Mị Tâm

Chương 26: Chương 26: Dấu vết để lại




Ngày 22/11/2021

Editor: Gà

Xe ngựa dừng ở bên ngoài Cẩm Hồ Uyển, Lưu Tri đỡ Bạch Tô Mặc lên xe ngựa trở về quốc công phủ, nàng vươn tay vén rèm cửa sổ lên từ từ đánh giá cảnh sắc bên ngoài. Toàn bộ vật và người trong kinh thành nàng đã thấm nhuần từ lâu, nhưng lúc đó không hề có tiếng động.

Giờ phút này ngoài cửa sổ là tiếng bánh xe ma sát trên đường đá, tiếng ve kêu râm ran tháng bảy, tiếng người bán hàng rong gọi khách và tiếng khuân vác nặng nhọc, tất cả đều có ký hiệu âm thanh riêng...

Những âm thanh này bình thường vẫn luôn tĩnh lặng bỗng nhiên trở nên sống động, tràn ngập tươi mới.

Bạch Tô Mặc mỉm cười, quan sát mấy bổ đầu cầm lệnh bài Kinh Triệu Doãn cưỡi ngựa chạy qua, vừa hô lớn: “Nha môn Kinh triệu Doãn chấp hành công vụ, người đi đường tránh ra, cẩn thận bị thương!”

Cổ họng cố ý mở rộng hơn bình thường, sợ người đi đường không nghe thấy.

Người đi đường phía trước thực sự đã nghe được, họ đồng loạt quay lại, sau đó lần lượt lùi sang một bên.

Một lão nhân đang che chở cho hài tử, nhịn không được khẽ lầm bầm oán giận vài câu: “Đầu năm nay người của Kinh Triệu Doãn càng thêm vô pháp vô thiên.”

Người bên cạnh khuyên giải: “Lão già, lão muốn bị bắt à.”

Có người vì né tránh mà làm đổ quầy bán hàng rong của người khác, vừa giúp đối phương nhặt đồ đạc vừa vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi phải đền cho ngài bao nhiêu?”

Người bán rong xua tay: “Không sao.”

Bên cạnh đột nhiên có người la lên: “Ấy, ngươi đạp nát trứng gà của ta rồi!”

Người nọ bất đắc dĩ: “Đại tỷ, do ta né không kịp, như vậy đi tỷ xem chỗ trứng gà này bao nhiêu tiền? Ta trả một nửa được không, trên người ta chỉ có bấy nhiêu bạc thôi.”

...

Trên đường đi có muôn người muôn vẻ không kịp quan sát hết, âm thanh chưa từng dứt bên tai. Tất cả những hình ảnh này vốn dĩ không hề mới lạ, giờ đây như được khoác lên mình một màu sắc mới.

Dường như Bạch Tô Mặc đang một lần nữa làm quen lại với nơi này.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Có điều, vì đã hình thành thói quen từ nhỏ, rõ ràng nghe được nhưng vẫn vô thức đưa mắt nhìn theo. Nhưng trước đây chỉ có thể nhìn chuyên chú về phía một người, hiện giờ đi theo âm thanh mà quan sát khắp nơi mới biết như thế nào là ứng phó không xuể, choáng ngợp đến hoa mắt. Nàng căn bản không biết thế giới của người không có âm thanh và người bình thường khác biệt thế nào, bây giờ đã hiểu, thế này mới được gọi là một thế giới hoàn chỉnh.

Rốt cuộc nàng vẫn rất may mắn.

Bạch Tô Mặc chuyển đôi mắt xinh đẹp về phía Lưu Tri: “Đã mời Tần đại phu chưa?”

Lưu Tri đáp: “Buổi sáng Doãn Ngọc đã đi rồi, dược đồng báo lại là Tần đại phu đi gặp bạn cũ có lẽ phải hai ngày nữa mới hồi kinh, nếu quốc công phủ có việc gấp hắn sẽ đi truyền tin ngay.”

Bạch Tô Mặc mỉm cười: “Vậy thì không cần, chẳng qua vì lần trước Tần đại phu đã dặn nếu nghe được phải nhắn ông ấy đến khám lại, không phải chuyện gì gấp, đợi hai ngày nữa cũng được.”

Lưu Tri cười: “Em đã phái người đi đưa tin cho quốc công gia rồi, tai tiểu thư nghe được chắc chắn quốc công gia là người vui nhất.”

