Một lúc rất lâu sau nụ hôn mới chấm dứt. Lâm Cẩm Sắt thở dốc rút khỏi. Khuôn mặt đỏ ửng như sắp xuất huyết.
Gió lạnh ngoài cửa sổ làm rèm cửa tung bay lên, có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh lam bên ngoài.
Bàn tay Đường Lưu Nhan vẫn cố định trên vòng eo của cô, dùng lực đạo như muốn cắt đứt cô.
Cô cố sức giãy ra, bàn tay kia vẫn cứng rắn như bàn thạch không hề nhúc nhích, ngược lại ngón tay thon dài tà ác kia bắt đầu di chuyển từng
chút một.
Đầu ngón tay lạnh lẽo kia giống như một con
rắn, đùa giỡn men theo quần áo của cô trơn trượt mà tiến vào, da thịt bị xúc cảm lạnh lẽo kia xâm nhập khiến Lâm Cẩm Sắt nhịn không được mà run
run một chút.
Cô chặn bàn tay tà ác của hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn thấp giọng nói: “Đừng.”
Rốt cục hắn vẫn buông cô ra, Lâm Cẩm Sắt vội vàng lùi lkaij phía sau
giường tạo ra khoảng cách giữa hai người. Chân quỳ hơi có chút tê dại,
trái tim đập cũng nhanh hơn vài nhịp.
Đường Lưu Nhan đứng lên, nhìn cô, dường như không có việc gì xảy ra nói: “Chậc, thiếu chút nữa không nhịn được.”
Lâm Cẩm Sắt khóe miệng co rút, ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy trong đồng tử có hắn có sự thay đổi, một chút ý cười thản nhiên
khuếch tán cô bỗng thấy trong lòng ấm áp.
Cô cảm thấy hai tai cũng nóng rực lên.
Tức giận trừng hắn một cái, cô thay đổi ánh mắt, đeo dép xuống giường.
“Không ngủ thêm chút nữa sao?”
“Không, đói bụng.”
Đường Lưu Nhan cười khẽ một tiếng, “ĐÚng giờ thật, đến giờ ăn trưa
rồi.” Nói xong, hắn tới áp sát cô, hơi thở lạnh lẽo vướng vít trên khuôn mặt cô, trong chớp mắt cô đã bị ôm lấy.
Cô a một tiếng bắt đầu đấm lung tung: “Đường Lưu Nhan, ngài làm gì đó?”
Đường Lưu Nhan không thèm để ý tới chút sức lực bé nhỏ kia của cô, ôm
cô đi ra khỏi cửa phòng ngủ, vừa đi vừa chậm rãi nói: “Tôi thấy em xuống giường đứng không vững, chắc là đầu gối đã tê rần rồi…”\\\" lại nói
tiếp, “Quá coi nhẹ rồi, xem ra tôi phải vỗ béo em như heo con mới được.”
Lâm Cẩm Sắt không nói một câu, chỉ là dừng lại, sau đó lặng lẽ nâng cánh tay gầy mảnh lên quấn lên cổ hắn.
Cô không phải Superwoman cô chỉ là một người phụ nữ rất bình thường mà thôi.
Chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng lại trước một quán hàng nhỏ ven đường.
Mặt tiền của quán rất hẹp, ngay cả bảng hiệu cũng không có, nhưng đi từ bên ngoài vào có thể thấy được cách bài trí bên trong rất sáng sủa sạch sẽ.
Đường Lưu Nhan mở cửa xe đi ra trước, sau đó vòng qua đầu xe đến cửa bên kia, vừa kéo mở cửa xe vừa cười, “Thì ra em
thích ăn ở những quán nhỏ lề đường.”
Lâm Cẩm Sắt đầu
đầy hắc tuyến từ trong xe chui ra, miễn cưỡng cong cong khóe miệng nói:
“Thật sự những quán nhỏ bên đường như vậy Đường công tử còn chưa thấy
qua.” Quả nhiên là đại thiếu gia nha, tuy rằng nói quán hàng này không
phải quá lớn, nhưng cũng không đến mức là “quán nhỏ lề đường” trong
miệng hắn đâu…
Đường Lưu Nhan trầm ngâm, “Sau này tôi cùng em ra ngoài ăn nhiều hơn một chút chẳng phải đã là có thấy rồi sao.”
