Anh Túc khẽ há miệng thở dốc, nói không ra lời. Quản gia im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Cô bị anh ép chặt vào trong ngực, hai chân kiễng lên quá nửa. Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng bị Sở Hành nắm lấy, kéo ngược trở lại.
Kỹ xảo của anh vẫn luôn mang theo xảo trá, gặm vành tai cô, rồi khẽ cắn, xương cốt Anh Túc liền mềm như nước. Trong hơi thở gấp gáp của cô xen lẫn những tiếng ngâm nga rên rĩ.
Trong âm thanh đó có sự kiềm chế, còn có một ít bài xích không tình nguyện. Thêm một chút không thể tự chủ, gần đến ranh giới của sự luân hãm.
Nếu Sở Hành dùng lưỡi vạch thêm hai đường nữa thôi, Anh Túc nhất định sẽ lập tức bị bức đến khóc nức nở .
Trong quá khứ, mỗi một lần xảy ra, kết quả cũng đều sẽ như vậy.
Từng tấc da thịt trên người cô, anh càng quen thuộc hơn, trong tay anh càng trở nên phục tùng hơn. Chỉ cần trêu chọc mấy cái, liền trở nên mềm mại như không xương. Những khu vực nào, những cách thức nào có thể khiến cô nhanh chóng thuận theo, thậm chí còn không nhịn được cầu xin buông tha, hoặc là khiến cho cô vừa đau đớn vừa ngứa ngáy, những đụng chạm mang tính trừng phạt, chỉ cần Sở Hành muốn, thì quyền khống chế sẽ không còn nằm trong tay Anh Túc.
Anh hơi ngừng động tác, cúi mắt nhìn xuống, nhìn đuôi mắt và sống mũi của cô, đến gò má tinh tế có cảm giác mềm mịn như tơ, xuống thêm chút nữa là đôi môi mang màu sắc đẹp đẽ.
Sở Hành nghiêng đầu, khẽ cắn xuống môi cô. Anh Túc thoáng tỉnh táo đôi chút, ngậm miệng lại giống như một con trai.
Cô muốn quay mặt đi, liền bị anh tăng thêm sức lực nắm chặt cằm. Đầu lưỡi của anh đặt giữa hai cánh môi cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Mở ra.”
Anh Túc nhắm mắt, mi tâm khẽ nhíu lại, không chịu nghe lời anh. Sở Hành rũ mắt xuống, nâng gáy cô lên, hôn từng cái từng cái lên môi cô.
Anh thong thả từ tốn hôn cô, kiên nhẫn mà tỉ mỉ. Qua một lúc lâu, anh thì thầm bên khóe miệng cô: “Anh Túc.”
Lông mi Anh Túc run lên, Sở Hành lặp lại tên cô lần nữa một cách êm ái: “Anh Túc.”
Giọng nói này đưa cô trở lại vào một ngày tuyết rơi rất lâu trước kia. Cô ham ngủ, ngủ một giấc đến trưa, bỏ qua luôn cả bữa sáng và bữa trưa. Quản gia gọi cũng không trả lời, cho đến chạng vạng tối Sở Hành trở về. Chưa cởi áo khoác ngoài, liền ngồi xuống bên mép giường cô. Trên tay cầm một chén cháo cá nhỏ, Sở Hành đặt bên dưới chóp mũi cô.
Mùi thơm của cháo cá thôi thúc cô hé mở mắt ra. Giữa lúc mơ mơ màng màng, Anh Túc cảm thấy tiếng nói của Sở Hành gần trong gang tấc, hết sức dịu dàng, gọi tên cô hết lần này đến lần khác: “Anh Túc.”
Rốt cuộc Anh Túc cũng mở miệng. Đầu lưỡi Sở Hành thong thả đi vào thăm dò, rồi thong thả rút ra. Sau vài lần như vậy, Anh Túc muốn phản kháng, còn chưa khép lại, đầu lưỡi đã bị anh cuốn lấy, cuộn lại như một đóa hoa.
Sau một hồi ra vào lúc nông lúc sâu, trên mặt Anh Túc đã bắt đầu ửng hồng. Nhưng mi tâm vẫn hơi nhíu lại, có chút do dự. Sở Hành bế cô lên.
