Mị Tâm

Chương 30: Chương 30: Động tâm




Editor: Gà

Chử Phùng Trình im lặng nhìn nàng.

So với “ong võ vẽ” y càng sợ ba chữ “Chử Phùng Trình” trong miệng nàng hơn, từ lần đầu tiên gặp nhau, Bạch Tô Mặc vẫn luôn gọi y là “Phùng Trình”, chưa từng gọi đầy tủ tên của y như vậy.

Trái tim Chử Phùng Trình bỗng nhiên đánh thót một cái, có điều rất nhanh đã trấn định lại: “Tô Mặc, có phải muội hiểu lầm gì không?” Thái độ cùng giọng nói rất chân thành tự nhiên, không phô trương, không khác biệt lúc trước.

Rất dễ khiến người ta lung lạc.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Thấy y dừng chân, Bạch Tô Mặc cũng ngừng bước tiếp.

Y nhìn nàng, nàng thản nhiên đối mắt: “Phùng Trình, ta chỉ hỏi ngươi có biết gần Bình Hồ có ong vò vẽ không mà thôi, ta nên hiểu lầm điều gì?”

Nàng chỉ hỏi y có biết giữa đám cây Tử Vi có ong hay không, y lại hỏi nàng hiểu lầm gì chăng, nếu không phải đã biết thì chắc chắn cũng có liên quan.

Chử Phùng Trình chợt cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói ra không thể vãn hồi.

Có điều, y là kẻ thông minh cỡ nào, lập tức chuyển thành sự quan tâm giữa bằng hữu: “Vậy đã mời đã phu đến xem qua chưa, đại phu nói thế nào?”

Bạch Tô Mặc đánh giá y, không chớp mắt cũng không tránh né.

Im lặng không tiếng động.

Chử Phùng Trình thoáng chau mày, nét mặt chính trực và thản nhiên, tựa hồ hoàn toàn không có tâm tư bất chính, một người như vậy lòng dạ nhất định thâm sâu khó lường, cũng hiểu rất rõ mục đích mình cần là gì.

Gặp biến cố không run sợ.

Khó trách gia gia thích y như vậy, khen y là nhân tài hiếm có trong đám người, nhưng nếu người tài đó cất giấu tư tâm liệu gia gia còn khoan dung được chăng?

Bạch Tô Mặc thu hồi ánh mắt: “Vừa đi vừa nói chuyện.”

Chử Phùng Trình không đoán được ý định của nàng, chỉ đành đi theo.

Từ Thanh Nhiên uyển đến Nguyệt Hoa uyển phải tốn một lúc, Bạch Tô Mặc cúi đầu: “Hai ngày trước ta nghe Tề Nhuận nói ngươi xin bệ hạ về phía tây đóng quân, đáng tiếc bị gia gia ngăn cản. Nếu gia gia kiên trì giữ ngươi lại kinh thành, chuyện của hai chúng ta cũng thành, đến lúc đó phải xử lý thế nào?”

Chử Phùng Trình trầm giọng: “Quốc công gia cao hứng nhất thời, một thời gian nữa chắc chắn sẽ hiểu ý nguyện của ta và muội.”

Bạch Tô Mặc nhẹ giọng nói tiếp: “Chi bằng hôm nay ngươi trực tiếp cho gia gia biết suy nghĩ của ngươi?”

Chử Phùng Trình bàng hoàng.

Nghe Bạch Tô Mặc cười nói: “Thẳng thắn giải thích với người trong lòng ngươi đã có ý trung nhân, để gia gia sớm dứt bỏ ý niệm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Nàng thu hết biểu tình của y vào đáy mắt, phát hiện y điều chỉnh nét mặt rất nhanh, thở dài đáp lời nàng: “Tô Mặc, xin lỗi, ta và muội là bằng hữu nhưng trong chuyện này ta có suy lý do riêng. Ta từng hứa với cha ta không được nhắc đến quá khứ trước mặt người khác, hôm đó thật sự không còn cách nào đành cho muội biết nỗi lòng của mình, để Quốc công gia biết chẳng khác nào ta nuốt lời. Tô Mặc, tuy Quốc công gia muốn tác thành cho hai chúng ta, nhưng sau này phát hiện chúng ta không có tâm tư đó chắc chắn sẽ tự động từ bỏ, muội có thể giúp ta một lần này được không?”