Vừa nghĩ đến gia gia, trong mắt Bạch Tô Mặc không giấu được ý cười: “Lưu Tri, giọng nói của gia gia thế nào vậy?”

Lưu Tri hình dung lại rồi miêu tả: “Quốc công gia nói chuyện không nhanh nhưng thanh âm ổn trọng như Thái Sơn, đôi khi lại cô đọng theo dòng chảy thời gian, hẳn vì sống trong quân đã lâu nên trong giọng nói mang theo vài phần anh khí, không hề có biểu hiện của một lão nhân gia mà rất uy nghiêm.”

Bạch Tô Mặc cảm thấy hình dung như vậy rất chính xác.

Lưu Tri lại hỏi: “Em thấy vừa rồi tiểu thư vẫn luôn nhìn ra ngoài, có phải muốn nghe âm thanh không?”

Bạch Tô Mặc gật đầu: “Đúng vậy, rõ ràng khung cảnh đều rất quen thuộc nhưng khi có âm thanh lại trở nên khác mọi khi.” Nói xong, vẻ mặt nàng bất chợt ủ rũ: “Nhưng mà nghe lâu sẽ cảm thấy mất tập trung, e rằng giống như Tần đại phu nói, phải mất một thời gian mới thích ứng tự nhiên được.”

“Vậy chúng ta đừng quá gượng ép”, Lưu Tri lấy ra một hộp gấm đưa cho nàng: “Tiểu thư, lần trước Tần đại phu bảo em chuẩn bị bông nhét tai này, em vẫn luôn mang theo bên người.”

Vẫn là Tần đại phu cẩn thận, Bạch Tô Mặc đón lấy.

Mở hộp gấm nhấc đôi bông tai ra, đột nhiên bàn tay nàng ngừng lại, ngước mắt hỏi Lưu tri: “Đúng rồi, chuyện hôm qua ta rơi xuống nước, trong phủ có người khác biết không?”

Lưu Tri lắc đầu: “Hôm qua chỉ có em và Bàn Tử, miệng Bàn Tử rất kín, em cũng đã dặn trước rồi, mấy người trong phủ thậm chí cả Doãn Ngọc và Yên Chi cũng không phát hiện ra. Trên đường trở về phủ em đã thay quần áo cho tiểu thư, em nói với người ngoài là trong Tử Vi Viên đông người nóng nực nên sau tiệc trưa tiểu thư đã hồi phủ.”

Xưa nay Lưu Tri làm việc vẫn luôn cẩn thận, có nàng ấy an bài nàng không cần phải lo hậu quả sau này.

Bạch Tô Mặc gật đầu.

Nhét bông vào lỗ tai ngăn cách những âm thanh ở bên ngoài, ngay lập tức giống như đã trở về quá khứ. Có điều trong tai không còn yên tĩnh tuyệt đối như trước kia, cho dù là nơi người khác cảm thấy an tĩnh nàng vẫn có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất, có lẽ bông tai chỉ chắn được một chút mà thôi.

Âm thanh ồn ào xa dần, phải một lúc nữa xe ngựa mới về tới quốc công phủ, Bạch Tô Mặc dựa vào thành xe mơ màng hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua.

***

Yến tiệc trưa bên hồ ngày hôm qua nàng nhận ra Chử Phùng Trình uống hơi nhiều, trên đường rời hồ Hứa Nhã nói cho nàng nghe nguyên nhân trong đó, nàng sai Lưu Tri đi theo chăm sóc y.

Sau đó Thái Hậu rời đi nàng cũng mượn cơ hội thoát thân và tìm được Lưu Tri ở nơi cách xa hơn một chút. Lưu Tri báo lại rằng Chử Phùng Trình say bất tỉnh nhân sự, nôn mửa mờ mịt nhưng nàng ấy là nữ quyến không tiện ở gần, đúng lúc gặp một tiểu lại đi tuần tra ngang qua liền nhét bạc nhờ hắn đến chăm sóc Chử Phùng Trình.

Chử Phùng Trình bởi vì nàng nên mới bị người khác chuốc rượu, nàng há có thể ngồi yên không quan tâm đến? Cho nên đã sai Lưu Tri đi gọi xe ngựa đến cửa tây Tử Vi Viên, đưa Chử Phùng Trình về dịch quán.

