Mị Sát

Chương 58: Chương 58: Chương 39




Edit: Chickenliverpate

Sở Hành nói với Lý Du Anh đôi ba câu, vừa chuyển tầm mắt đã nhìn thấy Anh Túc đứng cách đó không xa.

Cô nhìn anh với tất cả đề phòng, rồi gằn từng chữ: “Anh làm gì ở đây?”

Sở Hành lạnh nhạt nói: “Em dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”

Anh Túc nói: “Tiên sinh đã đập nát chân người ta, còn muốn người ta nói chuyện như thế nào?”

Sở Hành nhìn cô, nhưng cô chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào túi áo của hai người vệ sĩ, không hề chớp mắt. Dáng vẻ đó giống như chỉ cần có một chút động tĩnh, là cô sẽ lập tức nhào lên tấn công, cùng chết với tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Sở Hành.

Lý Du Anh đột nhiên bật cười khe khẽ, rồi nói: “Thiếu gia Sở chỉ tình cờ đi ngang qua đây mà thôi, vừa rồi đang nói chuyện của em khi còn bé.”

Anh Túc vẫn không thu lại ánh nhìn chằm chằm vào túi áo của vệ sĩ, cô chậm rãi bước đến bên cạnh Lý Du Anh, đưa cho anh một chai nước, rồi khẽ nói: “Có cái gì đáng nói. Toàn làm những chuyện ngu xuẩn mà thôi.”

Lý Du Anh nhận lấy, rồi cười với cô: “Vậy thì không nói nữa. Ngồi ở đây có hơi lạnh, chúng ta trở về nhé?”

Anh Túc gật đầu, vừa đỡ Lý Du Anh đứng dậy, vừa cẩn thận quan sát bảo vệ anh. Những động tác mà cô đã làm mấy ngày nay, hiện tại không cần dùng đến bất cứ ngôn ngữ nào, cũng hết sức ăn ý và thuần thục. Hai người cứ từ từ đi ra bên ngoài, Anh Túc không có ý định quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.

Hai ba ngày sau, khi Anh Túc đang ở trong vườn hoa của Tưởng gia đi theo Tưởng Miên học chăm sóc cắt tỉa cây cảnh, lại nhận được điện thoại của Lộ Minh.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối cuộc gọi. Một lúc sau, Lộ Minh lại gửi đến một tin nhắn, Anh Túc cũng không thèm nhìn tới đã trực tiếp xóa đi. Hơn mười phút sau, có hai chiếc xe màu đen bất ngờ lướt tới rồi dừng lại trước cửa chính của Tưởng gia, Lộ Minh nghiêm nghị bước xuống xe.

Anh Túc lạnh nhạt nhìn anh ta đang từ từ đi tới gần: “Trợ lý tổng giám đốc Lộ muốn làm cái gì?”

Lộ Minh nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Tiểu thư Anh Túc, tối ngày hôm kia, A Lương đã bị người ta siết cổ chết rồi.”

Anh Túc cũng không ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Chuyện này có quan hệ gì với tôi?”

Lộ Minh ngập ngừng há miệng, nhưng cũng không nói gì, Anh Túc ngừng tay một lát, nâng mí mắt , rồi thong thả nói: “Anh cho rằng, là tôi giết chết cô ta sao?”

“Tiểu thư Ly Chi đã đưa ra nhân chứng và vật chứng có liên quan đến cô.” Lộ Minh mang giọng điệu giải quyết công việc nói: “Tiểu thư Anh Túc muốn thoát khỏi hiềm nghi, làm phiền theo tôi về Sở gia một chuyến.”

Vẻ mặt Anh Túc vẫn không chút thay đổi: “Tôi không giết cô ta.”

Lộ Minh lặp lại: “Tiểu thư Anh Túc, mời lên xe.”

Anh Túc nhìn anh ta rồi khẽ cười lạnh: “Anh cũng cho là tôi giết sao?”

“. . . . . .” Lộ Minh nói. “Tiểu thư Anh Túc, mời lên xe.”

Anh Túc nhếch môi, đứng im lặng một hồi, rồi ném cây cuốc qua một bên, đi về phía chiếc xe.

Khi Anh Túc đã yên vị trong xe, mặt trầm như nước, không nói tiếng nào.

