Đường kẻ của con tim, không tài nào tránh được.
xOx
“OK”. Người nhiếp ảnh gia giơ cao ngón tay cái, kèm theo một nụ cười thật hài lòng. Akanishi trời sinh đã mang vẻ quyến rũ khôn cùng, chỉ mấy động tác bâng quơ ngẫu nhiên đủ thoát lên khí khái rất gợi cảm. Cả đoàn nhân viên đi theo phụ giúp, không chỉ mấy cô gái, vài cánh đàn ông cũng không kiềm được lòng mà phải trầm trồ. Dù đã hợp tác cùng nhau nhiều năm, nhưng mỗi lần nhìn tới vẫn không khỏi ngơ ngẩn.
“Anh Akanishi, qua bên kia nghỉ ngơi lát đi.” Người trợ lý trẻ tuổi tên Sigma đon đả chạy lại.
Jin hững hờ nhận lấy chiếc khăn mặt, tự mình lau mồ hôi trên trán, “Tôi muốn đi dạo lát. Một mình.” Nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, Jin đeo cặp kính râm vào, cằm hơi ngước lên.
Sigma chỉ biết há miệng tròn mắt, bao lời muốn nói đều không thốt nên câu. Làm trợ lý cho Akanishi suốt ba năm nay, cô đương nhiên biết người này một khi đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn. May mắn PV đã quay xong xuôi, phần việc hôm nay coi như hoàn thành trước hạn định, xem chừng Akanishi rất biết điều. Mặc dù là một ngôi sao lớn, nhưng khi làm việc, Akanishi cũng không quá xuề xòa.
Không nhớ đã là lần thứ mấy đến Ý, ai nấy đều biết anh luôn có cảm tình đối với đất nước này, nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân tới Florence. Jin dạo bước trên con đường lát đá bên bờ sông Arno, tay thản nhiên đút trong túi quần, ánh nắng trưa chiều biếng nhác ngả mình trên bức tường bờ đối diện, nhuốm một tầng màu ấm áp.
Mỗi lần đến Ý, anh vẫn luôn né tránh thành phố Florence này. Bởi vì trong tâm luôn nhung nhớ cái khát khao được nắm tay người ấy dưới tán cây dẻ, cùng nhau dạo bước trên con đường lát đá.
Tựa mình vào thành canh, Jin lặng nhìn những đợt lăn tăn dịu nhẹ trên mặt sông Arnold. Dante đã gặp tình nhân của mình tại nơi này. Quả thực là một thành phố đầy lãng mạn.
“Ê ê, người này giống bọn mình quá nè!!” Ống quần Jin chợt bị kéo giật, một giọng nói non nớt vang lên từ phía bên trái anh, đáng ngạc nhiên hơn lại còn là tiếng Nhật.
“Ư, anh hai đừng phá, ba nói không được làm phiền người khác, như thế là không ngoan, không lễ phép!” Phía bên phải bỗng vang lên một giọng bé con cũng non nớt không kém, mà còn mềm mại hơn phần nào.
Jin xoay người, cúi đầu nhìn, trái phải anh lúc bấy giờ là một trai một gái, bầu má mũm mĩm, trong tay còn cầm cây kẹo ngậm, mắt tròn xoe, tò mò dán chặt nơi anh. Cậu bé đứng bên phải còn không ngượng ngùng mà níu ống quần Jin.
“Chào hai đứa.” Vừa thấy anh chậm rãi ngồi phụp xuống, bé gái với mái tóc lơ thơ liền bỏ kẹo vào miệng ngậm, đôi mắt chớp chớp, lộ vẻ e lệ, thẹn thùng, cả người vì thế cũng hơi rụt về sau.
Ngược lại, cậu bé kia không hề sợ sệt, lập tức bổ nhào vào lòng anh. Jin chưa kịp phản ứng, đôi môi ướt nước dãi đậm mùi kẹo đã hôn bẹp một cái lên má anh. Sau đó cậu bé đắc ý cười khanh khách, “Chú đẹp trai.”
Hai mắt cậu bé tít cả lại, tựa hồ không thấy cả mặt trời, bỗng chốc làm Jin khẽ sững người.