Mi mắt Anh Túc run run, anh đưa tay nhấc hai bên nách cô lên, rồi đặt cô lên trên kệ tủ.
Nhiều năm trước, anh đã từng làm ra những động tác giống như thế này.
Là một ngày cuối xuân ấm áp, sau khi bị anh chọc ghẹo đôi ba câu nhưng không thể cãi lại, liền tức giận ném bể ly trà thường ngày anh vẫn hay dùng, sau đó hất đầu, sải bước bỏ ra ngoài. Anh vẫn không nhanh không chậm đi theo sau, nhìn cô nổi giận đùng đùng một đường đi về phía vườn hoa, tiếp tục đi vòng qua con đường nhỏ yên tĩnh, thấy vẫn không cắt đuôi được anh, liền rẽ thêm hai cua quẹo nữa, kết quả cuối cùng lại đưa mình vào ngõ cụt, chỉ có thể trơ mắt lựa chọn đâm đầu vào bức tường trước mặt, hoặc là leo lên cái cây bên cạnh.
Anh vẫn ung dung khoanh tay yên lặng nhìn cô, nhìn gương mặt vì kiềm nén mà trở nên đỏ bừng của cô, nhưng cô vẫn không quay đầu lại, tiếp đó giậm chân một cái, thật sự leo lên cây hải đường một người ôm không xuể.
Động tác leo trèo của cô vụng về, thử vài lần cũng không chụp được, đều không thành công. Anh Túc gấp đến độ muốn bật khóc, bất ngờ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, bị anh xách nách, áp lên thân cây hải đường.
Anh Túc giương mắt, Sở Hành cũng rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cười nhìn cô.
Lúc hoàng hôn, cả thế giới cũng trở nên nhu hòa hơn. Động tác giữa bọn họ làm rơi những cánh hoa hải đường. Có một cánh hoa màu hồng phấn rơi lên chóp mũi cô, vừa vặn tôn lên hai đốm màu hồng trên má cô.
Khi cô mới tới Sở gia, gương mặt vẫn còn nét mũm mỉm của một đứa trẻ mười hai tuổi. Cho tới bây giờ hai mươi hai tuổi, là khoảng thời gian mười năm.
Lại cảm thấy thống hận, hồi ức trỗi dậy, đó cũng là mười năm êm ái nhất.
Cuộc đời của một con người, có được bao nhiêu cái mười năm.
Bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng lại không thể rút lui toàn thây.
Con người có phóng khoáng hơn nữa, cũng sẽ có chuyện không thể bỏ xuống được. Huống chi đã quen dây dưa với nhau, lệ thuộc vào nhau, cùng tính toán tấc đất tấc vàng. Khi cảm thấy nghiến răng nghiến lợi không thể kiên nhẫn được nữa, cũng không nỡ vứt bỏ tất cả.
Mặc kệ lựa chọn như thế nào, đều là đi về phía mũi dao, không thể trốn đi đâu được.
Sở Hành áp sát vào cô, dịu dàng hôn cắn cô.
Anh mang đến cho cô sự nhẹ nhàng và nhẫn nại trước giờ chưa từng có. Cho đến khi Anh Túc nhắm mắt lại lần nữa, yếu ớt nằm trong vòng tay anh, không tiếp tục phản kháng. Anh tách hai chân cô ra, để cô ôm lấy hông anh, rồi đi về phía phòng ngủ. Vừa đi vừa hôn, hai hàng lông mi Anh Túc run rẩy, giống như đôi cánh chim mỏng manh bị kinh sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Anh Túc liền rời khỏi Sở gia.
Cô không hề đề cập đi hướng nào, cũng không ai dám hỏi cô đi đâu. Từ trên lầu đi xuống, cô cột tóc đuôi ngựa, mặc nguyên một bộ đồ màu đen, không ăn sáng, trực tiếp ngồi vào trong xe. Không lâu sau, Sở Hành cũng từ trên lầu đi xuống, khi thấy đuôi xe cô dần dần biến mất trong tầm mắt. Tròng mắt tối đen như mực, thật lâu không nói tiếng nào.