Nếu như thường lệ, nghe được những lời thấu đáo và chân thành như vậy Bạch Tô Mặc nhất định sẽ gật dầu.

Mà hiện giờ, ngẫm thật kỹ chỉ thấy rùng mình.

Bạch Tô Mặc cười: “Vậy chẳng may tiếp xúc lâu ngày cảm thấy hòa hợp, ta và ngươi thật sự nảy sinh tâm tư khác thì sao?”

Chử Phùng Trình hơi khựng lại, có vẻ ngoài dự đoán.

Ánh mắt của y có phần kinh ngạc, kèm theo một tia mừng rỡ vô hình, rất nhanh lại cụp mắt xuống, trầm giọng đáp: “Sẽ không.” Chử Phùng Trình nói xong dời tầm mắt không nhìn nàng, như thể cố tình né tránh.

Y thật sự đắn đo thận trọng khắp nơi.

Làm như nàng quá đa nghi.

Bạch Tô Mặc lại nói: “Cứ cho là nửa chừng không nảy sinh cảm giác nào khác, vậy chẳng may đột nhiên xảy ra chuyện thì sao?”

Nháy mắt Chử Phùng Trình đã đổi sắc mặt.

Hai người vẫn không dừng bước, Bạch Tô Mặc cúi đầu tiếp tục: “Giả sử ngày hôm ấy ở Tử Vi Viên, không vừa khéo gặp được Hứa Kim Tường thì ngươi vẫn đi cùng ta, rồi tình cờ đụng phải đàn ong vò vẽ. Sau đó ngươi dùng thân thể che chở cho ta, không tránh khỏi bị ong vò vẽ tập kích, có lẽ bị ong đốt xong lại gặp ảo giác mà làm ra những hành vi mất kiểm soát, còn ta nhất định sẽ vừa áy náy vừa thấy cảm kích trong lòng...”

Đang nói, bọn họ đã đến Nguyệt Hoa Uyển.

Chử Phùng Trình ngừng bước chân.

Bạch Tô Mặc cũng dừng lại: “Cần ta tiếp tục không?”

Lúc này Chử Phùng Trình mới nhìn thẳng vào nàng.

Bạch Tô Mặc thật sự nói tiếp: “Yến tiệc ngắm hoa dạo chơi Tử Vi Viên do Thái Hậu đích thân sai người sắp xếp, trong vườn hoa tấp nập nhiều người, trái lại xung quanh Bình Hồ vắng lạnh hơn, nhưng vẫn có tiểu lại canh gác. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện lớn như vậy, một mình người không thể ứng phó với đàn ong, dĩ nhiên tiểu lại chỉ còn cách chạy đi kêu cứu. Đến lúc đó cái người khác thấy sẽ là ngươi xả thân cứu giúp, bảo vệ ta chặt chẽ, e rằng còn làm ra một số cử chỉ thân mật nhưng cũng vì muốn che chở ta không bị ong đốt, sau đó ngươi không những nhận được sự thán phục của mọi người mà ta cũng mang lòng cảm kích. Hoa viên có bao nhiêu con mắt chứng kiến sẽ có bấy nhiêu đôi tai nghe hơi nổi chõ và vài thành phần tiện miệng bịa đặt lời đồn, khi ấy dẫu lòng người đã có ý trung nhân cũng chỉ còn cách im hơi lặng tiếng cam chịu lấy ta, thành công trở thành một đoạn giai thoại truyền khắp kinh thành.”

Nàng nhướng mắt nhìn y: “Cho nên, hiện tại ngươi cơ bản không cần nhắc tới ý trung nhân với gia gia, bởi vì chỉ cần qua lại thêm một thời gian nữa có thể ta sẽ lâu ngày sinh tình với ngươi, nếu thật sự không thành công thì còn có đi dạo Tử Vi Viên bị ong võ vẽ tập kích, ngã ngựa ở ngoại thành phía tây, du hồ phía nam bị rơi xuống nước... Chử Phùng Trình, ta nói đúng chứ?”