Lộ Minh nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng vừa run sợ, vừa có cảm giác tỉnh ngộ, chuyện A Lương bị người ta siết cổ chết, Ly Chi chỉ tốn một ngày đã tìm ra toàn bộ nhân chứng và vật chứng, chuyện tới như vậy, thật ra đã không có gì để thẩm vấn nữa.

Nhân chứng vật chứng đều có đủ, mặc kệ như thế nào, đều đã không thể biện hộ.

Nếu bàn về động cơ, đối với Anh Túc lại càng vô cùng đơn giản. Từ trước đến nay, vị tổ tông này rất nhỏ nhen, có thù tất báo, người ta đụng vào cô ấy một lần, cô ấy nhất định sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần. Một người như vậy, có thể dùng ba từ để diễn tả động cơ giết người, tùy tâm trạng.

Huống chi A Lương có lỗi với cô ấy trước. Mặc dù trước đó đã bị Anh Túc tự tay bức tới hóa điên, nhưng nếu hai ngày nay tâm trạng Anh Túc không tốt, lại tình cờ nhớ tới A Lương , cảm thấy chưa đủ giải hận, tức giận trỗi dậy, thừa dịp trời tối dùng một sợi dây thừng siết cổ cô ta đến chết, đối với một Anh Túc “xinh đẹp động lòng người, lòng dạ độc ác” mà nói, sớm đã được xem như rất thành thục rất có tay nghề, có làm cũng là một việc hết sức tự nhiên.

Mặc dù vừa rồi Anh Túc đã phủ nhận, nhưng cũng không có cái gì chắc chắn. Trước kia sau khi cô ấy giết người cũng đã có rất nhiều lần mặt không đỏ tim đập không nhanh phủ nhận, cho dù dùng máy phát hiện nói dối để kiểm tra, thì kết quả kiểm chứng đều sẽ chỉ ra cô ấy đang nói sự thật. Nhưng cho dù là thật, thì trên dưới Sở gia, có ai mà tin chứ?

Thiếu gia lại rất dung túng vị tổ tông này, cho nên mỗi khi xảy ra chuyện, thì trong vô thức mọi người cũng đều sẽ cho rằng tất cả là do Anh Túc làm?

Bước vào bên trong phòng sách thì thấy Sở Hành và Ly Chi đã đợi sẵn ở bên trong. Bên cạnh còn có hai người hộ lý của bệnh viên tâm thần đang nơm nớp lo sợ ngồi ở đó, chắc chắn chính là nhân chứng lúc A Lương chết.

Mùi hương trầm Tây Tạng lượn lờ trong không khí, Sở Hành đang lật sách trên tay, thì nhìn thấy Anh Túc bình tĩnh đi vào, anh khẽ nhướng mày.

Ly Chi ở một bên ung dung thong thả mở miệng: “Anh Túc, chứng cớ đều ở đây, A Lương chết, cô còn có gì để nói?”

Anh Túc nhìn lướt qua sợi dây thừng trên mặt đất, bình thản nói: “A Lương không phải do tôi giết.”

Ly Chi bật cười khan: “Cô thuận miệng nói một câu không phải, thì thật sự không phải sao? Hai người hộ lý này chính mắt nhìn thấy cô lẻn vào bên trong phòng bệnh của A Lương, không lẽ con mắt họ cũng hư rồi sao? Loại cây Bán Chỉ Liên ở trong bệnh viện thâm thần, Sở gia không có, trong phạm vi mấy km cũng không có, sao mấy cánh hoa lại cứ bám vào bánh xe của cô? Vừa rồi đã cho người mở cửa xe của cô ra, ngay cả bên trên bộ phận thắng xe cũng có Bán Chỉ Liên. Cô dám nói khuya ngày hôm trước cô chưa từng đến bệnh viện tâm thần?”

Anh Túc vẫn không đổi sắc: “Khuya ngày hôm trước tôi ở Tưởng gia. Không ra khỏi cửa.”