Bước chân Lâm Cẩm Sắt dừng lại một chút, nhưng rất nhanh ại vờ như không nghe thấy gì cất bước tiến vào trong quán.
Vẫn rất không quen khi nghe những lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng hắn.
Trong lòng sâu kín thở dài, cô trưng ra khuôn mặt tươi cười, khẽ gọi với vào trong quán: “Cô ơi, cháu đến rồi.”
Tiếng nói của cô vừa dứt, chợt nghe thấy một tiếng nói cao vút cất ra
từ phía nhà bếp bên sườn quán: “Cẩm Sắt đến rồi sao…” người chưa tới
tiếng đã tới trước, một phụ nữ (bà chủ này đã có chồng nhé) xấp xỉ 40
tuổi rất nhanh rời khỏi phòng bếp, tóc búi cao, khuôn mặt không trắng
trẻo nhưng nụ cười lại rất cởi mở, “Mấy ngày nay không thấy cháu, là bận quá sao … cháu gầy quá này, đứa trẻ này, làm việc cũng phải chăm sóc
thân thể chứ!” Nữ phụ kia đến gần gần nhìn qua Đường Lưu Nhan một cái,
không nói gì chỉ là hiểu ý cười cười, sau đó cầm tay Lâm Cẩm Sắt không
ngừng thì thầm gì đó.
Mới từ trong phòng bếp đi ra,
tay của bà chủ đó dính khá nhiều dầu mỡ, nhưng Lâm Cẩm Sắt không có nửa
phần không kiên nhẫn hay chán ghét, cười tủm tỉm mặc kệ bà mắng cô giống như mắng một đứa trẻ.
Đường Lưu Nhan dừng xe xong, đi vào vừa vặn thấy một màn như vậy, cười hừ hừ một tiếng
Tại sao hắn không biết rằng cô nàng này còn có một khuôn mặt thiện lương như vậy?
Dường như cảm nhận được ánh mắt hứng thú của hắn, Lâm Cẩm Sắt dành thời gian quay đâì trừng mắt với hắn một cái.
Bà chủ lại quay vào bếp một lần nữa, hai người rửa tay tìm được chỗ
ngồi ngồi xong xuôi Lâm Cẩm Sắt uống một trà mà bà pha cho riêng cô, trở về chỗ cũ một hồi lâu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bà chủ quán này là
người tốt, không có bà có lẽ tôi đã chết đói từ lâu rồi.”
Sao? Có chuyện này?
Đường Lưu Nhan hơi kinh ngạc nâng mắt nhìn cô, chỉ thấy cô buông mắt
xuống, lông mi dường như theo bản năng khẽ run, sau đó khóe mắt nâng lên nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi kéo ra một hương vị nhợt nhạt, “Ngài cho
là một sinh viên chỉ có tấm bằng tài chính chính quy mà có thể sống yên
ổn trong ngành luật ở thành phố B này sao?” Tiếng nói rất nhỏ vì rất ít
khi nói cho người khác nghe về quá khứ của chính mình, cho nên giờ phút
này cô có cảm giác không được tự nhiên, “Không quan hệ, không có sự sắp
xếp từ trước, khi đó tôi đã phải bôn ba khắp các sở luật sư của thành
phố B, nhưng không một nơi nào muốn thuê tôi cả…không biết nấu ăn, tiền
cũng tiêu hết rất nhanh” nói xong cô cười nâng mắt nhìn hắn, “Nói không
chừng, đầu năm nay còn có người thiếu chút nữa bị đói chết đầu đường …”
Đường Lưu Nhan hơi suy nghĩ một chút, nói “Cho nên…”
“Tóm lại không có bà chủ quán này, vốn sẽ không có Lâm Cẩm Sắt hôm
nay.” Không muốn nói nhiều quá, cô bâng quơ nói qua về đoạn quá khứ kia, lại cười tiếp “Chuyện này nhất định ngài không biết.” Cô từng giữ đoạn
quá khứ này rất kĩ, chưa bao giờ nói với bất cứ một ai, cho nên mặc kệ
Đường đại thiếu gia hắn có làm thế nào nhưng chắc chắn sẽ không thể nào
điều tra ra.
