Mị Tâm

Chương 19: Chương 19: Ăn dấm




Editor: Gà

Ngày 22/07/2021

Sáng hôm sau, Lưu Tri đánh thức Bạch Tô Mặc.

Hôm nay là tiết thất xảo, đồng thời có yến tiệc, Bạch Tô Mặc phải diện kiến Thái Hậu. Biết rõ hôm nay trong Tử Vi Viên đông người chen chúc, Bạch Tô Mặc định gần trưa mới đi, Lưu Tri hiểu ý của nàng nên không gọi nàng dậy sớm.

Chờ Bạch Tô Mặc hoàn toàn tỉnh ngủ, Lưu Tri và Yên Chi mới bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Trong tiếng cười nói, Bình Yến so sánh kỹ càng từng món trang sức.

Cuối cùng Bạch Tô Mặc vẫn chọn bộ phỉ thúy đơn giản phối với kiện váy áo mới mà Thu Mạt mang đến.

Bình Yến cười tủm tỉm đáp dạ.

Không bao lâu, Doãn Ngọc cũng nhấc mành cửa vào phòng, cười hì hì báo Chử công tử tới!

Nhắc tới việc này, Bạch Tô Mặc không khỏi đau đầu một phen.

Đêm hôm trước gia gia đề nghị Chử Phùng Trình cùng nàng đến Tử Vi Viên, nàng không muốn làm mất mặt mũi gia gia trước mặt hắn, hơn thế, ngày đó gia gia uống nhiều cao hứng, cho dù Bạch Tô Mặc một hai phân rõ cũng vô dụng. Vốn đang định sang ngày hôm sau nói rõ ràng chuyện Chử Phùng Trình với ông, khéo nỗi đúng lúc Thu Mạt mang quần áo tới. Chờ tiễn Thu Mạt đi rồi, nàng đến Nguyệt Hoa Uyển tìm ông, lúc này lại nghe nói gia gia đã hạ quyết tâm, bảo Tề Nhuận thu dọn đồ đạc đi thăm bạn cũ, ít nhiều cũng phải ở lại tới ba ngày mới về, còn để lời nhắn cho nàng an tâm dự yến tiệc với Chử Phùng Trình.

Đầu của nàng sắp to thêm vài phân!

Chử Phùng Trình đã đồng ý với gia gia, dù không muốn cũng phải đi.

Nàng vừa rửa mặt xong, Doãn Ngọc đã tới báo Chử Phùng Trình đến. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Toàn Quốc Công phủ đều biết Quốc Công gia vừa ý Chử Phùng Trình, nên càng tiếp đãi hắn như người nhà. Hôm nay là thất tịch, Chử Phùng Trình lại tới đón nàng cùng đi, đây dường như trở thành một việc vô cùng đúng lý hợp tình trong mắt toàn bộ người cả phủ. Quốc Công gia không ở nhà, Doãn Ngọc nghĩ cũng chưa nghĩ đã đưa hắn đến Thanh Nhiên Uyển.

Bởi vì nàng còn phải trang điểm, Chử Phùng Trình không tiện chờ ở ngoại các, Doãn Ngọc nhanh trí mời hắn đến lương đình trong uyển ngồi một lát.

Doãn Ngọc báo cáo xong, cười mỉm cúi người lui ra ngoài.

Lưu Tri đưa tấm son giấy lên, Bạch Tô Mặc nhận lấy, nâng môi nhẹ nhàng ngậm ngậm, trên môi lập tức nhiễm một tầng son đỏ thắm. Lưu Tri giúp nàng cài trâm phỉ thúy, gương đồng lập tức phản chiếu một dung nhan tuyệt mỹ.

Yên Chi thở dài: “Chỉ sợ những bông hoa trong yến tiệc hôm nay sẽ nhạt nhòa mất thôi.”

Lưu Tri mỉm cười, vén lại sợi tóc mai rũ xuống trán giúp Bạch Tô Mặc. Tiểu thư nhà nàng lớn lên rất xinh đẹp, bình thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng nên không quá bắt mắt, có điều vào những dịp như hôm nay, chỉ cần tô điểm cho khuôn mặt một chút đã vô cùng tinh mỹ, vậy nên mới khiến Yên Chi phải cảm thán.

Có thể tưởng tượng ra nếu hôm nay tiểu thư thực sự mặc bộ màu hải đường đó, thì khung cảnh sẽ trở nên thế nào?