“Cô ở Tưởng gia? Ai có thể chứng minh cô đã ở Tưởng gia?” Ly Chi giễu cợt. “Lần trước khi cô bức A Lương phát điên, đã đi biên giới Tây Nam một ngày một đêm, lúc đó cô cũng nói là ở Tưởng gia, cũng nói không có liên quan đến việc A Lương bị bức điên. Lần này còn ai có thể tin cô? Đừng cho rằng ở tại Tưởng gia, là có thể cắt đứt quan hệ với Sở gia. Sở gia đã ám sát rất nhiều người, nhưng tuyệt đối chưa từng giết qua người vô tội. Cô làm việc không biết nể nang ai, đã phá hỏng quy củ của Sở gia, sẽ phải dựa theo quy củ của Sở gia mà làm. Nếu không mọi người đều sẽ giống như cô vậy, sau này Sở gia còn có thể diện gì nữa chứ?”

Anh Túc ngẩng đầu lên, quan sát sắc mặt của Sở Hành. Rồi lập lại một lần nữa: “Tôi không giết A Lương.”

Ly Chi cất giọng the thé: “Cô còn nói dối! Sau mỗi lần cô giết người đều nói không phải do cô giết! Lần đó, cuối cùng cũng tra ra được còn không phải do cô làm sao! Chứng cứ xác thực mà cô vẫn còn nói như thế, vậy thì cuối cùng còn có cái gì mà cô không nể mặt!”

Trước sau Sở Hành đều giữ cùng một thái độ chẳng ừ hử, hiển nhiên đối với lời nói của Anh Túc hoàn toàn không tin. Anh Túc đứng đó nhìn anh, một lúc sau, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

Sở Hành thuận miệng hỏi: “Em còn có cái gì khác để nói không?”

Anh Túc cắn chặt răng, gương mặt lạnh lùng như một khối bạch ngọc trong suốt. Một hồi lâu, cô bất ngờ bật cười khan.

Cô nhìn chằm chằm Sở Hành, mạnh mẽ gằn từng câu từng chữ: “Tốt. A Lương chính là tôi giết. Tôi nhìn cô ta không vừa mắt, ngày hôm trước không muốn tiếp tục nhịn nữa, nên đã dứt khoát siết cổ cho cô ta chết. Lần này tiên sinh định xử trí tôi như thế nào?”

Khi Anh Túc nói những lời này, trong đôi mắt cô như bừng lên hai ngọn lửa, điên cuồng thiêu đốt. Đến khi dứt lời, thì trong đó lại như một hồ nước sâu không thấy đáy, im lặng thâm trầm, không chút gợn sóng.

Lộ Minh đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng không nhịn được khẽ động, thì nghe Sở Hành hạ lệnh: “Đến phòng tạm giam. Ở đó hai ngày. Tự kiểm điểm.”

Anh Túc bật cười ra tiếng, ngẩng mặt nhìn Sở Hành, mang biểu cảm châm chọc nồng đậm: “Dựa theo gia quy của Sở gia, cố ý sát hại người vô tội, sẽ có hai hình thức trừng phạt. Nếu tự thú, phải tự chặt hai cánh tay, sau này sẽ là một phế nhân; còn nếu như liều chết không nhận, để người khác phát hiện, thì phải lấy mạng đền mạng, tự sát tạ tội. Anh Túc xin hỏi tiên sinh, đến phòng tạm giam tự kiểm điểm, là trường hợp nào trong gia quy của Sở gia?”

Khi Anh Túc vừa dứt lời, Sở Hành nhìn sắc mặt của cô, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm. Anh Túc cũng không kiêng kỵ nhìn lại, cằm hất lên, cần cổ vươn thẳng, nhìn một cái đã biết là một đầu gỗ ngoan cố.

Lộ Minh không dám thở mạnh, bên trong thư phòng giống như một cây cung vô hình đang được kéo căng ra, ngay cả Ly Chi cũng cẩn thận ngậm miệng không dám hó hé.

Không biết trôi qua bao lâu, Sở Hành mới nhắm mắt lại, lạnh nhạt mở miệng: “Lộ Minh, đưa cô ấy đến phòng tạm giam.”

Lộ Minh thở hắt ra, cẩn thận trả lời, rồi quay mặt sang nhìn Anh Túc. Anh Túc vẫn nhìn Sở Hành không chớp mắt, cho đến khi Lộ Minh nhỏ giọng thúc giục, cô mới thu hồi tầm mắt, không đợi Lộ Minh khom người ra dấu xin mời, cô đã xoay người, bước nhanh ra ngoài.