Đường Lưu Nhan thật lâu không nói gì, hắn dấu bộ mặt ma quỷ bên trong, nhìn không rõ được thần sắc hắn lúc này.
Một lát sau, bà chủ quán bưng một nồi lẩu cay đi ra, Lâm Cẩm Sắt hoan
hô một tiếng cực kì vui sướng, cùng bà chủ nói vài câu, nếu không phải
ngoài cửa có người gọi bà đi lấy nguyên liệu mới, sợ là hai người còn
phải nói chuyện rất lâu nữa .
Thần thái tự nhiên của cô lại mang theo một chút yếu ớt của con gái.
Đường Lưu Nhan nhìn gần như mê muội.
Chỉ thấy Lâm Cẩm Sắt quay đầu nhìn hắn, giơ giơ chiếc đũa trong tay về phía hắn, nói, “Nếm thử đi, ăn ngon lắm.”
Hắn phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, cũng học theo cô cầm chiếc đũa trực tiếp chọc vào trong nồi.
Lâm Cẩm Sắt sợ lạnh cho nên có một loại cảm giác yêu thích rất cố chấp
với những nồi lẩu nghi ngút khói. Một nồi lẩu lớn như vậy ngay cả váng
dầu cũng màu đỏ khiến cho da đầu người ta khẽ run lên, nhưng có lại có
thể ăn nhiều đến như thế thiếu chút nữa còn không thèm để ý tới Đường
Lưu Nhan.
Đường Lưu Nhan ngược lại không hề giận …nếu
bình thường bị coi thường như vậy tất nhiên sẽ không vui… hắn ăn không
nhiều lắm, sau cùng, cũng chỉ là chậm rãi cốc trà dường như đã lạnh lẽo
từ lâu kia.
Hai người vẫn cứ im lặng như vậy .
Qua sau một lúc lâu, dường như nhớ ra điều gì đó, Lâm Cẩm Sắt dừng một
chút giơ lên chiếc đũa, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, còn có một việc, chắc
chắn ngài cũng không biết ” cô cách hắn một lớp khói của nồi lẩu híp
mắt, cong môi cười, thần thái vui vẻ nhiệt huyết tràn đầy, “Đây là lần
đầu tiên tôi đến đây cùng người khác.” Ngay cả bạn thân như Ngô Ưu cũng
chưa từng.
Đúng vậy, cô dường như đang bị đắm chìm trong thế giới đó, cô muốn tin tưởng hắn.
… có lẽ, hắn là người cô có thể tin tưởng.
Bà chủ quán đến lúc đã quay lại, vui vẻ xách theo một chút hải sản tươi sống. Vừa tiến vào liền đón lấy Lâm Cẩm Sắt: “Cẩm Sắt lại đây, nhìn cô
mang cái gì về …vận khí của cháu thật là tốt nha, biết ngay mà…theo cô
đến phòng bếp nào, chọn thứ ngon một chút cho cháu và bạn cháu ăn nhé…”
Lâm Cẩm Sắt lên tiếng, nói với Đường Lưu Nhan vài câu, sau đó rất hứng thú cùng bà chủ quán bước vào bếp.
Chỉ còn một mình Đường Lưu Nhan ngồi ở đó.
Hắn ăn mặc rất đơn giản, áo sơmi vàng nhạt tay áo cũng tùy tiện xắn lên nhưng vẫn có vẻ không phù hợp với quán ăn nhỏ này.
Trà đã lạnh ngắt.
Hắn buông chén, nhìn về phía thân ảnh của Lâm Cẩm Sắt biến mất, đồng tử thâm u suy nghĩ miên man.