Lại qua một lúc, Lộ Minh xuyên qua hành lang hoa tử vi khô héo đi đến. Gặp Sở Hành, liền nhỏ giọng báo cáo một số công việc, nhìn dáng vẻ không yên lòng của Sở Hành, lại không lên tiếng, há miệng thử thăm dò: “Tôi vừa nhìn thấy xe của tiểu thư Anh Túc . . . .”
Rốt cuộc Sở Hành cũng “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu lên nói: “Cậu thấy cô ấy mặc đồ gì?”
Lộ Minh có thấy nhưng lại dè dặt trả lời: “Không chú ý lắm. . . .”
Sở Hành liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Hiện tại có lẽ đang trên đường đến mộ Lý Du Anh.”
Lộ Minh thu mắt cúi đầu, thức thời ngậm miệng không đáp, Sở Hành ngừng một lát, sau đó cầm lấy ống tay áo rồi nói: “Mấy ngày nay Tưởng Tín không đề xuất thêm yêu cầu nào sao?”
“. . . . Tạm thời không có.” Lộ Minh bất chợt nhớ ra cái gì. “Chỉ là, hai ngày nay tôi đột nhiên phát giác, từ sau khi Thôi gia bị tổn hại hơn một nửa, những thế lực khác ở thành phố A trong mấy tháng nay vẫn an phận. Nói ra cũng có một chút mới mẻ, bình thường đám người kia đều sẽ làm ra một số chuyện náo nhiệt, nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy an phận như vậy.”
Ban đầu Lộ Minh còn có chút chế nhạo, càng nói lại càng cảm thấy không đúng, đến câu cuối cùng, đột nhiên ngậm miệng lại.
Anh ta không nắm bắt được, ánh mắt lướt về phía Sở Hành, Sở Hành thuận tay gõ gõ lên mặt bàn trà bằng gỗ, mặt mày giãn ra hơn thường ngày, hoàn toàn là dáng vẻ không thèm để ý. Lộ Minh trề môi, khẽ nói: “Vậy tôi đi thăm dò một chút?”
“Không có gì hay để tra.” Sở Hành lạnh nhạt nói. “Cậu xử lý tốt mấy việc khác là được.”
“Lúc gặp phải loại này, bình thường không phải là. . . . . .”
Sở Hành liếc nhìn anh ta một cái, rồi nói: “Đổi cho cậu làm đương gia nhé?” Lộ Minh lập tức im lặng.
Sau khi từ ngôi mộ trên đỉnh núi đi xuống, Anh Túc chạy thẳng tới Nhất Gia hội quán ở Thành Bắc. Thời điểm đi vào, từ tầng một lên đến tầng ba, không nhìn thấy một người khách nào. Chỉ có một vị trí ngay chính giữa tầng bốn, một người phụ nữ trẻ đang ngồi thẳng lưng uống trà. Cô ấy mặc một bộ sườn xám, thấy Anh Túc được đưa lên lầu, liền đứng lên, khẽ gật đầu chào hỏi: “Tiểu thư Anh Túc. Hôm nay, đại tiểu thư nhà tôi không tiện đến thành phố A, tôi đến trước.”
Anh Túc cũng không hỏi han nhiều lời, sau khi ngồi xuống liền đẩy bì thư có chứa chi phiếu qua. Đối phương cũng không nhìn qua đã nhận lấy rồi bỏ vào trong túi xách, sau đó khẽ mỉm cười: “Tiểu thư Anh Túc còn muốn dặn dò thêm chuyện gì nữa không?”
“Giúp tôi làm tốt chuyện nên làm là đủ rồi.”
Đối phương gật đầu, rồi nói: “Nghe nói bây giờ tiểu thư Anh Túc ra khỏi cửa, đã không có người đi theo rồi hả?”
“Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác.” Anh Túc nâng mắt. “Cô có thể trở về hỏi Cảnh Trí, nếu đặt trên người cô ấy, cô cảm thấy cô ấy có thể tin hay không?”
Đối phương vừa khẽ mỉm cười, tránh né trả lời, nói: “Đại tiểu thư nhà tôi có một vấn đề, vẫn muốn hỏi tiểu thư Anh Túc.”
