Mi Tiêm

Chương 17: Chương 17




Bước ra từ bên trong sân bay, Kazuya ngước nhìn qua cặp kính râm, đã lâu rồi anh không hít thở lấy hương vị quen thuộc của Tokyo. Trời nắng nhuốm một màu tối vì tròng kính, Kazuya đưa tay gỡ xuống, mắt liền chạm vào ánh chói chang.

Jin liền cầm lấy cặp kính trên tay Kazuya, đeo nó trở lại lên mặt em, miệng cười thật rạng rỡ, hàm răng trắng đều tựa những hạt bắp so ra còn sáng hơn cả ánh nắng ngoài trời. “Đeo vào tốt hơn.”

Kazuya cắn môi, người này sao lại đắc ý tự mãn thế kia. Anh không khỏi tự hỏi phải chăng mấy hôm nay mình bị trúng gió, đầu óc suy nghĩ rối loạn hết cả, thế nên mới chịu trở về nơi mà mình đã tự hứa sẽ không quay lại. Hai đứa con bên người vì lần đầu ngồi bay đường dài nên cảm giác mới lạ đã bị cái mệt mỏi dập tắt, uể oải dựa cả vào người Jin. Khẽ thở dài, từ lúc gặp lại Jin, Kazuya đã ước chừng sẽ có ngày này, không phải không đoán được, cũng chẳng phải vô phương phản kháng, chỉ là đối diện cùng Jin, bao nhiêu ý đồ đều đổ sông đổ biển, thản nhiên buông tay chịu trói. Lại thở dài, nói thế nào vẫn bị Jin nắm giữ điểm yếu, người ấy ắt hẳn cũng biết là thế.

“Sao lại thở dài vậy?” Jin ghé mặt sát gần, ngón tay xoa nhẹ lấy điểm giữa đôi mày, hơi thở ấm nóng phà vào bên tai. Kazuya hơi rụt cổ, trừng mắt liếc nhìn người tình. Jin biết Kazuya có phần bất mãn với hành động của anh nhưng cũng không dừng tay, miệng chỉ nhoẻn cười thật xấu xa.

Tới đón Jin là Ueda, mái tóc đen được cột hờ đằng sau, che nửa mặt trên bằng chiếc kính râm tròng lớn, chỉ để lộ cánh mũi tinh tế cùng đôi môi mọng dày đầy gợi cảm, bộ dáng không khác gì một ngôi sao nổi tiếng. Vừa nhìn thấy Kazuya, Ueda đã nhoẻn miệng cười, bước lại đón chào. Anh ngồi phụp xuống, cài cặp kính lên đầu, hai cánh tay giang rộng với Akihiko và Kazumi, nét mặt vô cùng dịu dàng, bàn tay xoa vuốt lấy đầu hai đứa nhỏ, “Hai đứa lớn quá nha.”

“Chú Tatsuya!!!” Vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Akihiko lập tức hớn hở cả lên, chạy bay vào lòng Ueda, đôi tay nhỏ nhắn hết sờ lại nắn hai má của anh.

“Chào chú Tatsuya.” Hai mắt tròn xoe trước quang cảnh lạ lẫm xung quanh mình, nhưng Kazumi vẫn không quên gia giáo, ngoan ngoãn lễ phép cúi chào Ueda.

Ueda vừa ôm lấy Akihiko, để mặc thằng bé đang vui vẻ nghịch phá cặp kính của mình, vừa đứng dậy, trên môi cười bí hiểm, “quả nhiên là cha nào con nấy, Kazumi xem ra giống mẹ nhiều hơn hen.”

Kazuya thoáng chốc liền biến sắc, cả người hơi đanh lại, khẽ xoay đầu nhìn Jin, nhưng người kia vẫn im lặng, không chút phản ứng hay nói lời nào.

“Hiếm hoi lắm mới được người đại diện cao quý đích thân đến đón a.” Jin chợt lên tiếng, gác tay lên vai Ueda, dùng chút lực nặng đè xuống bả vai gầy.

“Ai tới đón cậu.” Ueda liếc mắt, ném cho thằng bạn mình cái nhìn coi thường rồi ngang nhiên bước về chiếc xe đỗ gần đó.

Jin cười cười, nắm lấy tay Kazuya rồi ẵm bổng Kazumi lên.

Lặng nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ mỗi lúc một lướt nhanh, Kazuya bất giác nhận ra thành phố năm xưa đã khoác lên mình chiếc áo mới tự khi nào. Nhắm mắt hoài niệm, anh vẫn có thể vẽ tô từng đóa hoa, từng nhánh cây ngọn cỏ, từng hàng hiên mái vòm, từng vách tường cánh cửa. Hết thảy còn in đậm sâu sắc trong tâm khảm. Thế nhưng vừa mở hai mắt, cảnh trí hoàn toàn tan biến như một làn khói, để lại lạ lẫm và lạ lẫm hơn.

