Mị Sát

Chương 62: Chương 62: Chương 43




Edit: Chickenliverpate

Thời tiết đã vào cuối thu.

Cây cối ở Sở gia rất đa đạng, vào thời điểm này trong năm, khắp nơi đều được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ. Những năm trước, Anh Túc rất thích khung cảnh này, liên tục nhiều ngày không cho người làm quét sân. Theo lớp lá rụng trải thật dày trên mặt đất, cô thích thú giẫm qua giẫm lại, nếu giữa chừng bị Sở Hành cho người tới gọi cô đến phòng sách, cô lưu luyến không chịu rời đi.

Năm nay Sở gia cũng vừa rụng hết lá vàng, Sở Hành không cho bất cứ ai tự tiện quét dọn, vậy mà Anh Túc cũng không để ý liếc mắt một cái.

Kể từ khi trở về Sở gia, cô vẫn tiếp tục không mở miệng nói câu nào. Kiên quyết giữ thái độ không quan tâm đến ai, không chịu ăn uống, lại càng không chịu phối hợp uống thuốc. Có lúc trong căn phòng to đùng như vậy mà có bảy tám người thay phiên nhau nói chuyên với cô, bao gồm người giúp việc, bác sĩ, Lộ Minh và Sở Hành. Nhưng cô giống như không nghe thấy gì cả, tự giam cầm bản thân trong không gian của chính mình.

Hôm sau, Tưởng Miên đi tới Sở gia, ngồi ở bên giường khe khẽ gọi cô A Phác, Anh Túc cũng không để ý tới cô ấy, chỉ nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Sau khi ra khỏi cửa, Tưởng Miên đề xuất yêu cầu muốn dẫn Anh Túc trở về Tưởng gia, bị Yên Ngọc đang tựa lưng vào tường nghe được, nở một nụ cười như có như không, rồi nói: “Tiểu thư Tưởng, nếu bây giờ cô có thể kéo Anh Túc ra khỏi thiếu gia Sở, tôi đồng ý cho cô đôi tay bác sĩ được bảo hiểm hai trăm vạn này.”

Tưởng Miên cũng chẳng có hứng thú đối với đôi bàn tay vàng ngọc của anh ta, nhưng cũng không kiên trì yêu cầu, cô hỏi Yên Ngọc: “Tình trạng Anh Túc như thế này, bao giờ mới có thể khá hơn?”

Yên Ngọc khoanh tay, không nhìn cô, chỉ nhìn Sở Hành, anh ta lạnh nhạt nói: “Một trận cảm vặt không cần đến một tuần lễ là khôi phục, Anh Túc là sụp đổ trước áp lực bị đè nén trong một khoảng thời gian dài mới dẫn đến kết quả này. Một cái lò xo sau khi bị kéo giãn đến biến dạng, lại muốn nó khôi phục lại hình dáng ban đầu, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”

Sở Hành vẫn ngồi bên giường Anh Túc từ hôm qua đến giờ, cả đêm không ngủ. Giờ phút này nghe Yên Ngọc mỉa mai, sắc mặt cũng không chút thay đổi. Yên Ngọc nói xong vẫn chưa thỏa mãn, nói tiếp: “Trước đây tôi vẫn cảm thấy thiếu gia Thương ở thành phố A là một tên cặn bã. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, so với anh, anh ta quả thật là thánh nhân sau đầu có ánh hào quang. Thiếu gia Thương thích một người, ít ra còn biết cho người ta một danh phận hôn thê. Không giống như anh, Anh Túc có thể nhẫn nhịn không chủ động đi tự sát đến bây giờ, cũng coi như cô ấy rất có lòng khoan dung rồi.”

Anh Túc không chịu phối hợp trị liệu với Yên Ngọc.

