Editor: heisall
Anh Túc để hai tay trên đầu gối, ngồi thẳng tắp trên sô pha. Cô trang điểm cực kỳ đậm và ăn mặc cũng rực rỡ hơn thường ngày, người không quen nhìn thoáng qua một chút, thì rất khó có thể nhận ra đây là Anh Túc.
Anh Túc chờ A Lương đi tới trước mặt, khi cô ta khom người xuống nhìn chăm chú vào cô, thì gương mặt không chút biểu cảm mới lộ ra một nụ cười, từ từ nói: “A Lương tiểu thư trở về trễ vậy.”
“. . . . . . Anh Túc?” Một lúc lâu A Lương mới nhận ra, khi đã nhận ra cô thì ngọng nghịu la ầm lên: “Cô làm gì ở đây?”
Gian phòng kia cách âm cực tốt, cửa sổ lại bị khóa. A Lương say rượu thành ra như vậy, dù có gào thét thế nào, Anh Túc cũng không lo lắng bị người khác nghe được. Cô cúi đầu lật xem hai tay của mình một lượt, lúc ngẩng đầu lên thì cười khẽ, chậm rãi nói: “Hiếm khi cô được tới Tây Nam một chuyến, tôi đến đây thăm cô một chút. Thuận tiện tuân lệnh làm một chuyện, cũng tiện thể dạy cô mấy thứ.”
“Cô? Dạy tôi? Cô dạy cho tôi cách làm thế nào để ai cũng có thể làm chồng sao?” A Lương cười nhạo một tiếng, men say đã lên đến não, đưa tay muốn lao qua, kết quả bị Anh Túc nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra. Cô ta nhất thời không thể khống chế được sức lực, bàn tay lập tức va mạnh vào góc bàn, cái bàn lung lay rồi ngã xuống, tiếp đó liền nghe A Lương hét lên một tiếng thảm thiết.
Anh Túc không hề tức giận, vẫn giữ nụ cười hoà thuận vui vẻ: “Sức lực lớn như vậy sao? Nếu như mới vừa rồi cú đấm ấy thật sự đập tới, không phải tôi sẽ bị cô đánh ngất xỉu sao?”
A Lương thở hổn hển mấy cái mới trở lại bình thường, oán hận nhìn cô một cái, lại nhào tới. Anh Túc nghiêng người đồng thời giơ chân đá một cái vào ngay giữa đầu gối, rất nhanh A Lương đã bị đạp té trên mặt đất.
Lần này rất lâu mà A Lương cũng không bò dậy, say rượu lại thêm choáng váng hoa mắt, “Ọc” một tiếng phun ra. Anh Túc nhíu mày, lui về phía sau một bước, nói: “Tối nay uống không ít rượu phải không? Ở một nơi như Tam Giác Vàng này, loại người xa lạ trong phòng bao mà cô cũng dám đi. Xem ra cô đã thật sự quên sạch bốn chữ ‘chú ý an toàn’ mà tôi đã thật lòng nhắc nhở cô rồi. Cô không sợ bị chuốc say rồi bị cướp của giết người sao?”
“Cô cút cho tôi!”
Anh Túc nhếch khóe môi lên, chỉ làm không nghe thấy. Đợi đến khi A Lương lại lảo đảo đứng lên, ánh mắt cô ta bắt đầu tìm kiếm vật có thể đả thương ở trong phòng, còn Anh Túc thì thong thả ung dung mở miệng: “Trước kia, tôi có nghe người ta nói, nơi này giết chó rất dễ dàng. Chỉ cần trói chặt bốn chân của cho rồi treo ngược nó lên, sau đó rót nước vào trong miệng nó, có thể làm cho một con cho to lập tức bị sặc chết. A Lương, cô đoán thử xem, giết một người dễ hơn, hay là giết một con chó dễ hơn?”
Mặc dù A Lương say rượu không tỉnh táo, nhưng cũng cảm thấy rùng mình. Nhìn thẳng vào cô, đôi mắt khẽ rụt lại: “. . . . . . Cô muốn làm gì?”
Anh Túc khẽ cười một cái, nói tiếp: “Nghe nói A Lương tiểu thư rất sợ độ cao. Có đúng hay không?”
“Cô muốn làm gì? !”
Anh Túc từ chối cho ý kiến. Đứng lên, đi tới bên cạnh A Lương, rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cô. Rồi sau đó nghiêng người sang một bên, nói nhỏ ở bên tai cô: “Căn phòng này ở tầng hai mươi chín, cách mặt đất không quá cao. Nhưng nếu như ném một người ra ngoài cửa sổ từ nơi này, thì dư sức ngã chết. Tôi còn chưa thử qua cách giết người này, cô giúp tôi thử một lần nhé?”
“Anh Túc! Cô dám!”
Anh Túc nhìn cô ta, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo. A Lương nhìn cô, chẳng biết tại sao toàn thân lại run lên, trong thoáng chốc cũng tỉnh táo hơn phân nửa.