Kazuya không buồn nói chuyện, Jin nghiễm nhiên chẳng muốn quấy rầy; một mặt pha trò với hai đứa trẻ, một mặt thấp giọng thảo luận công việc với Ueda. Kazuya vẫn chỉ dán chặt hai mắt ngoài cửa sổ; vừa nghĩ tới những chuyện sau này, đầu bất giác nhói đau từng đợt.

Nên trách ai mới phải? Mấy hôm trước vẫn còn khăng khăng tin tưởng bảy ngày này sẽ chỉ để bồi thường năm năm xa cách cùng Jin. Nào ngờ, vừa tới ngày thứ ba, Ueda liên tục gọi điện thoại đến, một ngày bốn lần, sáng trưa chiều tối, lúc nào cũng để ca cẩm một điều: lên án người tên Akanishi Jin là một gã vô trách nhiệm thế nào, sẵn sáng bỏ cả đống công việc chất cao như núi mà vui xuân ở Florence hữu tình của nước Ý xa xôi, lại còn hô hào trừ khi Kamenashi Kazuya về Nhật cùng, nếu không đại gia Akanishi Jin nhất quyết không về làm việc, có kiện cáo ra tòa gì đại gia cũng chấp nhận.

Kazuya làm sao không biết đây rõ ràng là thông đồng nhau để uy hiếp anh, nên từ đầu đã kiên quyết giữ vững chính kiến của mình, không trở về. Từ sau đêm nọ, Jin chẳng nói gì thêm để bức bách Kazuya, cũng chẳng đưa lời yêu cầu về Nhật cùng, cả ngày chỉ nhàn nhã chơi đùa với hai đứa trẻ hay giúp Kazuya làm việc nhà, đôi lúc bập bẹ tiếng rơi tiếng rớt nói chuyện với mấy bệnh nhân người Ý của Kazuya, nhưng lần nào cũng khiến các bác lớn tuổi hay mấy cô gái cười rất sảng khoái. Mỗi lần Kazuya chứng kiến cảnh ấy, anh không khỏi thở dài, người này quả nhiên trời sinh thuộc về công chúng, ở Jin luôn tản mát một loại hấp dẫn kỳ lạ, khiến ai nầy đều vô thức cảm nhận muốn tiến gần anh hơn, chính bản thân Kazuya không khác gì một vệ tinh nhỏ bé bị Jin cuốn hút. Không đoái hoài hết thảy, Jin thậm chí không đề cập gì tới chuyện trở về Nhật Bản, điện thoại gọi tới cũng chẳng nghe, anh còn táo bạo tháo pin của chiếc di động, rồi quăng cả vào thùng rác, hành động thuần thục và nhanh chóng tựa hồ đã diễn tập từ trước. Ngày qua ngày, đôi mày Kazuya đã nhíu nay lại càng nhíu hơn, anh biết chiến thuật im lặng này, cũng biết đó là âm mưu thông đồng cùng Ueda và chỉ đợi Kazuya tự mình nhảy vào hố. Nếu anh không quản, Jin lại càng mặc kệ. Người này không chút quan tâm đến ai khác đơn giản vì anh biết chắc chắn có người sẽ để ý giùm anh. Thế nên dù Kazuya kiên quyết tới đâu, đứng trước Jin, anh chỉ biết buông tay chịu trói. Chủ động đưa ra đề nghị về Nhật cùng Jin, Kazuya chỉ biết thở dài nhìn nụ cười thắng lợi nở rộ trên môi người ấy.

Vừa đặt chân trở về Tokyo, một khối nặng vô hình liền đè nén trong tâm. Nếu không thể trốn tránh hơn nữa, chi bằng dũng cảm đối diện.

Chiếc xe không ghé bất kỳ khách sạn nào mà dừng lại trước ngôi nhà của Jin. Xa cách nhiều năm, Kazuya vừa nhìn đến khu vườn phủ trắng hoa nhài, anh bất giác thốt không thành lời, tâm bối rối tự hỏi đây là chuyện đáng vui hay buồn. “Jin…?” Chần chừ lên tiếng, thanh âm khàn đục hơn bình thường, anh thật không nghĩ Jin sẽ đưa mình đến chỗ này.

“Nhà của tụi mình, mẹ lâu rồi không ở đây nữa.” Jin đương nhiên biết chuyện năm xưa không khỏi liên quan đến mẹ, thế nên lời nói thốt ra thấm đượm trấn an cùng xoa dịu. Nhưng Kazuya chỉ trầm mặt. Có những việc mặc định đã như thế, có miễn cưỡng cũng vô ích, giống như quyến luyến của mình và Jin, chỉ e ngay từ đầu đã rối rắm, liên quan đến không ít vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.