Thần sắc Chử Phùng Trình đã bình tĩnh trở lại, tươi cười ôn hòa: “Tô Mặc, muội nghĩ nhiều rồi. Bị ong vò vẽ đốt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ảo giác, hãy nghỉ ngơi vài ngày thật tốt, gọi đại phu đến kê đơn thuốc, hôm nay ta không gặp Quốc Công gia được, hai ngày nữa lại đến tìm muội.”

Dứt lời vẫn giữ nguyên nụ cười, định quay người đi.

Lại nghe Bạch Tô Mặc ở sau lưng chậm rãi lên tiếng: “Gần Bình Hồ có tiểu lại canh gác họ Lý tên Sử Tề, thời gian trước vì mẫu thân bệnh nặng và lo liệu hạ sính cho đệ đệ mà thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, cần tiền gấp. Song mới cách đây vài ngày, những món nợ đó đều được hoàn trả hết, còn đến Đào Nhiên Cư đặt một bộ bàn ghế tặng cho cô...”

Chử Phùng Trình trù trừ, sắc mặt đã sớm mất đi vẻ trấn định.

Bạch Tô Mặc chưa ngừng lại: “Ta sai Vu Lam đi tìm Lý Sử Tề, hắn đã khai ra toàn bộ, nói rằng ngươi cho hắn một khoản tiền bảo hắn giữa yến tiệc sẽ có người nhằm vào ngươi, yêu cầu hắn đến gần hồ tiếp ứng. Vài ngày trước ngươi còn từng đến Tử Vi Viên sau đó phát hiện xung quanh Bình Hồ có mấy tổ ong vò vẽ, hỏi hắn cách đuổi ong, Lý Sử Tề bày ngươi ong vò vẽ sợ nhất là nước và khói thuốc lào, ngươi lại đưa bạc cho Lý Sử Tề sai hắn chuẩn bị thuốc lào dự phòng, canh lúc ngươi và ta đi qua đó lập tức quấy nhiễu tổ ong, tiếp theo hắn dùng danh nghĩa cứu người đi hô hoán người đến hỗ trợ, dưới tình thế hỗn loạn sẽ không có ai chú ý trên người ngươi có mùi thuốc lào, còn nhờ tẩu thuốc đó để đuổi phần lớn đàn ong bỏ đi, hắn lại nhân lúc loạn trộm lấy đi tẩu thuốc...”

Sắc mặt Chử Phùng Trình gần như cứng đờ.

Nàng đã biết dù y muốn biện giải cũng vô dụng, Chử Phùng Trình hãy còn rũ mắt cúi đầu xuống.

Chuyện Tử Vi Viên điểm lại xong, Chử Phùng Trình ngẩng đầu lên: “Bạch Tô Mặc, nếu ngươi đã biết vì sao hôm nay mới hỏi ta?”

Nàng nhẹ giọng đáp: “Gia gia là người trong quân, ngươi ý thức cốt lõi của vấn đề rất tốt. Không chỉ có gia gia mà ngay cả ta ngươi cũng hiểu rất rõ từng đường đi nước bước, ngươi và Chử thúc thúc ở biên quan lâu năm tại sao lại biết cơ chứ? Chử Phùng Trình, có người ở kinh thành tiếp ứng nên ngươi mới thấu hiểu ta tường tận như vậy, phải làm thế nào khiến ta vừa gặp mà không đặt quá nhiều phòng bị, chẳng những không đề phòng còn tán thưởng ngươi, cảm thấy ngươi là người đáng tin cậy, đồng ý kết bạn với ngươi. Mà người kia cũng đoán được chỉ cần ta chưa thẳng thắn với gia gia khả năng lớn người càng ưng ý ngươi hơn. Người kia hẳn rất quen thuộc với ta, biết được tâm tính của gia gia, đó là lý do ta vẫn thắc mắc người đó là ai?”

Chử Phùng Trình nở nụ cười hiếm thấy: “Bạch Tô Mặc, ra thông minh.”