“Cô nói đi.”
“Tốt xấu gì tiểu thư Anh Túc cũng đã ở Sở gia mười năm. Đợi Sở gia thật sự xảy ra biến cố, tiểu thư Anh Túc hồi tưởng lại hiện tại, sẽ hối hận không?”
Anh Túc rũ mắt xuống, từ từ nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Sẽ.”
“Nhưng nếu như không làm như vậy một lần.” Anh Túc bình tĩnh nói. “Tôi sẽ càng hối hận hơn.”
Anh Túc chờ đến khi màn đêm buông xuống, mới từ hội quán ra ngoài. Vẫn không trở về Tưởng gia, mà tìm một khách sạn ở. Sau một tuần lễ đóng cửa không bước ra, Anh Túc mới từ khách sạn đi ra ngoài, đến một hộp đêm gần đó.
Cô vừa vào cửa, lập tức có người đặc biệt tiến lên nghênh đón. Cũng không nhiều lời, chỉ dẫn Anh Túc xuyên qua đám người nhốn nháo, bước vào thang máy lên tầng cao nhất, rồi xuyên qua một hành lang thật dài, đến một nơi không gian yên tĩnh, rồi dừng lại trước căn phòng cuối cùng, khẽ cung kính khom người, nhỏ giọng nói: “Chính là chỗ này.”
Anh Túc liếc anh ta một cái, người nọ liền thông minh rút lui. Anh Túc đứng trước cửa phòng, khoanh tay kiên nhẫn chờ đợi một hồi lâu, cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Khóe miệng Anh Túc khẽ kéo ra một nụ cười, lui về phía sau hai bước, rồi đứng lại. Sau đó lẳng lặng nhìn Ly Chi quần áo không chỉnh tề, lảo đảo từ trong phòng bước ra.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian mười ngày ngắn ngủi, Ly Chi đã gầy đến không còn hình người. Hoàn toàn không hề chú ý tới Anh Túc, chỉ đi hai bước, đầu gối đã mềm nhũn quỵ xuống, nhịn không được nôn khan từng cơn.
Càng nôn càng không thể ngăn chặn từng đợt co rút. Anh Túc đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta đưa lưng về phía mình, đầu tóc rối bù, ngón tay gắt gao bấu vào thảm trải sàn, giống như một con mèo sắp chết cuộn tròn trên mặt đất, run rẩy như một cái sàng lưới. Hàm răng không ngừng ma sát vào nhau, trong không gian yên tĩnh phát ra một loại âm thanh khiến người ta khiếp sợ.
Không lâu sau đó, đồ vật trong tay cũng run rẩy cầm nắm không được, một cái hộp nhôm nho nhỏ rơi xuống đất.
Anh Túc thong thả từng bước đi tới, cúi người xuống, dịu dàng lên tiếng: “Chị Ly Chi, mùi vị hít thuốc phiện những ngày qua vẫn tốt chứ?”
Phải mất một lúc lâu, Ly Chi mới phản ứng kịp. Chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên.
Khi gương mặt cô ta hoàn toàn hiện ra, ngay cả Anh Túc cũng không nhịn được khựng lại một chút.
Ly Chi đã sớm không còn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người trong quá khứ. Da mặt tái nhợt, hai hốc mắt khô quắt sâu hoắm, gương mặt đen xạm tiều tụy, thậm chí không tìm thấy một chút hình dáng con người.
Giống như một bộ xương khô, vừa vặn có một lớp da bao lấy bên ngoài mà thôi.
Anh Túc nửa ngồi xuống, nhặt cái hộp nhỏ kia lên. Mở ra, lấy ra một cái lọ nhỏ và một cái ống tiêm. Đôi đồng tử của Ly Chi căng thẳng, khàn giọng giận dữ nói: “Trả tao!”
“Tôi sẽ không sử dụng.” Anh Túc tránh cánh ta của cô ta, dùng kim tiêm rút chất lỏng bên trong cái lọ ra, rồi từ từ bắn một ít vào trong không khí, sau đó mới hướng về phía Ly Chi cười trấn an. “Tôi thấy tay chị Ly Chi cầm không vững. Muốn giúp một tay mà thôi.”