“Anh hai, xuống đi.” Hai má cô bé hơi ửng hồng, tựa hồ đang rất sốt ruột, bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt dài nhỏ được trợn tròn, còn có chút ươn ướt.
Lại một biểu tình quá quen thuộc. Jin chợt ngẩn ngơ. Nơi đất lạ quê người, vô tình gặp gỡ hai đứa bé Nhật Bản, mà ở cả hai còn thấp thoáng hình ảnh người thiếu niên năm xưa. Bản năng chợt trỗi dậy, vòng tay anh ôm cậu bé chặt hơn, miệng anh nhoẻn cười thật dịu dàng và thân thiện với cô bé. Dù chính mình dưới ánh đèn sân khấu có quyến rũ bao nhiêu, với một cô bé nhỏ nhắn như thế thì mấy khí khái ấy chỉ vô dụng. Đã qua rất nhiều năm, bản thân chưa cười đến tít cả mắt như thế, cảm giác không khỏi có chút lạ lẫm.
Nhưng xem chừng nụ cười ấy vẫn hữu hiệu. Cô bé nghiêng đầu nhìn anh một lúc, rồi cũng toét cả miệng đáp trả nụ cười. Bé chầm chậm tiến lại gần, mấy ngón tay múp míp sờ lấy đôi mày của Jin, “Lông mày chú đẹp.”
Lông mày sao… Con tim trong ***g ngực chợt thắt lại, lòng Jin chợt nhói đau. Tốt hơn không nên dọa lũ nhỏ, anh tự dặn mình như thế. Để mặc hai đứa trẻ tựa vào lòng mình, Jin chợt phát hiện bản thân đối với chuyện dỗ dành con nít không chút kinh nghiệm. Thế nên anh chỉ quỳ gối trên đất, đối đáp hai đứa theo bản năng của mình, “Sao hai đứa ở đây thế?”
“Bọn cháu đi mua kẹo.” Cậu bé vui vẻ sờ lấy mấy lợn tóc của Jin, miệng vẫn ngậm kẹo, bô bô trả lời.
“Thế ba mẹ đâu?” Jin có chút ngạc nhiên, hai đứa bé nhìn ra cũng chỉ chừng bốn, năm tuổi, người lớn trong nhà sao lại để chúng tùy tiện chạy nhảy ở ngoài thế này?
Bé gái mân mê mấy ngón tay hết chọc rồi sờ gương mặt anh, tựa hồ không biết chán. Rồi bé ngoan ngoãn đáp, “Ba đang làm việc, bọn cháu không có mẹ.”
Jin khẽ ngẩn người trước lời ấy, nhưng xem chừng hai đứa bé không chút quan tâm hay để ý.
“Để chú đưa bọn cháu về.” Lòng anh chợt trỗi dậy sự tò mò khó tả đối vời người ba kia.
“Vâng!” Hai đứa bé không chút ngại ngần mà nắm lấy tay Jin. “Bọn mình về phòng khám của ba đi, nó ở đằng kia kìa.”
Cách đó không xa, ngay tại bờ sông Arno, giữa một hàng những căn nhà từa tựa nhau, nóc nhà màu đỏ, vách tường sơn vàng, kiểu dáng có phần cổ kính. Jin đứng trước cửa, con tim trong ***g ngực bỗng chốc nhảy nhót không thôi, lòng bất giác nôn nao khôn cùng. Hai đứa bé kéo tay anh, vui vẻ đẩy cửa rồi chạy thẳng vào, miệng ríu rít gọi, “Ba, ba, bọn con mới quen chú đẹp trai nè!!”
“Chú nào cơ?” Giọng nói mang âm hưởng hơi khàn thé chợt vang lên, khiến cả thân người Jin như đông cứng, con tim tựa hồ muốn ngừng đập. Phải chăng đây chỉ là ảo giác?
“Chú ơi?” Bé gái chạy tới kéo anh. “Vào đi chú. Chú… sao tay chú lạnh thế?”
Cô bé ngẩng nhìn người chú đang ngơ ngác chôn chân tại chỗ, ánh mắt chú chằm chằm hướng về phía người ba đang bước từ trong phòng khám của mình. Bàn tay lạnh như băng được bé nắm cầm khẽ run lên.