Bạch Tô Mặc cũng cười: “Thật ra, nếu không có những chuyện trùng hợp trong hai ngày qua, ta sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng ta. Nghĩ lại, hôm đó trong Tử Vi Viên người nhắc nhở ta ngươi uống rượu là nàng ta, vậy nên ta mới không chút hoài nghi, giữa chừng ngươi rời khỏi chỗ, giả sử ta không thể phân thân đi tìm ngươi thì vở kịch này chỉ đành ngâm nước lạnh, cho nên nàng ta mới giúp ta dọn sạch chướng ngại, hộ tống ta thoát thân khỏi hoa viên đi tìm ngươi. Bọn ta quen biết từ nhỏ, hiểu rất rõ tính tình và tâm tư của ta, xưa nay cũng thường xuyên qua lại với Quốc công phủ, biết gia gia thích những gì, ngay cả Miểu Nhi nàng cũng kéo vào, khiến Miểu Nhi có ấn tượng tốt với ngươi. Chử Phùng Trình, người ở đằng sau giúp ngươi nghĩ mưu tính kế, chính là Hứa Nhã?”

Chử Phùng Trình rất đỗi kinh ngạc.

Không lên tiếng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Bạch Tô Mặc im lặng.

Có người đi tới cách đó không xa, nhìn thấy nàng đi cùng Chử Phùng Trình thì đến gần nói với Lưu tri vài câu, Lưu Tri thấy nàng và Chử Phùng Trình vẫn chưa lên tiếng đành tiến lên phúc thân thưa với nàng: “Tiểu thư, Quốc công gia đã hồi phủ, đang hướng đến Nguyệt Hoa uyển.”

Bạch Tô Mặc nhẹ nhàng gật đầu.

Bấy giờ Lưu Tri mới lùi ra phía xa.

Bạch Tô Mặc ngẩng đầu, nhìn ba chữ “Vạn Quyển Trai” trên đầu rồi nói với Chử Phùng Trình: “Chử Phùng Trình, nơi này là Vạn Quyển Trai, thư phòng của gia gia. Ngươi muốn ở đây tự mình phân trần với gia gia trong lòng ngươi đã cất giữ ý trung nhân, từ nay về sau không thể lui tới cùng ta thêm nữa, hay đi cùng ta đến Tẫn Trung Các thú nhận toàn bộ chuyện Tử Vi Viên?”

Chử Phùng Trình nhíu mày nhìn nàng.

Người kinh thành đều biết Quốc công gia yêu thương cháu gái Bạch Tô Mặc đến nhường nào, chuyện Tử Vi Viên mà vỡ lở ra Quốc công gia sao có thể tha thứ cho y! Tha thứ cho Chử gia?

Tiếng bước chân ngoài uyển đang đến gần, giữa tháng bảy, lòng bàn tay Chử Phùng Trình đổ đầy mồ hôi.

Y bèn đánh liều được ăn cả ngã về không: “Tô Mặc, ta thật lòng thích muội.”

Bạch Tô Mặc bật cười: “Chử Phùng Trình, nếu ngươi thật sự thích ta sao chẳng thấy ngươi quan tâm ta có bị ong vò vẽ đốt bị thương hay không? Nếu ngươi thật lòng thật dạ, sao không nghĩ ngộ nhỡ tổ ong vò vẽ thành một bầy ong vò vẽ, e rằng gia gia không thể gặp lại ta nữa. Chử Phùng Trình, ngươi diễn sâu quá rồi?”

“Lưu Tri.” Bạch Tô Mặc gọi phía sau một tiếng.

Lưu Tri bước tới đỡ nàng đi đễn Tận Trung Các.

Phía trước Vạn Quyển Trai chỉ còn lại Chử Phùng Trình đứng trong màn đêm u tịch như vực thẳm, không chút động đậy.

Chử Phùng Trình là người khôn ngoan, hiển nhiên sẽ biết nên lựa chọn thế nào. Chỉ cần y không ngốc, hơn ai hết càng hiểu rõ lợi và hại bên trong.

Dẫu cho Chử thúc thúc biết được những chuyện của Chử Phùng Trình cũng tốt, mà không biết cũng không sao, ngay từ đầu Bạch Tô Mặc đã không có ý định để gia gia biết.

Chử thúc thúc là bộ hạ cũ của gia gia, là thuộc hạ, chiến hữu và cũng là bằng hữu, gia gia chinh chiến sa trường nửa đời người, với ông mà nói Chử thú thúc là người cùng ông vào sinh ra tử. Nàng không muốn làm gia gia khó xử, cũng không muốn nhìn thấy Quốc công phủ đối nghịch với Chử gia.

