tại lại có quan hệ rất tốt cùng A Lương. Đúng là người
hai mặt. Ngày hôm qua bị treo ngược lên đánh, nhưng thủ hạ lại sơ ý một
chút, đánh cô ta đến ghẹn họng, người liền không còn.”
Lúc Lộ
Minh nói những lời này, chính anh cũng phải thừa nhận rằng trong chuyện
này mình có chút gặp may. Ngày hôm qua Sở Hành chưa nói treo lên đánh
tới mức nào, anh tính toán tính khí thường ngày của cô gái kia và vị tổ
tông này, liền mắt nhắm mắt mở đối với sự sống chết của A Trà. Chỉ là Lộ Minh không ngờ Anh Túc đã không chịu mang ơn, hơn nữa, có lẽ trong lòng cô hết sức hài lòng, nhưng ngoài mặt lại làm giống như rất không hài
lòng, nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng cho dù là người hai mặt đi chăng nữa, thì A Trà cũng không đến nổi phải chết. Lộ tổng làm như vậy
thật là không cẩn thận, cũng hơi độc ác một chút.”
“. . . . . .”
Nhất thời, Lộ Minh bị lời nói này của cô làm cho chua đến đau cả răng. Lời
này nói ra ngoài ai cũng sẽ coi như rất hợp lý, nhưng chỉ có người ở
trước mắt này, là làm cho anh thật sự cảm thấy giả mù sa mưa. Vậy mà anh lại không thể nói rõ ra, không thể làm gì khác hơn là lắp bắp đáp
“phải”, Anh Túc liếc anh một cái, lại đứng đắn bổ sung: “Tôi đang nói
nghiêm túc.”
Lộ Minh: “. . . . . .”
Anh im lặng nhìn cô
một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi: “Được. Vậy cô thành thực nói với tôi một câu, nếu là cô xử lý chuyện như vậy, thì cô định
làm như thế nào?”
Anh Túc suy nghĩ một chút, cười nhẹ một tiếng,
xoay người rời đi. Sau khi đi hai bước, lời nói lướt nhẹ theo cơn gió
tới đây: “Sống và chết chênh nhau quá nhiều, tự tôi không gánh nổi mạng
người. Không phải tình thế bất đắc dĩ, tôi sẽ không nhìn người khác
chết.”