Coi như hóa thành tro, Ly Chi cũng có thể nhớ rõ Anh Túc là ai. Ánh mắt của Ly Chi không tính là rực sáng, nhưng dầu gì tinh thần cũng chưa hoàn tòa rối loạn, một bàn tay của cô ta hung hăng vung về phía Anh Túc, như một kẻ điên, hoàn toàn bất chấp, cất giọng the thé: “Cút!”
Anh Túc khẽ mỉm cười, lơ đễnh nói: “Đối với chị Ly Chi của bây giờ mà nói, thứ này còn hơn cả sơn hào hải vị nhỉ? Nghe nói Trần Thanh thành phố B trước khi chết, đã đặc biệt cho người nghiên cứu bào chế ra một loại thuốc mới. So với mấy thứ đồ chơi lưu thông trên thị trường hiện nay thì thanh thuần hơn. Chị đã hút mấy ngày rồi? Có phải cảm thấy sau khi hút loại này xong thì hoàn toàn không muốn hút lại ma túy thông thường nữa phải không hả? Chỉ là, tại sao chị Ly Chi lại đột nhiên nghĩ không thông như vậy? Loại độc phẩm này, dù sao đi nữa cũng không phải là thứ đồ chơi hay ho gì. Dính vào thì rất dễ dàng, nhưng muốn từ bỏ nó thì muôn vàn khó khăn nha.”
Cô vừa dứt lời, ngón tay tăng thêm một chút sức, bắn tất cả chất lỏng trong ống tiêm ra ngoài. Trong chớp mắt, chất lỏng tạo thành một đường cong vẩy hết xuống đất.
Ly Chi nhìn đến muốn rách con mắt, liều mạng hết sức nhào về phía Anh Túc: “Con nhỏ hèn hạ! Tao muốn giết chết mày!”
Đang lên cơn nghiện nên sức lực cũng có hạn. Anh Túc chỉ nghiêng sang bột bên, Ly Chi liền mất ổn định té xuống đất. Anh Túc từ trên cao nhìn xuống cô ta, trong chốc lát, nở một nụ cười tươi sáng khiến người khác không cách nào nhìn thẳng.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Ly Chi, giọng nói hết sức êm ái: “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà chị Ly Chi đã biến thành như vậy, ông già đã biết chưa?”
Ly Chi che ngực không ngừng nôn khan, ngay cả trả lời cô cũng không có cơ hội. Anh Túc lại khẽ nghiêng đầu, nói: “Đêm hôm đó, chị Ly Chi rời khỏi Sở gia trở lại thành phố T, chạy đến quán bar say mèm cả đêm, tôi đã an bài cho người tiêm ma túy vào người chị, nhưng đã đặc biệt chọn lựa một chàng trai trẻ rất đẹp mắt, chị Ly Chi có còn nhớ rõ?”
Nàng nói đến đây, Ly Chi liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Anh Túc cũng từ từ thay đổi.
“Những lời tôi đã nói, lúc nào cũng nhớ rất rõ. Sở Hành giết chị thì quá đơn giản rồi, sao có thể chứ?” Anh Túc ung dung nhìn cô ta rồi cười bình thản, khuôn mặt bên dưới ánh đèn, tinh xảo như người trong tranh vẽ. “Hôm nay tôi đặc biệt tới thăm chị. Tặng cho chị Ly Chi một phần quà to lớn trước khi chết, chị Ly Chi có hài lòng không?”
Trong ánh mắt Anh Túc có chút gì đó khiến người ta khủng hoảng, nhìn sang một cái, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run. Ly Chi không nhịn được lui về phía sau, co rúm người lại, nhưng bởi vì không còn hơi sức, không cách nào lùi xa hơn được nữa, chỉ há miệng, nhỏ giọng nói: “Đừng giết tôi. . . . .”
“Quả thực tôi không thường xuyên giết người. Đến nay số người thật sự bỏ mạng trong tay tôi không quá năm người, so với chị Ly Chi thì còn kém xa. Chị Ly Chi, chị vừa vặn là người thứ năm.”