Thế nhưng Hứa Nhã, Bạch Tô Mặc đặt tách trà trên tay xuống.

Nếu không có chuyện ngày hôm qua, sao nàng có thể bỗng dưng liên tưởng tới nàng ta?

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Sau một lúc lâu, Tề Nhuận đến Tận Trung Các.

Trông thấy Bạch Tô mặc, sắc mặt Tề Nhuận đã tái mét, cẩn thận thưa: “Tiểu thư, vừa rồi Quốc công gia gặp Chử công tử ở Vạn Quyển Trai. Không biết Chử công tử đã nói gì khiến Quốc công gia nổi giận đùng đùng đuổi Chử công tử ra khỏi phủ, tạm thời sẽ không đến Tận Trung Các dùng cơm...”

Lưu Tri ghé mắt nhìn Bạch Tô Mặc.

Bạch Tô Mặc đứng dậy: “Ta đi gặp gia gia.”

Tề Nhuận chỉ mong có vậy.

Mỗi lần Quốc công gia tức giận, khắp phủ cũng chỉ có mình tiểu thư mới khuyên giải được. Người khác tiến lên, chẳng khác nào tự mình chuốc lấy cực khổ.

Đó cũng là lý do vì sao Tề Nhuận đến Tận Trung Các.

Tận Trung Các và Vạn Quyển Trai đều thuộc phạm vi Nguyệt Hoa uyển, khoảng cách không xa.

Từ Tận Trung Các đi ra, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Vạn Quyển Trai, chỉ có Tuệ Bảo và Huệ Nhi canh giữ bên ngoài, dáng vẻ kinh sợ không dám đi vào.

Trông thấy Bạch Tô Mặc, hai người giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến.

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư!”

Bình thường luôn líu ra líu ríu, bây giờ nói lớn tiếng một chút cũng không dám.

Tuệ Bảo kéo tay áo nàng, khẽ khàng thưa: “Tiểu thư, Quốc công gia đang tức giận ở bên trong, đã đập nát hai chén trà, còn không cho bọn em vào dọn dẹp.” Tuệ Bảo cảm thấy hơi tủi thân.

Huệ Nhi cũng thêm lời: “Vừa nãy ở trước Vạn Quyển Trai nhìn thấy Chử công tử còn rất vui vẻ, hình như sau khi Chử công tử nói xong mới tức giận...”

Bạch Tô Mặc thoáng lo lắng, gia gia tức giận vậy sao?

Tuệ Bảo vẫn còn bưng tách trà trên tay, sở dĩ muốn để Quốc công gia nguôi giận, nào biết Quốc công gia quăng một quyển sách sang khiến Tuệ Bảo và Huệ Nhi sợ tới mức không ai dám đi vào.

Bạch Tô Mặc chạm tay vào tách trà đã lạnh, xoa đầu Tuệ Bảo dịu dàng nói: “Ta vào gặp gia gia, các em làm việc đi.”

Tuệ Bảo và Huệ Nhi gật đầu ngay tức khắc.

Lưu Tri tiếp nhận khay trà trong tay Tuệ Bảo, thưa với Bạch Tô Mặc một tiếng: “Nô tỳ đi đổi sang tách trà nóng.”

Bạch Tô Mặc gật đầu.

Trước khi đẩy cửa, nàng lên tiếng gọi: “Gia gia.”

Tuy trong phòng không có ai đáp lại nhưng không có quyển sách nào bay ra như Tuệ Bảo nói. Vạn Quyển Trai có hai lầu, lầu một là nơi gia gia đọc sách, lầu hai để ông nghỉ ngơi.

Trước cửa ra vào đặt một bức bình phong sáu phiến, vẽ kim qua thiết mã*.

(*) Kim qua thiết mã: Trận chiến khí thế hào hùng.

Xuyên qua bức bình phong có thể nhìn thấy Ninh quốc công đang đứng trước bức thư pháp sau thư án, trên mặt đất không chỉ có mảnh vỡ của tách trà mà ngay cả nghiên mực gia gia thích nhất cũng hất đổ.

“Gia gia ~” Nàng bước tới.

Ninh quốc công nghe thấy nhưng không đáp lại, Bạch Tô Mặc đã dự đoán được vài phần.