Vậy là Lưu Tri rời khỏi đó.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Lưu Tri đi không lâu nàng đã gặp được Chử Phùng Trình, nhưng không hề thấy tiểu lại mà nàng ấy đã nhắc tới. Có điều lúc ấy tâm tư của nàng đều đặt trên người Chử Phùng Trình, không thể suy nghĩ cặn kẽ. Chử Phùng Trình nôn đến hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ tuy có chút chật vật nhưng dường như đã phun hơn phân nửa rượu ra ngoài nên cả người so với trước tỉnh táo hơn nhiều.

Nàng nói với y đã gọi xe ngựa đợi trước cửa tây, lập tức đưa y về dịch quán. Chử Phùng Trình lại cười, y cảm thấy mình mới vào kinh không thể cành mẹ đẻ cành con, trong bữa tiệc có hơi nóng nảy sơ ý uống nhiều, hiện tại đi dạo ven Bình Hồ đón gió có thể tỉnh rượu, mấy ngày gần đây Chu gia có vẻ nổi bật trong kinh thành, y không muốn để người khác bàn ra tán vào.

Thế nên nàng đã tùy ý đi dạo cùng y trong vườn hoa ven Bình Hồ, nói là tùy ý vì nàng chưa từng đến Tử Vi Viên không hiểu rõ địa hình xung quanh. Nàng và Chử Phùng Trình thong thả bước đi, có vẻ y cũng chỉ tùy tiện chọn một đường, lúc đó nàng không cảm thấy có gì đặc biệt, cũng giống như những nơi khác, đều là địa điểm để ngắm hoa Tử Vi.

Mới đầu vẫn còn yên bình, có điều sau đó bọn họ đã đụng mặt Hứa Kim Tường trên đường đi.

Thanh danh của Hứa Kim Tường trong kinh thành không tốt, trước đây nàng đều đi đường vòng tránh đụng mặt hắn, hai người họ đã quen nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng lần này trông thấy nàng đi cùng Chử Phùng Trình hắn lại giở trò chất vấn: “Bạch Tô Mặc, ngươi đường đường là một cô nương chưa xuất giá ở đây làm gì! Chử huynh uống nhiều vẫn chưa tỉnh rượu, nếu để cho người khác nhìn thấy tưởng rằng Chử huynh mượn rượu làm mấy chuyện bàng môn tà đạo thì sao.”

Sắc mặt Chử Phùng Trình lộ ra vài phần xấu hổ.

Nàng khó chịu cãi lại: “Hứa Kim Tường, Chử Phùng Trình đang đi dạo để tỉnh rượu.”

Hứa Kim Tường lập tức nửa cười cợt nhả, nửa là càn quấy: “Trùng hợp quá! Vừa rồi thấy Chử huynh trong bữa tiệc uống không ít, mà ta cũng tham lam uống quá chén đang muốn ra ngoài đi dạo mấy vòng cho tỉnh rượu, ngờ đâu lại gặp được Chử huynh ở chỗ này, Chử huynh, dẫu sao ta và huynh đều chung mục đích, chi bằng đi cùng nhau?”

Chử Phùng Trình không đáp lại.

Ở kinh thành này Hứa Kim Tường nổi tiếng hoàn khố không nói đạo lý, nhưng hắn là ca ca của Hứa Nhã, Bạch Tô Mặc không muốn tranh cãi với hắn.

Nàng quay sang phía Chử Phùng Trình: “Chúng ta đi.”

Hứa Kim Tường dứt khoát ngăn cản trước mặt nàng, cà lơ phất phơ nói: “Thế nào, Bạch Tô Mặc? Trong lòng ngươi ta là một tên xấu xa, sợ ta ức hiếp Chử Phùng Trình hay sao? Ta nói ngươi nha, Chử huynh thông minh như vậy ta làm sao có thể gây khó dễ được đây. Đổi lại là ngươi, Bạch Tô Mặc.” Hứa Kim Tường đột ngột đổi sắc mặt, hằn học quát: “Tự quay về đi!”

“Ngươi!” Nàng nghẹn lời.

Hứa Kim Tường chẳng thèm để ý đến nàng nữa, thay vào đó là bước tới hào hứng khoác vai Chử Phùng Trình, úp mở hỏi: “Chậc, Chử huynh, lẽ nào huynh thực sự đã sắp đặt chuyện gì ở gần đây rồi đúng không? Sao đi chung với Bạch Tô Mặc thì được còn ta lại không? Hay là...Hôm nay huynh cố ý không nể mặt Hứa mỗ?”