Lộ Minh đi theo phía sau Anh Túc đến tận cửa phòng tạm giam. Khi Anh Túc đi tới, thì đã có người mở cửa, Lộ Minh suy nghĩ một chút, rồi cẩn thận mở miệng: “Tiểu thư Anh Túc có đói bụng không? Thiếu gia chỉ nói đến phòng tạm giam kiểm điểm hai ngày, nhưng không nói không được ăn uống. Lần này Thiếu gia xử trí như vậy, đã là nhẹ nhàng nhất trừ trước tới nay rồi. Cô không cần phải để tâm đến những chuyện vụn vặt. Tôi sẽ gọi người mang đến một ít điểm tâm và trái cây cho cô?”

Anh Túc không trả lời, cũng không quay đầu lại, bóng lưng vẫn thẳng tắp quật cường như vừa rồi. Lộ Minh âm thầm thở dài, đang muốn rời đi, thì bất ngờ nhìn thấy trên mặt đất nơi Anh Túc vừa đi qua, để lại hai vệt nước đọng thật nhỏ.

Lồng ngực Lộ Minh nghẹn lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Anh Túc. Anh Túc vẫn không quay đầu lại, nhưng giống như có một đôi mắt phía sau đầu, cô lạnh lùng hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì?”

“. . . . Cái gì tôi cũng không nhìn thấy! Thật mà!” Sau khi Lộ Minh phản ứng kịp, lập tức lùi về sau một bước. “Tôi đến nhà bếp xem có cái gì ăn uống hay không! Tôi đi nhé!”

Anh ta cố gắng nuốt xuống câu nói đã gần như bật ra khỏi cổ họng “cô cứ khóc thoải mái đi”, xoay lưng bước thật nhanh cứ như phía sau lưng có một con hổ đang há miệng chực chờ.

Hai ngày sau, Anh Túc từ phòng tạm giam đi ra ngoài, đập vào mắt đầu tiên chính là bóng dáng quản gia đang đứng yên lặng chờ tại cửa ra vào, nhìn thấy cô, ông liền khom người, khẽ nói: “Tiểu thư Anh Túc vất vả rồi.”

Anh Túc cũng không thèm để ý, vòng qua bả vai ông đi thẳng. Quản gia liếc mắt nhìn vào bên trong phòng tạm giam, thức ăn trên bàn không hề được đụng tới dù chỉ một đũa, ông nói: “Tiểu thư Anh Túc, đã hai ngày cô không ăn gì rồi, nhất định là rất đói bụng. Nhà bếp có nấu cháo cá, hiện tại có lẽ cũng đã bưng ra rồi, tiểu thư Anh Túc không ngại tạm thời khoan hãy đi, theo tôi đến nhà bếp ăn một ít cháo trước rồi tính tiếp, có được không?”

Anh Túc vẫn không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước. Quản gia đi sau lưng cô, chậm rãi lên tiếng: “Bây giờ Tiểu thư Anh Túc muốn lập tức trở về Tưởng gia, chăm sóc vị thiếu gia Lý gia sao?”

Quản gia thấy Anh Túc vẫn mắt điếc tai ngơ, thì thở dài, khuyên thêm một câu cuối cùng: “Tiểu thư Anh Túc, xin cô tốt nhất đừng quá thân thiết với vị công tử Lý kia.”

Anh Túc vẫn tiếp tục giữ thái độ thờ ơ, càng đi càng nhanh, đến khi bỏ lại quản gia ở đằng sau.

Quản gia cũng đã hơn mười ngày không gặp cô. Nhìn Anh Túc càng đi càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy, ông chợt nhận ra bóng lưng của cô so với trước đây thì quật cường hơn, nhưng lại mảnh khảnh hơn, eo cũng nhỏ hơn rất nhiều, ngay cả cổ tay cũng gầy đi không ít, nhìn từ xa như vậy, tạo cho người ta cảm giác lung lay như sắp ngã, bóp nhẹ một cái cũng có thể tan vỡ.

Sau khi Anh Túc đi, quản gia liền đi đến phòng sách, thuật lại tất cả sự việc. Sở Hành nghe xong, cây bút máy cầm trong tay rất lâu không hề cử động. Trầm ngâm một hồi rồi nói: “Gọi Lộ Minh đến đây.”