Da đầu A Lương căng lên, lui về phía sau từng bước một. Anh Túc thấy được, cũng không ngăn cản, vẫn nói: “Rạng sáng ngày hôm nay tôi đã tới đây, vào ban ngày lúc mặt trời chói chang tôi đã đi theo phía sau cô để xem cô đang làm những gì, còn buổi tối thì thuận tiện đi một vòng xung quanh đây. Sau đó tôi phát hiện ra cái khách sạn này rất thú vị.”
A Lương bắt được một con dao gọt trái cây, nắm chặt trong tay. Anh Túc liếc cô một cái, từ từ nói tiếp: “Cái khách sạn này từ tầng năm trở lên là phòng ngủ. Ban đêm khi đứng ở dưới nhìn lên, hoàn toàn không thấy được cái gì bởi vì bên ngoài khách sạn không có đèn. Đổi lại, hay nói cách khác, nếu có thứ gì đó treo ở bên ngoài cửa sổ ở tầng này, đừng nói là không có bao nhiêu người sẽ không có chuyện gì làm mà nhìn lên trên, dù có thấy được, thì chỉ cần trời còn chưa sáng, cũng không thể nhìn thấy là cái gì.”
Anh Túc hếch cằm về phía tủ đầu giường, A Lương nhìn theo, bên kia không biết lúc nào đã có thêm một sợi dây to bằng ngón tay.
A Lương hoàn toàn tỉnh rượu.
Anh Túc khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu như một lát nữa tôi treo ngược cô ra bên ngoài cửa sổ này, rồi bật một cái bật lửa đốt sợi dây ở cách đó không xa. Cô nói xem, cô sẽ té xuống trước, hay là được phát hiện rồi cứu xuống trước đây?”
A Lương trợn to mắt nhìn cô, Anh Túc không nhanh không chậm, tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa vì để phòng ngừa sự cố, tôi đã thuê căn phòng phía dưới căn phòng của cô rồi. Cho nên cô không cần lo lắng sẽ có người khác thấy ác mộng tỉnh lại vào tối khuya, lại đột nhiên nhìn thấy hai cái chân trên cửa sổ.”
A Lương nhanh chóng vòng qua cô chạy ra ngoài, liền bị Anh Túc cản lại, A Lương lập tức đâm con dao trong tay qua. Nhưng vẫn vô ích, ngược lại còn bị Anh Túc đoạt lấy rồi vứt sang một bên. A Lương lại đập một quyển kinh Thánh thật dầy vào trán Anh Túc, lần này sau khi Anh Túc né tránh, thì không tiếp tục phí công sức, dùng sợi dây trói chặt hai tay của A Lương.
A Lương thét to: “Thả tôi ra! Thiếu gia sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Anh Túc vừa lấy khăn lông bên cạnh, vừa nói: “Nếu tôi đã đến đây, thì làm sao cô biết đây không phải là ý tứ của anh ta chứ?”
A Lương sững sờ, cái khăn lông cách cô càng ngày càng gần. Con ngươi của cô càng trừng lớn hơn, la ầm lên: “Tôi không tin! Tôi không tin! Thiếu gia sẽ không đối xử với tôi như vậy! Không!”
Anh Túc làm như không nghe thấy, đè cô lại, cẩn thận nhét khăn lông vào trong miệng cô. Mãi cho đến khi A Lương dùng sức lắc đầu, rồi ô ô nói không ra lời, Anh Túc giống như mới đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy ra một tờ giấy nhỏ từ trong túi, mở ra rộng, giơ lên trước mắt A Lương.
Tờ giấy này là loại giấy chuyên dùng của Sở Hành. Phía dưới có con dấu của Sở Hành. Trên nền giấy trắng còn có chữ viết của Sở Hành, chỉ ba chữ, được bắt chước giống như đúc, trừ Anh Túc và Sở Hành, hầu như không người nào có thể phân biệt được: giết A Lương.
Anh Túc cười một tiếng: “Bây giờ đã tin hay chưa?”
Anh Túc trở lại nhà họ Sở, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cô vừa bước vào chỗ ở của mình không đến năm phút, thì điện thoại đã vang lên. Anh Túc liếc mắt nhìn người gọi tới, tiện tay đè xuống nút loa ngoài.
Giọng nói của Lộ Minh truyền tới, ẩn chứa một chút lo lắng: “Anh Túc tiểu thư! Bây giờ cô đang ở đâu? Sao vừa rồi điện thoại gọi hoài mà không có ai nhận vậy!”
Anh Túc vừa thay quần áo, vừa thản nhiên nói: “Ngày hôm qua trở về nhà họ Tưởng một chuyến, bây giờ vừa về tới.”
“Trở về nhà họ Tưởng?” Lộ Minh nghẹn lại một chút: “Cô trở về nhà họ Tưởng có báo cáo với thiếu gia không? Không phải anh ấy nói. . . . . .”
“Báo cáo với thiếu gia thì anh ấy sẽ không để cho tôi đi. Không phải ngày hôm qua anh ấy bận rộn cả ngày ở thành phố B sao, chỉ cần anh không nói thì anh ấy sẽ không biết.” Anh Túc bình tĩnh nói: “Lộ tổng gọi tôi có chuyện gì không?”