Yên Chi bưng nước lên cho nàng rửa tay.

Lưu Tri nghe được giọng nói ở bên ngoài. Nâng một góc mảnh cửa lên, trông thấy Doãn Ngọc đang dâng trà, Chử Phùng Trình nói một tiếng cảm ơn.

Nâng chén trà, Chử Phùng Trình khẽ đưa mắt liếc vào ngoại các. Trước mỗi yến tiệc, các cô nương gia đều phải diện trang phục lộng lẫy, hắn cũng đoán được, tuy không đến quá sớm nhưng hắn vẫn đánh giá thấp thời gian chỉnh trang.

Chử Phùng Trình cười cười, đang nghĩ thì chợt nghe phía ngoại các có tiếng bước chân tiến đến.

Mành cửa vừa nhấc lên, Chử Phùng Trình lịch sự đứng dậy. Vốn đang chuẩn bị nói chuyện, lại lơ đãng đánh giá nàng, trong tích tắc đã ngẩn người, cổ họng khô khan ánh mắt chú định một chỗ không thể di chuyển.

Doãn Ngọc và Yên Chi thấy vậy vội che tay áo cười trộm.

Lúc này Chử Phùng Trình mới hoàn hồn, nắm tay thành quyền đưa lên miệng khẽ ho, nở nụ cười: “Đi thôi.” Biết mình vừa rồi xuất thần, cho nên hắn không nói gì cũng không hề đưa mắt nhìn thêm.

Nói nhiều càng xấu hổ, không bằng im lặng.

Bàn Tử đi đến: “Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong đang đậu ngoài sân, ra sân có thể đi được ngay.”

Hôm nay ở Tử Vi Viên chắc hẳn rất nhiều người, khách nam không thể mang theo tiểu tư bên cạnh, khách nữ chỉ được mang theo một nha hoàn, đương nhiên người đi theo Bạch Tô Mặc sẽ là Lưu Tri, Yên Chi và Doãn Ngọc nhún người phúc thân, tiễn các nàng ra ngoài sân và quan sát Chử Phùng Trình đỡ Bạch Tô Mặc lên xe ngựa. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Xe ngựa vừa ra khỏi sân, lập tức nghe thấy những tiếng cười giòn tan của nữ tử ở sau lưng. Tất cả đều biết họ đang cười hành động chất phác của Chử Phùng Trình khi nãy. Bạch Tô Mặc thầm thở dài trong lòng, thật sự là ngày càng không có quy củ.

Chử Phùng Trình chỉ im lặng mỉm cười.

*

Đoạn đường này, hai người vẫn tự nhiên hàn huyên như cũ. Chỉ có điều, thi thoảng Chử Phùng Trình sẽ liếc nàng một cái, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa rổ, tựa hồ như đang cố tình tránh mắt đi.

May sao cầu hỉ thước cách ngoại ô thành nam không xa, ngồi trên xe ngựa thời gian trôi qua rất nhanh. E rằng hôm nay người đến Tử Vi Viên rất nhiều, các con đường đều tắc nghẽn từ xa. Thật lâu sau xe ngựa mới nhích lên được một bước, rốt cuộc Chử Phùng Trình cũng tìm được một cơ hội: “Ta đi xem.”

Hắn vén rèm xuống xe ngựa, dường như đã thở phào nhẽ nhõm ngay lập tức.

Lưu Tri thấy vậy thì khẽ cười.

Trán Bạch Tô Mặc rơi xuống mấy đường sọc đen. Bởi vì là bạn bè cho nên hai người mới trở nên lúng túng như thế.

Chử Phùng Trình vừa xuống xe ngựa, Bạch Tô Mặc cũng nhấc mành cửa lên ngóng ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ có rất nhiều xe ngựa bị chặn lại, khó khăn tiến về phía trước.

Chốc lát, Chử Phùng Trình quay lại: “Tô Mặc, chúng ta có lẽ phải xuống xe đi bộ đến Tử Vi Viên. Nơi này bị tắc nghẽn đã lâu xe ngựa không thể đi vào trong, phía trước có vài chiếc xe phía trong không còn người, chỉ để xa phu ở lại. Những người trong xe không đợi được, đã tự mình đi đến Tử Vi Viên rồi.”

Phía bên ngoài quả thực đã bị chặn cứng, vốn dĩ bọn họ được xem như đi trễ, nhưng trước mắt xem ra đành phải đi bộ vào Tử Vi Viên như những người khác.

