Mị Sát

Chương 52: Chương 52: Chương 33




Giữa trưa ngày thứ ba, Anh Túc đang định ra ngoài thu dọn hành lý cần thiết, thì Lộ Minh gọi cho nàng, nói Thương Thiếu gia của thành phố B đến thăm thành phố C, thiếu gia đã chỉ đích danh cô cùng đi theo tiếp khách.

Theo lý mà nói, những chuyện như vậy vốn không tới phiên Anh Túc ra mặt, đương nhiên tất cả công việc đã có Ly Chi ôm đồm hết, từ trên xuống dưới đều được chuẩn bị rất ổn thỏa. Sau khi Anh Túc nghe Lộ Minh chuyển lời xong, nhìn hộ chiếu đang cầm trên tay, khẽ cau mày, hỏi: “Ly Chi đâu?”

“Ly Chi nói cơ thể cô ấy khó chịu, hai ngày nay cũng không thấy đâu.” Lộ Minh thuận miệng trả lời, rồi hối thúc nói: “Thiếu gia bảo phải qua đó trước 3h, bây giờ cũng chỉ còn nửa tiếng, cô đang ở đó có phải không? Bây giờ tôi sẽ gọi người tới đón cô.”

Khi Lộ Minh và tài xế đến dưới lầu, thật lâu cũng không thấy Anh Túc đi xuống. Mấy phút sau, cuối cùng Lộ Minh cũng chờ không nổi, lập tức đi lên lầu gõ cửa, một lát sau cửa mới từ từ mở ra, Anh Túc đứng ngay ngưỡng cửa mang vẻ mặt vô cảm, vẫn bộ quần áo đơn giản mặc ở nhà.

Trong lòng Lộ Minh câm lặng, nhưng lại phải cố gắng nặn ra vẻ mặt nhẫn nại vô cùng tinh tế: “Sao lại như vậy? Sao không thay quần áo?”

Anh Túc chậm rãi mở miệng: “Tâm trạng không tốt. Không muốn đi.”

“. . . . . .” Lộ Minh nhìn cô, nói. “Đổi lý do được không?”

“Vậy thì là trặc chân.”

Lộ Minh nhìn cô xoay người đi vào trong phòng, hoàn toàn không có một chút khập khiễng. Há hốc mồm, rồi nói: “. . . . . . Có thể cho tôi một lý do xuôi tai hơn được không?”

“Sao lý do này lại không xuôi tai?” Anh Túc dừng lại, xoay người, ngay trước mặt Lộ Minh, đưa một cái chân về phía sau, rồi dùng sức mài một cái, lập tức nghe thấy một tiếng giòn vang.

Dưới tình huống Lộ Minh đang há hốc mồm, cô bình tĩnh nói: “Anh thấy đấy, chân bị trật thật rồi.”

“. . . . . .”

Lộ Minh âm thầm rơi lệ, gần như muốn quỳ lạy cô: “Tiểu thư Anh Túc, đồng ý là phải đến sớm, những nếu đã trễ thì báo cáo với thiếu gia một tiếng là được, cần gì phải tự mài mòn xương mắc cá chân của mình như vậy! Cô đừng làm khó dễ tôi có được hay không!”

Ban đầu Anh túc cũng không tình nguyện, nhưng bị Lộ Minh cầu bà xin ông khóc lóc một hồi, kết quả là bị thỉnh vào trong xe như tọa thần được cung phụng. Cứ lăn qua lăn lại như vậy, lúc đến hội quán cũng đã hơn 3h. DiễnđànLêQuýĐo^n. Sở Hành đang nói chuyện với vài người, thấy cô từ từ đi tới, ngoắc tay bảo cô đến bên cạnh, hỏi: “Sao chậm chạp vậy?”

“Trặc chân rồi.”

Sở Hành nhìn lướt qua chân cô, rồi hỏi: “Sao lại như vậy?”

Anh Túc không chớp mắt trả lời: “Trợ Lý tổng giám đốc Lộ cứ liên tục hối thúc. Vì quá gấp gáp, nên chân bị trặc.”

Lộ Minh gần như bị lời nói dối của trắng trợn của cô mà phun ra cả một bồn máu. Lại không được giải thích, Sở Hành cũng đã tin tưởng, vô cùng bình thản nhìn anh một cái, Lộ Minh liền cảm thấy sau lưng ớn lạnh, mồ hôi lạnh lập tức đổ ra ào ạt.

Sở Hành kéo Anh Túc ngồi xuống sofa, sau đó nâng ống quần của cô lên dò xét, nhìn thấy không có gì đáng ngại, mới hỏi: “Còn đau không?”

Anh túc lắc đầu, sau đó nhìn về phía vị khách đối diện đang tùy ý dựa vào thành ghế, đầu hơi cúi, bàng quan cười thờ ơ, cung kính nói một câu: “Thương Thiếu gia.”