Nửa tiếng sau, Lộ Minh từ trong thư phòng bước ra, mồ hôi đầm đìa, hai chân run rẩy.

Quản gia đang định bưng trà đi vào, thì nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng mất hồn mất vía của anh ta, liền kéo ống tay áo của anh ta, ân cần hỏi: “Trợ lý Tổng giám đốc Lộ? Trợ lý Tổng giám đốc Lộ?”

Cả người Lộ Minh chấn động, ngay sau đó không kịp nghĩ ngợi liền kéo kéo cánh tay của quản gia: “Quản gia Chu, bắt đầu từ lúc này, đến sáng ngày mốt, nếu ông vẫn không thấy tôi trở lại, có thể tốt bụng giúp một tay, thu xếp thi thể của tôi cho đàng hoàng có được không?”

“. . . . . .” Quản gia nhìn anh ta, rồi thân thiết hỏi: “Hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả?”

Lộ Minh không để ý tới ông, lạp lại một lần nữa: “Ông có thể không?”

“. . . . . .” Quản gia trầm mặc chốc lát, rồi trả lời không ăn nhập gì: “Có thể. Nhưng mà, Trợ lý Tổng giám đốc Lộ có thể sẵn tiện nói cho tôi biết mật mã tài khoản ngân hàng trước được không? Nếu không thì tiền quan tài của cậu ai sẽ ra chứ, cậu cũng phải nghĩ đến chuyện đó chứ.”

Sau khi Anh Túc ra khỏi Sở gia, cũng không lập tức trở về Tưởng gia.

Cô đi đến công viên gần đó, ngồi trên ghế dài, ngẩn người nhìn bầu trời xanh thẳm một hồi lâu. Cho đến khi ánh chiều tà le lói gần sắp tắt, bóng đêm dần dần bao phủ cảnh vật xung quanh, cô mới chậm rãi đứng dậy, tùy tiện tìm một chỗ để ăn tối. Mãi cho đến hơn tám giờ, mới trở về Tưởng gia.

Tưởng Miên nhanh chóng chạy ra ngoài đón, khi chỉ thấy có một mình cô thì “A” một tiếng, rồi hỏi: “Sao trở về nhanh vậy? Lý Du Anh đâu? Sao hai người không cùng về?”

Trong lòng Anh Túc khẽ trầm xuống: “Cả ngày hôm nay cũng chỉ có mình em. Em không ở cùng Lý Du Anh. Sao phải cùng nhau trở về?”

Tưởng Miên “A” một tiếng, há miệng, nghi ngờ nói: “Không phải vừa rồi em điện thoại tới, gọi Lý Du Anh ra ngoài ăn tối với em sao? Tối nay ở nhà chỉ có chị và anh trai ăn cơm thôi. Chị còn lo lắng một mình Lý Du Anh bất tiện, nên gọi xe đưa anh ấy đi mà.”

Trái tim Anh Túc nặng nề rơi xuống, cô bất ngờ chụp lấy cánh tay Tưởng Miên: “Lý Du Anh đi hồi nào?”

“. . . . . . Nửa giờ trước.”

Trên trán Anh Túc lập tức rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc. Khi cô giựt lấy điện thoại Tưởng Miên đang cầm gọi cho Lộ Minh, những ngón tay run lẩy bẩy.

Gọi mấy lần, đều trong tình trạng không người nghe máy. Anh Túc lại gọi thêm mấy lần, không biết qua bao lâu, rốt cuộc cuộc gọi cũng thông.

Lộ Minh chưa kịp mở miệng, thì Anh Túc đã lớn tiếng quát vào điện thoại: “Lý Du Anh ở đâu? Lộ Minh, anh thật can đảm! Các người không được ra tay! Có nghe hay không! Dừng tay lại cho tôi!”

Lộ Minh dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Anh Túc, xin lỗi.”

Anh ta vừa dứt lời, thì một tiếng súng cùng đồng thời vang lên.

Mặc dù không lớn, nhưng vào lúc này, cũng đã đủ rõ ràng.

Anh Túc ngồi tê liệt trên ghế sofa, nhìn thẳng về phía trước, trên mặt thoáng chốc đã không còn chút máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.