Khi Yên Ngọc thử chích thuốc cho cô, vừa nhìn thấy kim tiêm, đã lập tức trợn trừng hai mắt. Khi nhìn thấy kim tiêm càng lúc càng gần, cô liền co người trốn về phía góc giường. Nếu lúc đó Yên Ngọc buông tha, Anh Túc sẽ thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm di chuyển trở về vị trí cũ. Nếu Yên Ngọc cho người đè cô xuống, lúc mới bắt đầu trong mắt Anh Túc đều là cầu khẩn, còn có thể phản kháng không ngừng. Đến khi chống không lại sức lực của mấy người giúp việc, cuối cùng khi kim tiêm ghim vào da thịt, cô cũng không tiếp tục phí công giãy giụa, chỉ là đôi mắt đen trắng rõ ràng, lập tức xuất hiện từng giọt từng giọt nước mắt, thi nhau rớt xuống.

Yên Ngọc không nhìn vào mắt Anh Túc, cắn răng kiên quyết, chích được hai ngày. Đến ngày thứ ba, Sở Hành ở bên cạnh nhìn, bất ngờ mở miệng: “Hôm nay không tiêm nữa.”

Yên Ngọc nghe xong, liếc nhìn anh, rồi đứng lên, khẽ mỉm cười: “Được chứ. Nhưng phương pháp tôi có thể nghĩ ra, cũng chỉ có một cách này. Hôm nay không tiêm, ngày mai vẫn phải tiêm, sau này vẫn phải tiêm. Nếu thiếu gia Sở cảm thấy không đành lòng, không ngại suy nghĩ một chút, tôi đang chữa bệnh, không phải dạy tình thú gì đó. Cửa ải này sớm muộn cũng phải đi qua. Nhưng mà, nghe nói trước đây thiếu gia Sở chơi người ta chơi rất khá. Loại chuyện tiêm chích như thế này, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Anh ta nói đến dây, liền đưa ống tiêm đang cầm trong lòng bàn tay đến: “Hay là anh đến tiêm thử một chút? Nói không chừng Anh Túc tin tưởng anh hơn, sẽ cảm thấy an tâm hơn, hơn nữa không chừng kỹ thuật tiêm của anh còn tốt hơn tôi đấy?”

Yên Ngọc chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lại nhanh chóng nhìn thấy sắc mặt Sở Hành thay đổi. Một lút sau, anh bước qua Yên Ngọc, ngồi xuống mép giường, bảo người giúp việc buông Anh Túc ra, Anh Túc lập tức hoảng hốt tránh đến giữa giường, Sở Hành không kịp bắt lấy cô, trơ mắt nhìn cô rúc vào góc giường.

Sở Hành khẽ thở dài một hơi, rồi dụ dỗ cô: “Anh Túc.”

Anh mềm mỏng gọi thêm một lần nữa, Anh Túc chôn hơn nửa đầu vào trong chăn, không thèm nhìn tới anh. Yên Ngọc đứng bên cạnh cười khẩy một tiếng: “Xem ra anh tính dùng hai chữ này để gọi cô ấy trở lại, nhưng bây giờ cô ấy sẽ không để ý đến anh. Có điều tôi lại cảm thấy Anh Túc làm như vậy là rất đúng. Đã bị anh ép đến điên rồi, bây giờ cô ấy không có suy nghĩ tốt đẹp nào đối với anh đâu. Nói không chừng trong đầu còn tràn ngập suy nghĩ 'nếu quý trùng sinh mạng thì cách xa Sở Hành ra' đấy.”

Sở Hành quay đầu lại, nhìn anh ta một cái. Yên Ngọc kịp thời thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Thôi, xem ra chỉ có thể tiếp tục đè cô ấy lại thôi. Không bằng gia chỗ này cho tôi, đi suy nghĩ một chút xem làm cách nào đút viên thuốc này cho cô ấy uống.”

Hai ngày nay, Anh Túc ăn cơm rất ít. Yên Ngọc đưa một đống thuốc, một viên cô cũng không đụng tới. Cô không chịu đụng, Yên Ngọc cũng băn khoăn nếu mạnh mẽ đổ thuốc vào miệng cô sợ cô sẽ ngạt, nếu đổ thuốc thành công Anh Túc cũng sẽ phun ra, nên cũng không tiện ép buộc cô.