Thương Dật lơ đễnh khoát tay ngăn lại, anh bắt chéo chân, cười cười: “Diễm phúc của Sở thiếu gia quả thật không ít. Tôi nhớ lần trước khi tôi tới thành phố C, tiểu thư Ly Chi đón tiếp, có thể nói là phong tình vạn chủng, lần này tới đây lại là tiểu thư Anh Túc, thật sự mĩ sắc vô song. Sở Hành à, mỗi ngày anh đều sống trong mỹ sắc như vậy, chắc là rất thoải mái?”

Những lời này lọt vào tai Anh Túc, cô chỉ làm không như nghe thấy, khẽ hạ mi mắt. Bưng nước sôi lên, bắt đầu châm trà. Sơ Hành vẫn không đổi sắc: “Thương Thiếu gia nói chuyện cũng không tích đức rồi, khó trách quý phu nhân bỏ nhà trốn đi.”

“Anh lấy tư cách gì nói tôi? Anh cũng chưa từng trải qua chuyện giống tôi.” Thương Dật nhận lấy tách trà Anh Túc đưa qua, thuận tiện hỏi cô. “Cô nói thử xem, nếu có người đắc tội cô...cô định sẽ làm gì?”

“Trả lại giống y như vậy là được.”

“Vậy nếu người đắc tội cô là Sở Hành thì sao?”

Anh Túc nói: “Anh Túc không dám làm gì cả.”

Thương Dật lại hỏi: “Nếu đắc tội cô đến mức không thể chịu đựng nổi thì sao, cô sẽ làm sao?”

Sở Hành ở bên cạnh, chậm rãi nâng tách trà lên uống. Anh Túc cụp mắt xuống, hàng mi khẽ lay động, lặp lại: “Anh Túc vẫn không dám làm gì cả.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Thương Dật nhìn nàng, rồi liếc sang Sở Hành, nụ cười thâm thúy trên mặt càng đậm hơn, cũng nâng tách trà lên uống, thong thả nói: “Vậy sao.”

Buổi tối Thương Dật còn có chuyện cần bàn bạc, sau khi bọn họ cùng nhau dùng qua bữa cơm chiều liền tách ra. Lộ Minh không có chuyện gì làm cũng trở về Liễu gia, Anh Túc đi theo Sở Hành vào xe, không lâu sau lại phát hiện phương hướng lái xe không trở về Sở gia: “Ngài muốn đi đâu?”

Sở Hành khép hờ mắt, lạnh nhạt nói: “Đi xem nhạc kịch.”

Lúc này đã hơn bảy giờ, trong lòng Anh Túc nôn nóng, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, cũng không thể cứ nhảy qua cửa sổ xe mà chạy đi, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, chờ xe lái đến bên ngoài nhà hát kịch. Cô vừa xuống xe liền nhanh chóng bước vào bên trong nhà hát, Sở Hành từ phía sau kéo cô lại, hơi buồn cười nhìn cô: “Còn lâu mới bắt đầu, em gấp như vậy làm gì?”

Bàn tay Sở Hành bao bọc lấy tay cô, từ lúc tiến vào hội trường đến sau khi ngồi xuống cũng chưa từng buông ra. Anh túc trơ mắt nhìn thời gian lên máy bay chỉ còn lại hơn một giờ, mà cô vẫn còn chưa đến phi trường, trong đầu cô lúc này, ngoài trừ tràn ngập chuyện này ra, cũng không muốn suy nghĩ thêm cái gì nữa. Sở Hành cầm tay cô, dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô, gãi gãi lòng bàn tay cô, trong lòng Anh Túc đang sốt ruột, nên cũng không cảm thấy ngứa ngáy, chỉ nghĩ làm cách nào mới có thể mau chóng rút tay ra.

Vậy mà Sở Hành vẫn chậm chạp không có ý định buông tay, ngược lại còn đưa bàn tay khác sang nắm lấy cằm của cô: “Không phải vở kịch ngày hôm này bình thường em thích nhất à? Sao nhìn em có vẻ không yên lòng vậy?”

Khi anh nói chuyện, khóe miệng mang theo nụ cười khẽ, đuôi mắt đào hoa cũng nhướng lên, là dáng vẻ khi tâm trạng đang rất tốt. Anh Túc bĩu môi, nói: “Bình thường không phải ngài cũng không thích mấy thứ này nhất sao, hôm nay nghĩ cái gì mà lại đến đây xem?”

Sở Hành “ừm” một tiếng, thuận miệng nói: “Thỉnh thoảng đến xem một lần cũng không thành vấn đề.”

Mười phút trôi qua, mãi đến khi Sở Hành buông tay ra, Anh Túc liền lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi toilet một lúc.”

Sở Hành gật đầu, Anh Túc vội vàng bước về hướng toilet. Đến khi chắc chắn Sở Hành không nhìn thấy, Anh Túc mới tăng tốc, cầm túi xách chạy thẳng ra ngoài hội trường.

Cô thuận tay chặn lại một chiếc taxi, nhanh như chớp phóng tới phi trường. Vừa bước nào đại sảnh sân bay quốc tế, liền nhìn thấy Lý Du mang theo vali hành lý, đang không ngừng nhìn về cửa bên này.

Anh thấy cô đang chạy vào, khóe miệng khẽ cong lên, lập tức vẫy tay về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.