Trông có vẻ như đang đùa giỡn nhưng lại khiến người khác thực sự khó chịu làm sao.

Chử Phùng Trình cố nặn ra một nụ cười: “Sao có thể.”

Hứa Kim Tường tiếp tục ôm hắn rời đi: “Đi thôi, Chử huynh, huynh vừa mới đến không lâu chắc chắn chưa biết những chỗ vui chơi trong kinh thành, đã có ta ở đây, không có chỗ nào mà ta không biết...”

Bạch Tô Mặc còn chưa kịp nói gì đã thấy Hứa Kim Tường kéo Chử Phùng Trình đi xa.

Lúc này nàng mới buông mi thở dài.

Có điều nhìn dáng vẻ của Chử Phùng Trình chắc đã tỉnh rượu gần hết, không còn vấn đề gì lớn, hơn nữa y cũng không phải công tử nhu nhược trong kinh, mà Hứa Kim Tường càng không làm những chuyện quá giới hạn.

Dù sao đi nữa Chử Phùng Trình vì nàng mới say, bây giờ y bình an vô sự nàng cũng yên tâm phần nào. Vừa rồi bảo Lưu Tri đợi ở cửa tây nhưng nàng không biết đường ra, đành đi giữa những luống hoa dò dẫm đến cửa tây.

***

Đó là những việc xảy ra trước khi nàng rơi xuống hồ nước. Ngồi trên xe ngựa, Bạch Tô Mặc đưa tay chống cằm, suy nghĩ miên man.

Lưu Tri thuật lại, hôm qua do hai người Tiền Dự và Hứa Kim Tường đưa nàng ra cửa tây, chưa bị người khác phát hiện. Tiền Dự vì trốn đàn ong mới kéo nàng nhảy xuống hồ, một đàn ong vò vẽ dày đặc bay trên mặt nước như vậy, nếu Tiền Dự có ác ý hắn sẽ không liều mình cứu nàng, huống hồ...

Nghĩ đến đây, hai gò má Bạch Tô Mặc chợt đỏ bừng.

Còn Hứa Kim Tường, nếu không có hắn thì việc nàng rơi xuống nước sẽ bị mọi người phát hiện, hắn còn dặn Lưu Tri chớ tiết lộ chuyện ra ngoài mà đưa nàng về phủ trước, hẳn là không có ác ý.

Nàng và Hứa Kim Tường không có giao tình, tại sao hắn phải giúp nàng?

Vì Hứa Nhã ư?

Đối với Hứa Kim Tường nàng nhất thời chẳng thể nhìn thấu, nhưng hai ngày nay có nhiều chuyện xảy ra nàng không tiện đi tìm hắn. Mà có lẽ hắn cũng ngầm hiểu trong lòng nên hôm nay phái người đến Quốc công phủ đưa cho nàng một mảnh giấy, chỉ có hai câu nhưng nàng vẫn nhận ra chữ của hắn.

[...Đến thăm người bị ong võ vẽ đốt, đang ở Cẩm Hồ Uyển. Ngoài ra, hãy cẩn thận với Chử Phùng Trình.]

Hãy cẩn thận với Chử Phùng Trình...

Giả như hôm qua không có Hứa Kim Tường quấy rối giữa đường, người bên cạnh nàng sẽ là Chử Phùng Trình. Con đường kia cũng do Chử Phùng Trình dẫn đến.

Đáy lòng Bạch Tô Mặc nảy lên một ý nghĩ, nếu hôm qua Chử Phùng Trình không hề say mà cố tình dẫn dụ nàng đi thì sao?

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Người duy nhất biết Chử Phùng Trình say thật hay giả chỉ có tên tiểu lại mà Lưu Tri nhét bạc nhờ vả kia. Vì sao lại trùng hợp đến thế, đột nhiên vừa vặn có một tiểu lại ở gần đấy? Rồi sau đó lại bị Chử Phùng Trình lấy một câu không muốn chuyện bé xé ra to mà đuổi đi?

Bạch Tô Mặc khẽ nheo mắt, gọi Lưu Tri: “Lưu Tri, em phái người điều tra tên tiểu lại hôm qua em cho bạc đi.”

※※※※※※※※※※※※

Hứa Kim Tường: Ta cảm thấy ngươi sắp bị ghẻ lạnh.

Chử Phùng Trình:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.