“Gia gia...” Chờ nàng đến bên cạnh, có thể nhìn rõ lửa giận chưa nguôi trong đôi mắt ông, “Chuyện của Chử Phùng Trình con sớm đã biết còn cấu kết với hắn lừa gạt gia gia!”

Bạch Tô Mặc biết ông thật sự tức giận.

Trong số các vãn sinh hậu bối trong kinh thành, gia gia coi trọng Chử Phùng Trình nhất, cũng đặt nhiều kỳ vọng nhất. Chử Phùng Trình vẫn luôn đón ý nói hùa nịnh hót, hôm nay đột nhiên thú nhận có người trong lòng, gia gia đương nhiên sẽ nổi giận.

Bạch Tô Mặc lặng lẽ thở dài, đồng thời cảm thấy may mắn.

Bây giờ gia gia chỉ đang giận dỗi vì Chử Phùng Trình có ý trung nhân nhưng vẫn lựa ý hùa theo, riêng nàng biết rõ mà còn che giấu, có điều vẫn tốt hơn để cho ông biết ứng cử viên cho vị trí cháu rể mà ông chọn thật ra là một kẻ không đơn giản, suýt chút nữa thành công tính kế cho nàng vào tròng. Về chuyện ong vò vẽ, ngộ nhỡ gia gia biết được chỉ sợ sẽ làm lớn chuyện, chưa kể ông còn toàn tâm toàn ý tác thành cho y và nàng, nhất định người sẽ tự trách.

Như thế này là tốt nhất.

“Gia gia, đừng giận Mị Mị, Mị Mị biết sai rồi...” Bạch Tô Mặc cong cong khóe mắt, bắt đầu làm nũng.

Giở chiêu này với gia gia lần nào cũng đúng.

Quả nhiên ánh mắt Ninh quốc công hòa hoãn trở lại, nhưng vẫn cố chấp không xoay người.

Bạch Tô Mặc ho nhẹ hai tiếng, thần bí nói: “Gia gia, người nhận ra gì chưa?”

Ninh quốc công nề hà đảo tròng mắt.

Nàng dán lại thêm chút, thì thầm: “Vừa rồi người quay lưng nói chuyện với Mị Mị, thế mà con lại nhận sai nói xin lỗi, gia gia, trước kia Tần tiên sinh hỏi con nếu thật sự có thể nghe thấy, âm thanh con muốn nghe nhất là gì, con lập tức trả lời ngài ấy, tất nhiên là giọng nói của gia gia rồi, thì ra giọng nói của gia gia là thế này!”

Ninh Quốc Công ngẩn người, bị chử Phùng Trình chọc tức quên luôn chuyện quan trọng!

Được Bạch Tô Mặc nhắc nhở, vẻ bực dọc trên mặt Ninh quốc công lúc này mới rút bớt, thoắt một cái hé ra tí ti nụ cười: “Là thế nào?” Khóe môi như cười như không, vừa muốn tiếp tục duy trì phong thái uy nghiêm trách cứ nàng khi này, hiềm nỗi nhìn có chút không thích hợp.

Bạch Tô Mặc cười tủm tỉm, thuận thế ôm cánh tay của ông, kéo ông đi đến chiếc ghế mây bên cạnh bàn, trịnh trọng đáp: “Vững vàng như thái sơm, khi tức giận lại chất chứa vẻ thân thiết từ ái, tựa như nụ trà Long Tỉnh tươi mát đầu xuân hái trước tiết Thanh Minh...”*

(*) Trà Long Tỉnh: loại chè xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Gì mà vững vàng như thái sơn, thân thiết từ ái.

[Nịnh nọt!]

Bạch Tô Mặc bất ngờ, suýt chút nữa không nhịn được cười.

“Còn gì nữa?” Trong mắt Ninh quốc công rõ ràng không che giấu được ý cười, vẫn cố ra vẻ lão luyện trầm ổn. Dùng trà để bình phẩm giọng nói của một người đây là lần đầu ông nghe thấy, từ nhỏ Bạch Tô Mặc đã không nghe được, cách hình dung của nàng tất sẽ bất đồng với những người khác, Ninh quốc công cũng rất hiếu kỳ.