Chử Phùng Trình vươn tay đỡ nàng xuống xe ngựa, hơi rũ mắt xuống bên cạnh nàng: “Tô Mặc, hôm nay muội rất đẹp.” Đẹp hơn so với dáng vẻ giản dị trước đây, có vẻ như vô tình nhưng rất vừa phải. Hắn hơi né tránh ánh mắt của nàng, hỏi: “Tô Mặc, ta và muội đi với nhau có khiến người khác hiểu lầm không?”

Bạch Tô Mặc nhanh chóng đáp lại: “Một lát nữa ta sẽ đi tìm Miểu Nhi.”

Nàng quan sát phản ứng của hắn thì thấy Chử Phùng Trình giống như giải được khúc mắc, hé ra một nụ cười thoải mái.

Bạch Tô Mặc thở hắt ra, quả nhiên do nàng quá đa nghi.

*

Chỗ dừng xe cách Tử Vi Viên không quá xa, vừa đi vừa nói chuyện đã tới trước cổng hoa viên.

Dáng vẻ của cả hai người đều rất nổi bật trong đám đông, Chử Phùng Trình thân hình cao lớn rắn chắc, vóc dáng Bạch Tô Mặc lại khá mảnh mai yêu kiều, quần áo trên người không tính là diễm lệ, nhưng nhìn kỹ mới biết vừa sang trọng lại rất khéo léo tinh xảo. Hai người sóng vai đi tới, đoạn đường này đã thu hút không ít người ngoái đầu nhìn sang. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

“Đó có phải là...cháu gái của Ninh Quốc Công, Bạch Tô Mặc không?”

“Người bên cạnh nàng ta là...hình như chưa từng nhìn thấy trong kinh thành?”

“Nghe nói đó là công tử nhà Chử tướng quân, mấy ngày nay mới vào kinh, rất được Quốc Công gia yêu thích.”

“...”

Thanh âm bốn phía đều lọt vào tai khiến Chử Phùng Trình hơi mất tập trung, ngược lại Bạch Tô Mặc vẫn chưa nghe được gì nên nàng không cảm thấy phiền não chút nào. Chỉ những khi có người tiến lên chào hỏi nàng mới tươi cười đáp lại, lúc bình thường sẽ ít để ý tới những người khác.

Thi thoảng gặp được một hai người qua đường, Chử Phùng Trình sẽ nghe thấy những người đó nói lời ác ý khó nghe sau lưng nàng, có điều lúc tiến lên chào hỏi lại thay đổi thành bộ mặt tươi cười khoa trương, tuy nhiên Bạch Tô Mặc vẫn cứ vậy, tựa như không phát hiện ra điều gì.

Đối phương xấu hổ đành phải kéo nhau bỏ đi, có lẽ vì thấy Bạch Tô Mặc không nghe được.

Nàng chỉ cười: “Nhìn xem, có phải người xung quanh đối xử với ta rất rộng lượng không?”

Chử Phùng Trình không nhịn được cười.

Tử Vi Viên đã ở ngay trước mặt, hai người đang cười nói hàn huyên, đột nhiên phía xa có người gọi nàng.

“Tô Mặc.”

Chử Phùng Trình và Lưu Tri đồng thời đưa mắt nhìn sang, Bạch Tô Mặc cũng thuận thế quay lại, đôi mắt nàng xẹt qua một tia kinh ngạc: “Cố Duyệt?”

Cố Duyệt là nhị ca của Cố Miểu Nhi, mấy ngày trước đến Cố phủ nàng đã gặp hắn.

Nàng tưởng rằng hắn đến cùng Miểu Nhi nên đưa mắt tìm kiếm phía sau. Không ngờ lại thấy vẻ mặt Cố Duyệt hiện lên tia xấu hổ, phía sau không có người, nàng cũng ngừng nhìn.

Bạch Tô Mặc ngầm hiểu, có lẽ Miểu Nhi không đến cùng hắn.

Cố Duyệt không quanh co lòng vòng nhiều: “Tô Mặc, ta tới tìm muội có chuyện.” Nói xong, liếc mắt sang Chử Phùng Trình bên cạnh nàng, sau đó tiếp tục: “Ta có thể mượn một bước nói chuyện được không?” Dường như hắn không có tâm tư để ý sự kinh ngạc trong mắt Chử Phùng Trình, đưa tay làm động tác mời.