Sắc mặt Ly Chi đã hoàn toàn trắng bệch: “Mày không thể giết tao. Mày không thể giết tao!”
“Cô có thể khiến bản thân thoát khỏi cái chết của A Lương, còn giá họa lên đầu tôi, vì cái gì tôi lại không thể giết cô?” Anh Túc nghiêng đầu nhìn cô ta, cười cười: “Lại muốn mang ông già ra nói chuyện hả? Tôi đang cầu mà không được đấy.”
Cô nói xong, liền kéo ống xi lanh hút không khí vào đầy bên trong ống tiêm, không đợi Ly Chi giãy giụa, đã một phát đâm vào trong tĩnh mạch cổ của cô ta.
Hai mắt Ly Chi trợn to, liều mạng giãy giụa, Anh Túc vẫn bơm không khí vào bên trong cơ thể cô ta. Cô bơm rất nhanh, một kim đâm vào, liền nhanh chóng đâm vào kim thứ hai.
“Ông già cô tốt nhất nên trực tiếp lấy đầu cô tính trên đầu Sở Hành, mới không uổng phí hi vọng của cô và tôi.” Anh Túc khẽ rũ hàng mi cong dài rợp, mặt mày mắt mũi không có chỗ nào không xinh đẹp, thong thả nói. “Nếu không tôi còn phải làm lại việc khác nữa, rất là phiền toái.”
Mãi cho đến khi Ly Chi ôm ngực, liều mạng thở hổn hển nhưng lại không thể thở được, sắc mặt cũng dần dần tím tái, Anh Túc mới rút kim tiêm ra, vứt qua một bên.
Cô đứng lên, lui về phía sau nửa bước. Nhìn Ly Chi cuộn lại thành một cục dưới chân minh, không ngừng co giật. Ánh mắt Anh Túc lạnh lẽo, mặt không chút thay đổi.
Đến khi hai mắt Ly Chi trợn trắng, hoàn toàn không còn hô hấp, Anh Túc mới lấy điện thoại ra quay số. Không lâu sau, có hai người vội vã chạy tới, cúi người trước mặt Anh Túc. Anh Túc hất cằm về phía Ly Chi, lạnh nhạt nói: “Vứt xuống biển đi. Y theo kế hoạch lúc trước mà làm.”
Khi hai người kia nhìn rõ mặt mũi người đang nằm trên mặt đất, không nhịn được cả người hơi cứng lại, mới ngập ngừng đáp một tiếng. Kéo người đi, rồi dọn dẹp hiện trường sạch sẽ. Khi nhìn thấy một ít bột trắng còn đọng lại trên mặt thảm thì một thuộc hạ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt hơi mờ mịt của Anh Túc, hai tay bụm miệng, khẽ phát run.
Anh Túc nhận thấy cái nhìn của anh ta, lập tức liếc mắt qua. Thuộc hạ đó lập tức cúi đầu, nói: “Tôi không thấy gì cả.”
Anh Túc lạnh lùng quan sát anh ta, một lúc sau, mới lạnh lùng xoay người đi về hướng thang máy, không nói một lời.
Ngày hôm đó, cả đêm Anh Túc không hề chợp mắt, ngày hôm sau trở về Sở gia.
Cô trở về Sở gia rất sớm. Lúc bước ra khỏi xe thì nhìn thấy Lộ Minh từ thư phòng đi ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, chắc hẳn đang bị một vấn đề khó khăn vây khốn, dáng vẻ lo âu bế tắc. Nhìn thấy cô từ xa, hơi dừng một chút, khó khăn nặn ra một nụ cười, đi về phía bên này.
Bình thường Anh Túc cũng không thích dáng vẻ này của anh ta, mà nay khóe mắt đuôi mày càng lạnh thấu xương. Rõ ràng nhìn thấy chỉ còn hai ba bước nữa là Lộ Minh sẽ đi tới trước mặt, nhưng hoàn toàn không có ý muốn chờ, xoay người đi về hướng Khởi Cư.
Lộ Minh cứng đờ, không đi thêm được nửa bước. Cả người duy trì một tư thế kỳ quái, đứng yên như bị điểm huyệt, từng tấc da thịt rạn nứt trong gió bấc.