Bạch Tô Mặc lại cười: “Long Tỉnh chia làm ba mùa, trà xuân là thương phẩm, búp trà đầu xuân là trân phẩm, trà Long Tỉnh đầu xuân là loại tươi mát tự nhiên nhất, không pha lẫn tạp chất, trân quý giống như giọng nói của gia gia trong lòng Mị Mị. Cho nên gia gia người đừng giận Mị Mị nữa nhé, được không?”

“...” Ninh Quốc Công nhìn nàng.

Bạch Tô Mặc không ngừng cố gắng: “Gia gia, người nhìn đi, lỗ tai Mị Mị khó khăn lắm mới hồi phục, nguyện vọng của gia gia bấy lâu nay đã thành hiện thực, hôm nay dù sao cũng là đại hỉ. Gia gia, Mị Mị uống rượu cùng người.” Nàng mở to mắt tha thiết mong chờ nhìn ông: “Mị Mị còn chưa ăn cơm nữa...”

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Sau cơn mưa trời lại sáng, Tề Nhuận phân phó người bày cơm trong Tẫn Trung Các.

Hiếm khi Ninh quốc công vui vẻ đến thế, Bạch Tô Mặc uống cùng gia gia non nửa chung rượu.

Tuy nói uống rượu cùng gia gia, nhưng nàng chịu trách nhiệm rót rượu, gia gia cạn chén, chỉ cho nàng nhấp môi một chút, cốt yếu là tổ tôn hai người vui vẻ bên nhau. Tần tiên sinh còn phải đến tái khám, gia gia sợ có liên đới nên không cho nàng uống nhiều.

Ninh quốc công tự mình uống đến tận hứng.

Rượu quá ba vòng, Ninh quốc công mới đặt chén xuống: “Gia gia chỉ cảm thấy thật đáng tiếc, Phùng Trình là một đứa trẻ tốt, tại làm sao lại có ý trung nhân...”

Ninh quốc công vẫn còn để bụng chuyện này.

Bạch Tô Mặc nở nụ cười: “Gia gia, trưởng bối như người còn không cho người ta có ý trung nhân là sao? Hơn nữa, cứ làm như con đang trèo cao người ta vậy.”

Ninh quốc công trừng mắt: “Mị Mị nhà ta sao có chuyện trèo cao?”

Bạch Tô Mặc cười nói: “Vậy gia gia để Mị Mị chọn người mình thích không phải tốt rồi ư?”

Ninh quốc công dường như đánh hơi được chút ám chỉ: “Đám hậu bối trong kinh thật sự có người con thích?”

Thứ đêm nay uống không phải rượu trái cây, tuy nàng chỉ uống một chén nhỏ vẫn cảm thấy hơi choáng váng, gia gia vừa hỏi, trong đầu nàng tự giác nhớ đến tình huống trong Cẩm Hồ uyển và mấy lời Tiền Dự nói với nàng, nghĩ đến đó lại muốn cười, quên mất phải trả lời Ninh quốc công.

Phút chốc nhớ ra thì đã thấy gia gia đang đánh giá nàng.

Có lẽ vì hơi say nàng liền thong dong đáp: “Gia gia, sau này nếu con thực sự có người mình thích, gia gia có thể làm chủ cho con...”

Tròng mắt Ninh quốc công đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy có hi vọng: “Là hậu bối nhà ai, gia gia đã từng gặp qua chưa?”

Bạch Tô Mặc chỉ đáp: “Nói sau này mà.”

Ninh quốc công hiểu ý, hừm, chứng tỏ đúng tới tám chín phần.

Ông nâng chén rượu lên, khẽ cười: “Được được được, gia gia tin tưởng mắt nhìn của con, bất luận cảm thấy người kia tốt bao nhiêu nhất định phải để gia gia đích thân kiểm tra rồi mới tính đến cưới gả, mai mối.”

Bạch Tô Mặc nghịch ngợm trêu đùa: “Ngộ nhỡ người ta chướng mắt con thì sao?”

Ninh quốc công vỗ bàn: “Cháu gái của Bạch Sùng Văn ta, ai dám chướng mắt!”