Đây không phải ngày đầu tiên nàng quen biết Cố Duyệt, ở kinh thành này Cố Duyệt là người thích làm theo ý mình nhất, hắn ít khi để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng cũng vì hắn sẽ không làm ra những hành động vô lý cho nên rất được gia gia đánh giá cao.

Nàng đoán Cố Duyệt đến tìm nàng vì Cố Miểu Nhi.

Xưa nay Chử Phùng Trình chưa bao giờ làm người khác phải khó xử: “Hôm nay trùng hợp có bằng hữu trong quân của ta ở đây, Tô Mặc, lát nữa ta sẽ tới tìm muội.”

Bạch Tô Mặc đồng ý.

Chử Phùng Trình khẽ liếc Cố Duyệt một cái, hiềm nỗi đối phương đang có tâm sự không chú ý nhiều đến hắn. Chử Phùng Trình đối nhân xử thế rất tốt, chỉ xem như không có gì.

Chử Phùng Trình vừa đi khỏi, sắc mặt Cố Duyệt càng khó coi thêm mấy phần: “Tô Mặc, ta tìm muội vì Miểu Nhi.”

Bạch Tô Mặc đã đoán được mấy phần: “Miểu Nhi làm sao?”

Cố Duyệt rũ đầu một lát mới ngước mắt lên nhìn nàng: “Tô Mặc, ở kinh thành này chỉ có muội là bạn tốt nhất của Miểu Nhi, muội ấy đã từng nhắc đến Tử Sương với muội chưa?”

Tử Sương? Bạch Tô Mặc không mấy ấn tượng với cái tên này, trừ khi...Mắt nàng chợt khựng lại, bỗng nhiêu hiểu được Tử Sương là ai.

[– nghe nói quả phụ kia họ Đào, mở cửa hàng bánh ngọt ở chợ Tây, nhị ca ta đã bị nàng ta câu hồn đi rồi.]

Bạch Tô Mặc nhớ lại những gì Cố Miểu Nhi đã nói.

Trông thấy biểu tình của nàng, Cố Duyệt liền hiểu Miểu Nhi đã nhắc đến với nàng, mặt hắn lạnh như băng: “Hôm qua nó chạy tới cửa hàng của Tử Sương đập phá! Còn động thủ đánh người ta một cái bạt tai.”

Bạch Tô Mặc kinh ngạc, sao có thể!

Thấy phản ứng của nàng giống như không hề biết, Cố Duyệt mới hòa hoãn lại một chút, nhưng khẩu khí vẫn có phần cáu kỉnh: “Nó không nói với muội?”

Bạch Tô Mặc lắc đầu: “Tuy tính khí của Miểu Nhi có hơi nóng nảy hấp tấp, nhưng hành động luôn rất đúng mực. Nếu nàng ấy thật sự nảy ra ý định đập phá cửa hàng của người ta, thì đã dẫn người đi từ lâu, cần gì phải đợi đến hôm qua mới làm?”

Cố Miểu Nhi có nói hai người đã ở bên nhau hơn hai tháng, lấy tính khí của Cố Miểu Nhi trước đây, muốn làm lớn chuyện e rằng đã chạy tới Đào gia từ lâu. Vậy mà lúc đến Dung Quang Tự, nàng ấy còn đi xin xăm hy vọng chuyện Cố Duyệt sẽ được giải quyết trong một tháng, nàng ấy sẽ không tự dưng đi gây chuyện, trong lòng Bạch Tô Mặc thầm mặc định như thế. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

“Huynh có tận mắt nhìn thấy không?” Nàng hỏi.

Cố Duyệt lặng thinh.

Lúc đó hắn quả thật vô cùng tức giận, nhất là sau đó Cố Miểu Nhi lại cố tình tránh mặt hắn, bất đắc dĩ, hắn mới phải đến tìm Bạch Tô Mặc. Thế mà Bạch Tô Mặc chỉ nói vài câu ngắn ngủi đã khiến hắn bình tĩnh lại. Thật sự mà nói, Miểu Nhi sẽ không tự dưng chạy tới tranh chấp với Tử Sương, là do hắn nhìn thấy dấu tay trên mặt Tử Sương mới nhất thời mất bình tĩnh.

Trong này chẳng lẽ có ẩn tình khác.

“Tô Mặc, làm phiền rồi.” Cố Duyệt thất thần, xoay người rời đi.

“Cố Duyệt.” Nàng gọi hắn.