Yên Ngọc kê mỗi bữa hai mươi viên thuốc, Sở Hành cầm một viên trong lòng bàn tay, xòe ra cho Anh Túc nhìn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Đồ ngọt. Ăn thử một viên, chỉ một viên thôi, có được hay không?”

Anh Túc chỉ liếc qua, không chút cử động. Sở Hành nhìn cô một lúc, rồi dùng giọng điệu êm ái hơn, dịu dàng nói: “Anh Túc, em ăn một viên, anh ăn một miếng, có được không?”

Anh nói xong, phải mất một lúc sau, Anh Túc mới chậm chạp thu lại ánh mắt đang nhìn vô định bên ngoài cửa sổ, nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc. Sở Hành khẽ mỉm cười với cô, rồi mở miệng: “Anh trước nhé, có được hay không?”

Anh Túc im lặng dán mắt vào anh. Nhìn anh ngậm viên thuốc vào trong miệng, hớp một ngụm nước rồi nuốt xuống, sau đó xòe bàn tay chứng minh cho cô thấy nó trống không. Một lúc sau, Sở Hành lấy ra một viên thuốc giống như đúc viên hồi nãy, Anh Túc ngập ngừng, liếc nhìn anh một cái, phải mất một lúc lâu, cô mới chậm rãi duỗi ngón tay, cầm lấy viên thuốc trong lòng bàn tay anh.

Yên Ngọc đứng bên cạnh thờ ơ nói: “Cũng là thiếu gia Sở có biện pháp. Nhưng cẩn thận, uống thứ thuốc này nhiều quá, ngược lại thiếu gia Sở sẽ bị rối loạn thần kinh đấy.”

Dường như Sở Hành chẳng nghe thấy những lời anh ta nói, anh kiên nhẫn dụ dỗ Anh Túc uống hết viên này đến viên khác. Chỉ mấy viên thuốc bọc đường, mà mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Còn lại mấy viên thuốc đắng, Anh Túc chỉ uống một viên, liền lập tức phun ra. Trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, sau đó không thèm nhìn tới.

Sở Hành có dụ dỗ thế nào, Anh Túc cũng quay mặt đi chỗ khác, không tiếp tục phối hợp. Cuối cùng Sở Hành đành phải gọi Yên Ngọc đi ra ngoài, hỏi hắn: “Thử đổi mấy viên thuốc đắng này sang loại có cùng chức năng điều trị, nhưng phải được bọc đường.”

Yên Ngọc cười lạnh nói: “Anh cho rằng mấy viên thuốc bọc đường đều được bọc đường một cách loạn xạ hay sao? Ngay cả màu sắc khác nhau cũng tương ứng với những căn bệnh khác nhau đều rất được chú trọng, được không? Sở dĩ thuốc viên đắng nó đắng, cũng là có lý do của nó, được không?”

“Màu sắc của vỏ bọc đường tương ứng với từng loại bệnh, tôi biết.” Sở Hành lạnh nhạt nói. “Nhưng nếu Anh Túc muốn ăn thuốc viên bọc đường, như vậy sở dĩ thuốc viên đắng nó đắng, nhất định là chẳng có lý do gì cả. Vì vậy, tôi cho rằng Bác sĩ Yên nhất định sẽ có cách. Coi như không có cách, thì dưới một điều kiện nào đó nhất định sẽ có cách.”

“. . . . . .” Yên Ngọc câm lặng một lúc lâu, rồi mắng. “Anh trắng trợn uy hiếp tôi như vậy?”

Sở Hành vỗ vỗ nhẹ ống tay áo, thong thả nói: “A.”

“Anh có thể vô sỉ hơn nữa hay không?”

Sở Hành chậm rãi nói: “Có thể. Muốn thử một chút không?”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.