Bạch Tô Mặc vội vàng vỗ về: “Con nhớ gia gia từng nói hôn nhân đại sự không phải trò đùa, sau này Mị Mị muốn tìm người mình thích, trong lòng người ta cũng có Mị Mị, như vậy nhân duyên mới vẹn toàn bình đẳng. Huống hồ, nếu thời gian hai người chung đụng không lâu, đến tột cùng là cảm giác mới lạ nhất thời hay thật sự tâm ý tương thông, cần phải có thời gian để cân nhắc thêm.”

Ninh Quốc Công ngây ngẩn.

Những lời của nàng khiến ông chợt nhận ra cháu gái mình đã trưởng thành.

Khi trước ông vẫn luôn cho rằng Mị Mị lãnh đạm không hiểu sự đời, bèn thay nàng lo liệu mọi thứ, đến bây giờ mới biết trong lòng nàng đều hiểu, Ninh quốc công hết sức vui mừng.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tổ tôn hai người tiếp tục uống rượu, hồi lâu không ai nói chuyện.

Cuối cùng, Ninh quốc công gọi Lưu Tri tới hỏi.

Tần Hoài sớm dặn dò, cho dù nghe thấy được có lẽ phải tốn chút thời gian thích ứng, Ninh quốc công vẫn chưa an tâm cho nên tìm Lưu Tri tới hỏi. Lưu Tri thành thật đáp lời, hai ngày nay tiểu thư mới nghe được, thỉnh thoảng còn có chút mờ mịt.

Ninh quốc công lại hỏi khi nào Tần Hoài hồi kinh, Lưu Tri đáp khoảng hai ba ngày nữa, sau đó Ninh quốc công không giữ Bạch Tô Mặc ở lại lâu, bảo nàng mau quay về Thanh Nhiên uyển nghỉ ngơi sớm.

Đoạn đường từ Nguyệt Hoa uyển đến Thanh Nhiên uyển không ngắn, nhưng có lẽ vì hôm nay uống chút rượu và tâm sự cùng gia gia những lời trong lòng nên cảm thấy hơi lâng lâng, giữa đường còn nghĩ đến Tiền Dự.

Diện mạo của hắn thật sự rất đẹp.

Vẻ đẹp đó khác biệt với sự thanh tú và tao nhã của những tiểu sinh mặt trắng, nó cũng không giống khí phách nhà binh của đám người Chử Phùng Trình, đó là một cái nhìn thoáng qua khi phủi sạch sương sớm và bụi bặm trên người ở Dung Quang Tự, là giọt mồ hôi trượt vào y phục khi xuống núi, hắn lơ đãng phong lưu kéo cổ áo một cách tùy tiện, là khi hắn che chở nàng nhảy vào Bình Hồ, rõ ràng trên người bị ong đốt nhưng chưa từng buông tay nàng ra, là khi ở Cẩm Hồ uyển hắn đã nắm tay nàng đưa đến trước mặt, ngước đôi mắt xinh đẹp hỏi nàng, “Bạch Tô Mặc, nàng thích ta“...

Giữa ngày hè, sao trời tự cẩm.*

(*) Cẩm – 锦 [jǐn]: Gấm, rực rỡ, lấp lánh (nghĩa là ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm).

Đáy lòng nàng tựa như trăm hoa đua nở.

Lưu Tri xách đèn lồng dẫn trước, nàng bước phía sau nàng ấy.

Niềm vui bỗng nhiên bùng lên, lúc trước, lúc sau, trong ánh sáng mờ ảo nàng không phân biệt rõ đó là bóng của mình hay Lưu Tri.

Thoáng chốc tâm huyết dâng trào, chẳng biết nghĩ đến điều gì nàng khoan thai ngước mắt.

Trong Thanh Nhiên uyển, một thân ảnh phiêu dật xuất trần đứng đó, khi nàng nhìn hắn, hắn cũng trùng hợp quay đầu nhìn lại.

Ngũ quan tinh xảo như được tuyên khắc, ánh mắt nhu hòa mềm mại, tao nhã tuyệt luân, khiến vầng sáng xung quanh trở nên ảm đạm lu mờ.

Kỳ tích tuyệt vời nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ đến vậy mà thôi, khoảnh khắc khi ngươi chợt nhớ đến hắn, hắn hợp thời xuất hiện ở chốn này và ngoái đầu nhìn lại.

Trong mắt có ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.