Cố Duyệt quay đầu lại.

Bạch Tô Mặc tiến lên: “Huynh là nhị ca thân thiết nhất của Miểu Nhi, từ nhỏ đến lớn nàng ấy đã làm bia đỡ cho huynh vô số lần, chịu bao nhiêu đòn roi của Cố thị lang, thậm chí lần trước huynh đánh Hứa Kim Tường một trận, Hứa Kim Tường ngầm tìm người ngáng chân nàng, nhưng nàng ấy cũng không nói với huynh một lời chỉ vì sợ huynh lại đi đánh nhau với hắn, chọc Cố thị lang tức giận. Miểu Nhi vẫn luôn suy nghĩ cho nhị ca nàng, sao có thể làm ra những việc lỗ mãng, khiến huynh xấu hổ trước mặt người khác đây?”

Cố Duyệt giật mình kinh ngạc.

Bạch Tô Mặc chỉ nở một nụ cười xinh đẹp.

*

“Ông chủ tiền?” Cách đó không xa, người soát thiệp lên tiếng gọi lần nữa.

Tiền Dự hồi thần, quản sự trả lại thiệp mời cho hắn, nghiêng người lịch sự làm động tác mời.

Tiền Dự nhận lấy, nói cảm ơn.

Ngày hôm qua Chúc chưởng quầy đã nói, Đức Nghi bố trang cho người làm mười kiện quần áo, lúc hắn vừa mới bước vào Tử Vi Viên đã bắt gặp. Bóng lưng của cô nương ấy rất kiều diễm, váy áo trên người trùng với chất vải hắn đang mặc, cũng là hàng mẫu hắn đưa tới cho Đức Nghi bố trang. Kiểu dáng cắt may cũng giống nhau, trùng hợp hơn nữa là ngay cả màu sắc của chất vải cùng cách phối hợp đều giống nhau. Màu sắc rõ ràng không phải quá chói sáng nhưng vẫn khiến người ta ngắm nhìn không thể rời mắt.

Hắn nghĩ, cô nương kia lớn lên hẳn phải rất xinh đẹp mới có thể khiến ánh mắt của mọi người đều dồn về phía nàng, dường như nhận ra bóng lưng kia là ai, tốp năm tốp ba sẽ thì thầm đôi ba câu. Lúc lỡ đãng, hắn sẽ nghe thấy một số người trong đó bàn luận khen ngợi trang phục và chất liệu vải rất đẹp, còn nói một lúc nữa phải hỏi thăm đã làm ở nơi nào? Quả nhiên, ông chủ Trình đã tính toán không ít!

Có thể khiến những quý nữ danh gia vọng tộc trong kinh thành Thương Nguyệt nhìn bằng có mắt khác, ngoại trừ trang phục, còn có bóng lưng kia, nếu chỉ là người bình thường, nào có thể làm cho những quý nữ kia thi nhau bắt chước.

Tiền Dự đang tò mò, đột nhiên bên cạnh có người lên tiếng gọi.

“Tô Mặc.”

Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng lưng kia quay người lại...dung mạo xinh đẹp tỏa sáng dưới lớp trang điểm tinh xảo, một cái quay đầu lơ đãng, tư thế tuyệt mỹ, đặc biệt là nụ cười trong đôi mắt kia, chỉ cần nhìn qua sẽ lập tức bị mê hoặc.

Tuyệt nhất là khi nàng mỉm cười, nha đầu đó thật sự xinh đẹp đến tận xương cốt.

Tiền Dự không thể dời mắt, nhưng lại vô lý mà hừ mũi một cái, mặt mũi của Đức Nghi bố trang thật lớn, hóa ra người đó là Bạch Tô Mặc!

Khi định thần lại, hắn trông thấy một nam nhân đang đi về phía nàng, đáng ghét ở chỗ người kia không cho nàng bao nhiêu sắc mặt tốt, thế nhưng nàng vẫn nói cười ngọt ngào với người ta, nhất là nụ cười cuối cùng...

Tiền Dự thu quạt xếp trong tay, thầm mỉa mai trong lòng, ngàn vàng khó lấy được nụ cười của mỹ nhân, đổi lại là nàng, chẳng thấy rụt rè một chút nào. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Hắn xoay người đi được nửa bước, đột nhiên khựng lại.

Hắn đang ăn dấm chua?

=========================================================

Tiền Dự: Ta thật sự không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.