Lộ Minh dừng một chút, chợt đè thấp giọng xuống, nói nhỏ: “Mới vừa rồi Ly Chi gọi điện thoại tới đây, nói là sáng sớm hôm nay A Lương đột nhiên phát điên.”
Theo như những lời Ly Chi nói qua trong điện thoại, sáng sớm hôm nay khi cô ta phát hiện ra A Lương, thì cửa sổ phòng khách sạn của A Lương khép chặt, còn A Lương thì bị khăn lông bịt chặt miệng, hai tay bị trói bằng dây thừng và treo ngoài cửa sổ tầng hai mươi chín. Trong khi đó, sợi dây thừng có dấu vết đã bị thiêu cháy còn một nửa. Ly Chi cho người kéo cô ta vào, khi cởi dây thừng và khăn lông ra, thì ánh mắt A Lương đã đờ đẩn, cả người run bần bật, câu đầu tiên cô ta thốt ra chính là: “Thiếu gia, xin anh đừng giết A Lương!”
Ly Chi đưa A Lương đến bệnh viện gần đó làm kiểm tra toàn thân. Trừ những vết thương nhẹ bên ngoài, thì não bộ bị tổn thương nặng, trong một đêm đã biến thành kẻ điên. Cho dù hỏi cái gì, cô ta ngoài việc cầu xin Sở Hành đừng giết cô ta, thì chính là A Lương biết sai rồi, thỉnh thoảng còn có thể mở miệng mắng Anh Túc dâm tiện hèn hạ.
Lộ Minh kể lại mọi chuyện nhưng lại bỏ đi câu cuối cùng, còn những chuyện khác đều báo hết cho Anh Túc. Anh Túc vừa nghe, vừa nhìn vào gương sửa sang lại quần áo, xác nhận không để lộ ra bất kỳ vết máu ứ đọng nào do Sở Hành tạo ra ở trên giường ngày hôm kia, thì mới thản nhiên nói: “Nghe nói gần đây Ly Chi và A Lương nảy sinh mâu thuẫn. Có khả năng cô ta vừa ăn cướp vừa la làng hay không.”
Lộ Minh ho một tiếng, vừa nghĩ thầm trong lòng, cô và Ly Chi thật sự không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hãm hại lẫn nhau, vừa nói: “Vừa rồi thiếu gia bảo tôi nói cô đến gặp anh ấy.”
Anh Túc đáp một tiếng, lại hỏi: “Thái độ của thiếu gia về chuyện này như thế nào?”
“Chỉ trầm mặc, không nói một lời nào.” Lộ Minh suy nghĩ một chút, tự lẩm bẩm nói: “Thiếu gia từng nói muốn giết A Lương lúc nào nhỉ? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
Anh Túc vào phòng, nhìn thấy Sở Hành đang dựa vào lan can, trong tay cầm một ít thức ăn cho cá, như có như không thả vào trong hồ cá chép. Những con cá chép này cũng đã lâu rồi, lại được nuôi dưỡng rất chu đáo, bây giờ đã lớn cỡ bằng bắp tay. Rối rít bơi lên, mở mấy cái miệng lớn bằng đồng xu để giành thức ăn, Anh Túc đứng nhìn, thì không thấy đáng yêu chút nào, chỉ cảm thấy có chút âm trầm kinh khủng.
Anh Túc đứng ở sau lưng Sở Hành yên lặng chờ đợi, nhưng rất lâu vẫn không thấy anh mở miệng. Bốn phía yên lặng, chỉ có âm thanh đuôi cá không ngừng vỗ vào ao nước. Mãi cho đến khi hộp thức ăn cho cá đã thấy đáy, Sở Hành mới tiện tay nhét cái hộp vào trên lan can, quay đầu lại: “Cả ngày hôm qua em đi đâu?”
Anh Túc rũ mắt xuống, khẽ mím môi, nhẹ giọng trả lời: “Trở về nhà họ Tưởng.”
Sở Hành cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy sao? Nếu như bây giờ tôi gọi điện thoại cho Tưởng Miên, cô ta nhất định có thể làm chứng cho em rồi.”
Anh Túc không đáp, có nghĩa là ngầm thừa nhận. Sở Hành lại hỏi: “Trở về nhà họ Tưởng để làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Sở Hành “Ưmh” một tiếng không rõ ý nghĩa. Sau một lúc lâu, hai ngón tay xuất hiện trong tầm mắt Anh Túc, nâng cằm của cô lên. Sở Hành khẽ nghiêng đầu, nhìn từ trên cao xuống, cẩn thận nhìn cô.
Lại qua một lát nữa, cô nghe được anh thờ ơ nói: “Nghe quản gia nói, ngày hôm qua ở nhà họ Sở trời mưa cả ngày. Tôi nhớ, buổi tối khi quay lại đây, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Không ngờ cùng ở trong một thành phố mà thời tiết ở nhà họ Tưởng lại có thể tốt như vậy, em ở bên kia có một ngày, trên lỗ tai đã bị phơi nắng đến lột cả một lớp da.”